Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 382: Vân Vụ Sơn

Bên trong Lâm Truy Thành có một tòa Vân Vụ Sơn, xét về danh khí cũng không hề thua kém Hà Sơn. Khương Vọng hiện đang ở cùng một chỗ với Hứa Tượng Càn, Lý Long Xuyên, Cao Triết và Yến Phủ, ngoài cửa sổ mây mù lượn lờ, biến ảo ra đủ loại hình dạng.
Trong vương cung Đại Tề có một tòa Quan Tinh Lâu, là tòa kiến trúc cao nhất trong Lâm Truy Thành. Ngọn núi cao nhất trong thành thường vẫn được cho là Vân Vụ Sơn, tuy nhiên toàn bộ Lâm Truy Thành, dù là kiến trúc hay núi non đều không có cái nào cao hơn tòa Quan Tinh Lâu này.
Trên Vân Vụ Sơn có một nơi mây mù bao phủ, mỗi tháng đều hiện ra cảnh mây chồng mây, diễn hoá ra từng cảnh hư ảo lộng lẫy. Lúc trước có người bảo trong đó ẩn chưa bí cảnh nào đó, có người nói nó đơn thuần là kỳ quan của thiên địa, lại có người bảo nó chính là thắng cảnh viễn cổ tiên cung hiện thế… Sau này mọi sự mới được làm rõ, cái gọi là biển mây là do trận pháp diễn hoá mà thành. Cảnh quan ấy không phải trời sinh tự nhiên mà do người bố trí tạo ra, cho nên trong danh sách bảy thắng cảnh trong Lâm Truy Thành không có cái tên này.
Danh khí Vân Vụ Sơn được tạo nên không phải nhờ vào biển mây đó mà chính là địa phương nơi bọn họ đang ngồi. Tòa lầu các này là Thiên Hương Vân Các, một trong Lâm Truy tứ đại danh quán.
Bên trong Bát Âm Trà, Hồng Tụ Chiêu độc chiếm ba chén nhỏ. Thiên Hương Vân Các có thể sánh ngang với các nhà khác chính là ở hai chữ Thiên Hương. Người ngồi chơi trong các sẽ thấy có hương khí lẩn khuất. Đó không phải hương của son phất thường tình mà chính là hoa hương khí trên đỉnh Vân Vụ Sơn kia. Hương khí phiêu miểu lượn lờ lại kéo dài khiến người ta mê mẩn.
Trong tứ đại danh quán, Hồng Tụ Chiêu và Hải Đường Xuân đều là nơi phồn hoa nhộn nhịp. Duy chỉ có Thiên Hương Vân Các lại khác, nơi này khá vắng vẻ, thường có hào khách tới ở liền mấy tháng để cầu không gian thanh tĩnh yên ả.
Tìm thanh tĩnh ở chốn phong nguyệt, nghe ra cũng thật lạ thường.
Thời gian này Khương Vọng chịu khó đi dạo tứ đại danh quán, cũng ở trong vòng tròn thế hệ trẻ tuổi ở Lâm Truy Thành lăn lộn tạo ra một chút thanh danh. Yến Phủ xem tiền như nước, có yến là mời khách, Hứa Tượng Càn chỉ cần nghe nói có Yến Phủ là nhất định đu cùng, không chỉ vậy còn kéo cả Lý Long Xuyên theo nữa.
Khương Vọng không vì các cô nương trong quán mà đến, thứ làm hắn tới chính là Bát Âm Trà.
Bát Âm Trà phát ra âm thanh bát âm, phân biệt là chuông, sáo, trống, tỳ bà, vu, sênh, sắt, đàn. Tiếng đàn vang lên trong Thiên Hương Các như lẩn khuất trong vân vụ, một chén trà nhài cùng tiếng đàn lượn lờ khiến cho lòng người vui sướng như ẩn trong mây. Sau khi luận bàn cùng Lý Long Xuyên, Khương Vọng cũng tìm hiểu về âm luật, đến giờ tính là có chút hiểu biết.
Thời gian này Trọng Huyền Thắng bề bộn nhiều việc, Khương Vọng hay thay đối phương đi giao du. Việc này vốn không phải sở trường của Khương Vọng, hắn cũng chỉ cần biết chút bát âm, tiện cho cả việc công tư đôi đường là được.
Yến Phủ là người rất dễ tạo được ấn tượng tốt nơi người khác. Hắn tao nhã biết lễ, lại chi tiêu hào phóng. Cao Triết thì khác hẳn, người này dáng dấp thô kệch nhưng tâm tư lại âm trầm sâu sắc.
Mấy người ở cùng Khương Vọng mà chưa hề đề cập đến vị huynh đệ thất thủ trong Thiên Phủ bí cảnh kia, không biết là vì tình cảm không tốt hay vì lúc ra ngoài Thiên Phủ bí cảnh Hướng Tượng Càn từng trở mặt quan hệ với Cao Kinh.
Sau mấy tuần trà, một đoàn người thống nhất cùng nhau lên đỉnh núi ngắm hoa. Đã đến Vân Vụ Sơn tất nhiên không thể bỏ qua việc ngắm cảnh mây mù. Thiên Hương Vân Các có đường nối thẳng tới đỉnh núi, bên cạnh đó có một khu vực như chìm vào biển mây. Tuy có nhiều người tu vi không tầm thường nhưng không có ai làm chuyện bay thẳng đến đỉnh. Mọi người đều lựa chọn bách bộ thư nhàn.
Đi được nửa đường, ở phía trước chợt xuất hiện một đoàn người vây quanh một thiếu niên đang đi về phía trước. Lúc này đang là mùa thu, Vân Vụ Sơn khá lạnh nhưng mọi người thường chỉ mặc quần áo dài bình thường, duy có thiếu niên này mặc bộ lông chồn rất dày, gương mặt xanh xao có vẻ yếu đuối. Trong đám người đi phía sau có một người mà Khương Vọng nhìn rất quen. Đó chính là Trương Vịnh.
Người này đã không còn vẻ non nớt ngây ngô lúc ở trong Thiên Phủ bí cảnh nữa, mà ánh mắt hiện tại đã có chút dò xét, u ám. Đối phương nhìn Khương Vọng xong chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Từ đó có thể thấy thân phận thiếu niên kia không tầm thường.
Thập nhất hoàng tử Khương Vô Khí của Đại Tề, cũng là một trong những người cạnh tranh hoàng vị mạnh mẽ nhất.
“Điện hạ.”
Lý Long Xuyên, Yến Phủ nhao nhao lên tiếng gọi. Những người này đều có gia cảnh phú quý, thấy hoàng tử mà không cần đại lễ yết kiến, chỉ có Khương Vọng ở bên cạnh là tỏ vẻ tôn kính, thứ tôn kính mà không phải hoàn tử hoàng nữ nào cũng có được.
Đổi lại là Trọng Huyền Thắng đối diện với thập tứ hoàng tử Khương Vô Dong thì sao?
Tất nhiên phải là Khương Vô Khí, một người có tương lại tươi sáng, có khả năng cao đăng lâm bảo điện mới nhận được sự tôn trọng của đám con cháu thế gia vốn tiền đồ vô lượng. Người Đạt Tề không quá khắt khe soi xét, ngay cả các hoàng tử cũng có thể tới Thiên Hương Vân Các mà không bị xem là thất lễ. Nhất là mấy người như Lý Long Xuyên, Yến Phủ hay Cao Triết, bọn họ bình thường vẫn thấy các hoàng tử hoàng nữ nên không thấy lạ lẫm.
Con cháu thế gia to lớn sẽ không tham gia vào cuộc chiến tranh giành vương vị, dù ai trèo lên đại bảo của Đại Tề cũng đều không thể tách khỏi gia tộc của bọn hắn. Đó cũng là lý do Trương Vịnh bần hàn cam chịu làm tôi tớ để mưu cầu cuộc sống tốt hơn.
Điều nằm ngoài dự tính của mọi người là Khương Vô Khí không đi tiếp mà dừng bước. Hắn nhìn mấy vị con cháu thế gia ra hiệu như chào hỏi rồi đưa mắt nhìn Khương Vọng.
“Dưới chân khí độ bất phàm, bội kiếm bên hông đã có phong thái của danh khí, ngươi chắc là phụ tá đắc lực của Trọng Huyền Thắng, Thanh Dương trấn nam của Đại Tề ta?”
Khương Vọng hơi cúi đầu, thi lễ. “Khương Vọng bái kiến điện hạ.”
Khương Vô Khí ho khan hai tiếng rồi mới nói. “Ngươi ở Dương địa lập công vì Đại Tề, cô rất tôn trọng. Nhưng ở Xích Dương Nam Diêu ngươi ngang nhiên làm nhục thập tứ đệ, cô làm huynh trưởng không thấy thì thôi, thấy được rồi không thể xem như không biết.”
“Giương uy phong của Tề quốc, cô tất có thưởng. Nhưng uy nghiêm của hoàng thất cô không thể không giữ gìn.” Hắn nhìn Khương Vọng. “Ngươi nghĩ thế nào?”
Lời hắn nói đã rõ, dù có tìm phiền toái cũng là đường đường chính chính để cho người ta không sinh lòng oán khí.
“Đã lên chiến trường thì không có đúng sai, chỉ có sinh tử thắng bại. Tại Dương địa ta giết một số người, để lại máu tươi, dù có công lao thì bệ hạ cũng đã ban thưởng, không cần điện hạ phải nhọc công.”
Khương Vọng nhìn thẳng Khương Vô Khí mà không né tránh. “Còn về việc Nam Diêu, đúng sai tự có công luận. Điện hạ cũng không phải không biết, ta chưa từng làm gì để mất đi danh dự của bản thân. Cười người chớ vội cười lâu.”
Khương Vọng nói mà không kiêu ngạo, cũng không tự ti khiến Lý Long Xuyên và Yến Phủ ở bên cạnh đều âm thầm gật đầu.
Khương Vô Khí nói với hắn là muốn thưởng phạt phân minh, ta có thể thưởng, ta cũng muốn phạt. Ngươi có chịu phục hay không?
Còn Khương Vọng trả lời Khương Vô Khí, chính là không cần đối phương phải thưởng, đó là việc Đế quân đã làm. Còn muốn phạt, hắn không làm gì sai, mọi việc tùy vào đối phương mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận