Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1862: Minh nguyệt chiếu giang hà (2)

Dùng thần hồn va chạm thần hồn!
Kiếm mang và đao mang va chạm thành mây khói.
Khương Vọng động niệm thả ra mấy trăm con Thần Hồn Nặc Xà, mục đích quấy rối tuỳ cơ ứng biến. Sau đó hắn xoay người, rời khỏi cuộc chiến thần hồn.
Hắn có ưu thế của lực lượng thần hồn, đối phương có ưu thế sân nhà của Thông Thiên cung.
Mặt thần hồn khó có thể kiến công.
Khốn cảnh mặt nhục thân lại cần giải quyết gấp.
Lúc này ánh sáng của Nguyệt Luân chế trụ lôi hải.
Khiến tất cả trở nên yên tĩnh.
Mà đao quang kia lại gần.
Gần ngay trước mắt!
Giữa ngực bụng Khương Vọng sáng lên năm quầng sáng rực rỡ, lại là mở ra Thiên Phủ chi khu trước một bước.
Sức mạnh dâng trào trong người.
Cheng!
Trường Tương Tư đã rời vỏ.
Sau một vệt sương hoa phân cách thiên địa.
Là hàng vạn sợi tơ kiếm khí gào thét!
Kiếm khí của một kiếm đã thành tia, ngàn vạn ngân tuyết va vào ánh trăng.
Một sát na thế giới trong cảm quan tựa hồ cũng đã dừng lại.
Mọi người chỉ thấy một quầng trắng sáng chói mắt!
Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.
Dường như qua một đêm gió xuân thổi về, ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở.
Thiên địa tuyết phủ khắp, tầm mắt vô cùng mờ mịt!
Màu trắng tuyết va chạm nguyệt sắc, sợi tơ kiếm khí va chạm ánh sáng Nguyệt Luân.
Soạt soạt, tiếng vang bén nhọn, là giao phong giữa kiếm khí cùng ánh trăng ngàn vạn lần.
Trong thế giới trắng xoá đó, tồn tại thân ảnh chiếu ánh sáng của thần thông Ngũ Phủ.
Sau đó ánh sáng thần thông ngũ phủ sáng lên!
Đa số mọi người đều không nhìn rõ hai người đang giao đấu trong thế giới trắng xoá kia, chỉ có thể biết giờ phút này Thiên Phủ đang đối đầu với Thiên Phủ.
Cảm thụ trắng xoá ở trong thị giác dần dần biến mất.
Thế nhưng hai bóng người thân thể có ánh sáng Thiên Phủ vờn quanh lại càng trở nên rõ ràng.
Quá nhanh, quá nhanh!
Nhanh đến mức tầm mắt khó có thể bắt giữ.
Hai bóng người một trắng một xanh xoay vòng như điện quang.
Trọng Huyền Tuân bạch y tung bay, như lông ngỗng, như tuyết bay, như ánh trăng. Phiêu miểu linh động, chợt trái chợt phải chợt cao chợt thấp, tùy ý đem Trọng Huyền chi lực, gia trì cho bản thân mà hạn chế Khương Vọng.
Nhưng trên người Khương Vọng bay lên khói khí màu đỏ, phập phồng không chừng, khiến cho hắn như người trong tranh vẽ.
Chính là Vô Ngự Yên Giáp mà Tả Quang Thù sáng tạo ra để đối ứng với hoàn cảnh Trọng Huyền phức tạp, lại kiêm lấy Thiên Phủ chi khu khống chế bản thân, hơn nữa chân đạp thanh vân ấn ký, dùng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân dạo bước trên không trung!
Hắn quen thuộc với Trọng Huyền bí thuật không chỉ một ngày, ngày thường khắc khổ luyện tập với Trọng Huyền Thắng, lúc nãy đổi được tự do khi đối mặt với thần thông Trọng Huyền.
Chỉ thấy Nguyệt Luân trảm Trường Tương Tư, hai người đang đuổi giết lẫn nhau ở giữa một tấc vuông!
Một đường màu xanh một đường màu trắng không ngừng đan xen, quay xung quanh nhau, như là đang bện thành một mạng lưới ánh sáng xinh đẹp.
Trong tiếng kim loại kêu vang, quang ngân rậm rạp kia, đã dệt thành một quang cầu phạm vi hơn mười trượng.
Mỗi một điểm trong mạng lưới quang cầu này, đều là ấn ký hai người giao phong.
Không gian đã “nhớ kỹ” cuộc chiến của bọn họ!
Dù chỉ ngắn ngủi như vậy, nhưng lại…dài dằng dặc.
Vết tích cũ còn chưa tiêu tán, dấu vết mới lại ra đời.
Hai người dường như như đang khiêu chiến tầm nhìn cực hạn của người xem, bỗng nhiên trên dưới trái phải, chốc lát trước sau, muốn trong khoảng thời gian ngàn cân treo sợi tóc, hoàn thành phán đoán của mỗi một lần giao phong.
Cần tự tin cỡ nào, cường đại cỡ nào, mới có thể hoàn thành giao phong như vậy?
Nói đến đây chẳng qua chỉ là một cuộc tranh đấu dung tục, hai người trẻ tuổi đánh với nhau, vì một cái tên tuổi tiên phong phạt Hạ.
Kẻ vì tranh quyền đoạt lợi trên thế gian này mà chém giết, đếm không hết.
Hai người này cũng không đặc biệt.
Nhưng bản thân trận chiến này, lại xác thực khiến bọn họ diễn hóa thành một loại vẻ đẹp, một loại nghệ thuật!
Rõ ràng là hung hiểm nhất, chỉ mấy hơi thở là có thể định đoạt sinh tử, bọn họ lại triền đấu với nhau như vậy, trong lòng càng căng thẳng, dưới trạng thái cực độ chuyên chú, giết một cái thiên hôn địa ám!
Giờ khắc này, tranh đấu không chỉ là thuật, mà không chỉ là thế, cũng không chỉ là lực.
Còn có ý chí!
Ai tâm kiên định như sắt? Ai không thể dao động?
Ai…sẽ phạm sai lầm trước?
Mà chỉ có cường giả chân chính mới có thể nhìn thấy.
Trong trận cận thân chém giết cực kỳ hung hiểm này.
Đao của Trọng Huyền Tuân nhắm thẳng vào căn bản.
Mà kiếm thuật của Khương Vọng đã thông thần.
Đây là hai loại con đường, nhưng đều diễn biến đến tuyệt đỉnh của cảnh giới này.
Thân pháp tuyệt đỉnh, đao và kiếm tuyệt đỉnh.
Hai người có thể là tuyệt thế thiên kiêu!
Trong mắt Khương Vọng, quang mang màu xích kim bất hủ lưu chuyển.
Hắn muốn Trọng Huyền Tuân nhìn thấy vĩnh hằng của hắn.
Trong sự đuổi giết kịch liệt như vậy, còn không ngừng mở ra thần hồn chi tranh!
Tại mặt bên ngoài thân kiếm kêu đạo thuật lên, ấn pháp lại là thần thông.
Tại mặt thần hồn, mỗi lần kiếm đụng Thông Thiên cung, mỗi lần lưu lại thần hồn Nặc Xà hoặc Thần Hồn Diễm Tước quấy rối.
Trong thân ngoài thân, nhục thân thần hồn, không chỗ nào không chiến!
Thế của Khương Vọng, ý của Khương Vọng, tất cả đều hướng về Trọng Huyền Tuân nói rõ.
Giết đến thiên hoang địa lão cũng được, giết đến dầu hết đèn tắt cũng được.
Ta tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Ta muốn trong giao phong ở mức độ này, đối hao với ngươi đến một giọt đèn dầu cuối cùng.
Khương Vọng tự tin hắn là người càng lâu dài hơn, ít nhất ở mặt thần hồn, hắn có thể nhìn thấy nhược điểm của Trọng Huyền Tuân trước một bước. Lấy ưu thế tâm lý như vậy, trong sự đuổi giết càng thêm kịch liệt, hắn càng bình tĩnh, càng khẳng định!
Mà khóe miệng Trọng Huyền Tuân thủy chung vẫn nở nụ cười nhạt, hình như không quá để ý đến tất cả những gì đang xảy ra.
Nhưng sau một chiêu trảm kích, y năm ngón tay nắm chặt, bóp tan ánh trăng tản ra.
Trong tay của y xuất hiện một chùm ánh sáng cực nóng, hiện ra một vầng mặt trời nóng rực.
Thần thông Nhật Luân áp chế tất cả tà uế, càn quét tất cả dơ bẩn.
Chư tà tránh lui, thần quỷ đều đốt!
Y biến chiêu trước một bước, bóp vỡ ánh trăng, cầm lấy Nhật Luân!
Thật ra y có sự tự tin đối đầu với Khương Vọng đến cùng, ở phương diện khí lực, nhục thân của y đã trải qua thiên chùy bách luyện, tuyệt đối có thể nhìn thấy nhược điểm của Khương Vọng trước một bước. Y tuyệt đối tin tưởng Trảm Vọng của y có thể trảm phá sai sót của Khương Vọng trước một bước.
Nhưng loại sau khi chịu khổ chờ đợi thắng lợi này…
Vị miễn không đủ tiêu sái! Không đủ lãng mạn!
Biến chiêu của y không phải là bất đắc dĩ, mà là một loại tự tin càng mạnh hơn Khương Vọng!
Khương Vọng kiên trì muốn đối hao tiếp tục, muốn chờ biến chiêu của y, chờ đợi y phạm sai lầm, chờ đợi cơ hội sinh ra trong biến hóa đó.
Y liền muốn cho Khương Vọng biết được.
Không phải tất cả cơ hội ngươi đều có thể nắm chắc, có chút biến hóa, ngươi không tiếp được.
Sự chờ đợi của ngươi là một loại suy yếu, sự nhẫn nại của ngươi là một loại không xác định. Tâm của ngươi, đã thua!
Lực chưa sát tận, đã sát ý.
So sánh với nụ cười tản mạn nơi khóe miệng, con ngươi của y lạnh lùng, đen kịt trong suốt, chấp đen chính là tranh tiên!
Nhật Luân nắm trong tay y.
Cơ thể hình giọt nước của y, có hình dáng rõ ràng, không giống cơ thể to lớn của Khôi Sơn.
Nhưng khi năm ngón tay y nắm chặt Nhật Luân, cơ bắp của y dường như có sông lớn đang dâng trào, đó là lực lượng nhục thân kinh khủng, không cách nào che lấp hoàn toàn!
Tay cầm Nhật Luân, gia trì cho Trọng Huyền.
Tiếng rít có phong lôi, đánh vào trán Khương Vọng!
Y giống như có một loại cố chấp khó hiểu đối với trán của người khác.
Mà một kích này nện xuống, không gian vậy mà sinh ra một vết rách như mạng nhện.
Khương Vọng đang ở chính giữa mạng nhện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận