Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 646: Vấn thế gian na hữu mông trần nguyệt

Sau khi đạt thành hiệp nghị Diệu Ngọc một mình rời khỏi.
Mà Hoàng Kim Mặc một mình đứng trên cao lầu hồi lâu. Cuối cùng chỉ cảm thán một câu: "Hỏi thế gian nào có trăng bị che khuất?"
"Hỏi thế gian nào có trăng bị che khuất, nào có minh nguyệt che sơn hà?"
Chỉ cần quang mang của mình đủ chói mắt, một ngày nào đó, có thể treo cao bầu trời đêm, chiếu khắp sơn hà.
Rời khỏi Cửu Giang thành vực, Khương Vọng một đường lao nhanh.
Hắn hầu như là đang chạy trốn, sợ mình nhịn không được quay lại đi nói cho Đỗ Dã Hổ chân tướng.
Hắn tin tưởng một ngày nào đó Đỗ Dã Hổ có thể trưởng thành lên, có thể dùng nắm đấm để dẹp tan phẫn nộ. Nhưng không phải là hiện tại, còn xa mới là hiện tại.
Khác nào mãnh hổ ngủ đồi hoang, Kín nanh giấu vuốt nhẫn chịu.
Chuyến này về Trang Quốc cũng là quá trình mở ra vết sẹo.
Người hoàn toàn không biết gì cả, cùng người trên lưng gánh chịu tất cả, cũng đều đau khổ.
Trên đường về Lăng Tiêu các, Khương Vọng không quay lại "Phong Lâm quỷ vực" nữa, một đường vô sự, bình yên cùng tiểu An An đoàn tụ.
Mấy ngày kế tiếp, bản thân Khương Vọng khổ tu không nghỉ đồng thời cũng không quên giám sát Khương An An. Đương nhiên, mỗi ngày sau khi kết thúc tu hành vẫn sẽ đưa An An đi chơi khắp nơi.
Chỉ trong thời gian mấy ngày, hai huynh muội đã đi khắp một lần các địa danh nổi tiếng của Vân Quốc, món ăn nổi tiếng cũng nếm đủ. Diệp Thanh Vũ thỉnh thoảng đồng hành, nhưng càng nhiều thời gian hơn thì chuẩn bị cho chuyến Trì Vân Sơn.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, đối với Khương An An mà nói càng là như vậy. Bởi vì rốt cuộc đã tới thời gian Trì Vân Sơn khai sơn.
Ngày đó, Khương Vọng đang đứng chờ ở dưới mái hiên, mà Khương An An thì đang ở trong phòng của mình, chiến đấu với một sấp bảng chữ mẫu thân ca ca nhà mình mới mua cho. Chí ít trong khoảng thời gian Trì Vân Sơn khai sơn, có lẽ nàng sẽ không có nhiều thời gian rảnh rỗi để "gây hoạ".
Gió mát phả vào mặt, chủ nhân Lăng Tiêu các phiêu nhiên mà tới.
Nhìn quanh hắn hỏi: "Tên đồ đệ phế vật của Hướng Phượng Kỳ đi rồi à?"
Bực nhân vật như Diệp Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không thể không nhìn ra sư thừa của Hướng Tiền, hơn nữa đích thực Hướng Phượng Kỳ để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.
Khương Vọng thoáng sửng sốt mới kịp phản ứng Diệp Lăng Tiêu đang nói tới ai, không khỏi có chút mất hứng: "Hướng Tiền không phải là phế vật."
"Ngươi là bằng hữu của hắn, lời nói thật nghe không lọt tai sao?" Diệp Lăng Tiêu nhíu mày: "Hướng Phượng Kỳ là nhân vật thế nào? Là đồ đệ của hắn, một chút ý chí chiến đấu cũng không có, cả ngày ủ rũ, không phải là phế vật là cái gì?"
Hắn cũng không phải có ác ý gì, chỉ là bản tính kiêu ngạo, nhìn không quen bộ dáng không có chí tiến thủ của Hướng Tiền. Nhất là Hướng Phượng Kỳ sư phụ của Hướng Tiền, là nhân vật để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu.
Nhưng có khi, cho dù không có ác ý, cũng cực kỳ đả thương người khác.
Cho dù thời điểm Hướng Tiền ủ rũ cũng không muốn ở Lăng Tiêu các khiến sư phụ hắn mất mặt. Nghĩ đến đối với Hướng Phượng Kỳ vị Động Chân vô địch kia mà nói, cũng rất có kính ý đối với Diệp Lăng Tiêu.
Cùng với nói Hướng Tiền coi trọng cái nhìn của Diệp Lăng Tiêu, chẳng bằng nói hắn quan tâm chính là Hướng Phượng Kỳ, quan tâm mặt mũi của Hướng Phượng Kỳ.
Khương Vọng nói giọng nghiêm túc: "Ngài không trải qua nhân sinh của hắn, xin đừng mạo muội đánh giá hắn."
"Hả?" Diệp Lăng Tiêu nhếch lên đôi mắt đẹp nhưng sắc bén: "Ngươi đang dạy bản các chủ làm việc?"
Khương Vọng cảm giác mình với vị Lăng Tiêu các chủ này xung khắc nhau, thế quái nào mỗi lần gặp mặt đều như muốn đánh nhau... Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không thể để mặc người khác ở trước mặt nói xấu bằng hữu của hắn.
"Khương Vọng không dám. Nhưng Hướng Tiền tuyệt không phải phế vật, không tin ngài cứ đợi hai ba năm đi."
"Ồ." Diệp Lăng Tiêu khẽ cười nhạt.
Nhưng nụ cười nhạt này đột ngột biến thành cười to.
Hắn cười ra tiếng, còn vỗ vai Khương Vọng: "Tiểu tử ngươi không sai, chuyến Trì Vân Sơn này cần phải phí tâm nhiều hơn."
Khương Vọng vốn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng thấy được Diệp Thanh Vũ đang bay tới thì cũng đã hiểu. Hắn bèn cười theo nói: "Nhất định."
"Cha." Diệp Thanh Vũ hạ xuống bên cạnh, giọng nghi ngờ: "Chuyện Trì Vân Sơn không phải nói để mình con phụ trách sao?"
"Ờ, đúng đúng." Lúc này nụ cười của Diệp Lăng Tiêu mới phát ra từ chân tâm, rất dịu dàng: "Thanh Vũ nhà ta đã trưởng thành rồi, đã đến lúc tự gánh vác được."
"Vậy cha đây là?"
"Ta đưa tiễn, đưa tiễn thôi."
Diệp Lăng Tiêu luôn vênh váo, có lẽ cũng chỉ khi ở trước mặt nữ nhi mình mới có một mặt khúm núm như vậy.
"Không cần đâu! Dù tiễn đưa ngàn dặm rồi cũng phải chia tay." Diệp Thanh Vũ vung tay: "Mời lão nhân gia ngài về đi."
"Được, vậy Diệp nữ hiệp, mời đi thong thả." Diệp Lăng Tiêu tiện thể nhìn Khương Vọng : "Khương thiếu hiệp, cũng nhất định phải cẩn thận."
Cho dù Khương Vọng có chậm chạp cũng nghe ra được, 'cẩn thận' này của Diệp Lăng Tiêu hẳn là không phải bảo hắn cẩn thận nguy hiểm ở Trì Vân Sơn.
Hắn còn thật thà gật đầu: "Xin Diệp Các chủ yên tâm."
"Đi thôi." Diệp Thanh Vũ cũng dứt khoát, trực tiếp tung người mà đi.
Khương Vọng cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi hai người bay xa, biển mây cuồn cuộn, xuất hiện một con dị thú hình thù kỳ dị.
Nói nó hình thù kỳ dị là bởi vì nó thân khoác vân văn, nhưng đỉnh đầu có sừng, thân dài ba trượng, lông như nhung. Bốn vó đạp vân, đuôi còn có thể vẽ ra một thủy cầu vô sắc.
Nó đứng trước người Diệp Lăng Tiêu, miệng nói tiếng người: "Trì Vân Sơn nếu muốn nắm chắc. Cũng không phải không có cách nào. Thanh niên nhân này có thể tin được không?"
"Tiểu hài tử không biết nói dối, chỉ xem như một cái gương, phản ánh người lớn bên cạnh. Có thể dạy bảo An An thành như vậy, đủ để nói rõ phẩm tính của Khương Vọng."
Diệp Lăng Tiêu chậm rãi nói: "Về phần thực lực của hắn... Người Tề quốc đã thấy rất rõ ràng."
"Ha ha ha..." Dị thú này cười khẽ: "Hình như hắn không sợ ngươi. Thiên kiêu đều mắt cao hơn đầu như thế sao? Ở trước mặt chân nhân cũng dám tranh luận?"
"Hắn không phải là không sợ ta, mà có kiên trì của mình, đồng thời có chừng có mực. Ở cái tuổi như vậy biết được hai chữ đúng mực, hắn sống cũng không dễ dàng."
"Nghe qua hình như ngươi rất thưởng thức hắn?" Dị thú ra chiều suy nghĩ.
Diệp Lăng Tiêu cười cười, dáng cười tuấn lãng mê người, đáng tiếc ở trước mặt hắn chỉ có con dị thú này, cũng không biết thưởng thức lắm.
"Vân Đỉnh tiên cung truyền thừa đặc biệt, thần thông quả nhiên thiên hạ kỳ trân. Muốn được Vân Triện thần thông, điểm đầu tiên chính là không thể giết người. Cho nên mặc dù ta an bài cho Thanh Vũ không ít lịch luyện, nàng lại chưa từng chân chính trải qua sinh tử, trong giao phong chân chính, nhất định sẽ có hại. Có một người đồng đội vừa có thực lực lại có đầu óc, vừa có kiên trì lại có chừng mực như Khương Vọng, chuyến này sẽ có cơ hội rất lớn."
"Vân Đỉnh tiên cung chú ý một cái duyên pháp là Vô tâm sáp liễu, ngươi còn nhớ rõ bốn chữ châm ngôn đó không? Chính là 'Vô tâm chi duyên' . Càng hướng tới truyền thừa, càng không có cơ hội." Dị thú biết cơ hội hắn nói không chỉ là Vân Triện, không khỏi hậm hực nói: "Ngươi đừng có nhúng tay vào quá nhiều."
Diệp Lăng Tiêu cười ngạo nghễ: "Sao ta lại không biết? Yên tâm, Thanh Vũ nhà ta giống ta, vừa đẹp lại có thiên phú, nhất định sẽ có được Vân Triện. Cũng nhất định có thể..."
"Vân Triện a..." Dị thú nuốt nước bọt: "Thần thông này đã mấy trăm năm chưa hiện thế rồi, thực sự là khiến người hoài niệm."
"Đúng vậy." Diệp Lăng Tiêu cũng thở dài: "Ta năm đó cũng là vì không biết quy củ, bằng không đã sớm bắt được, hà tất phải đợi đến khi Thanh Vũ lớn lên?"
Dị thú lãnh khốc vô tình mà vạch trần: "Năm đó nếu không phải ta, ngươi đã sớm bị..."
"Nếu không phải ta, đầu ngươi cũng không còn đúng không? A Sửu!" Diệp Lăng Tiêu xem thường phản kích.
"Diệp Tiểu Hoa cái đồ không có lương tâm nhà ngươi!" Dị thú cũng nổi giận: "Đầu ta thiếu chút nữa không còn không phải là vì cứu ngươi sao? Ngươi không có bản lĩnh còn thích khoác lác, hở tí là muốn cùng người khác đọ sức, kết quả bị bọn họ đánh cho không thấy nam bắc! Nếu không phải ta..."
"Ta không có bản lĩnh?" Diệp Lăng Tiêu nhảy qua, tóm lấy sừng A Sửu, như một lưu manh trả đũa, cả giận nói: "Hôm nay không giáo huấn ngươi một chút, ngươi không biết sự lợi hại của Diệp mỗ!"
Dị thú tên là A Sửu giận không thể nhịn, vung đuôi một cái, biển mây nổi sóng: "Diệp Tiểu Hoa, ngươi đụng đến ta thử xem!"
Lời còn chưa dứt, liền ăn một quyền.
"Ai u!"
Diệp Lăng Tiêu đập A Sửu bay xa, vung tay áo muốn nhảy vào trong biển mây.
Chỉ thấy vân vụ cuồn cuộn, thấy không rõ tình huống chân thực.
Chỉ có thanh âm của A Sửu không ngừng truyền ra, rít gào liên tục.
"Lão tử liều mạng với ngươi!"
"Ai nha! Đau đau đau!"
"Buông tay buông tay, kéo đứt lông rồi!"
"Ngươi có bản lĩnh đừng ỷ vào cảnh giới!"
Cuối cùng mới là tiếng cười vang của Diệp Lăng Tiêu: "Ta không có bản lĩnh! Thế nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận