Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2395: Trời long đất lở chẳng quay đầu

Theo quan điểm của Khương Vọng, một đối thủ như Ngao Hoàng Chung thật quá đáng sợ, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Ngư Quảng Uyên.
Ngư Quảng Uyên tuy bạo ngược tàn nhẫn, tuy thiên tư xuất chúng, nhưng nếu không thể chứng đạo Hoàng Chủ thì cũng chỉ là một nhân vật làm ác nhất thời mà thôi.
Ngao Hoàng Chung mới chính là loại Hải tộc chân chính lấy cả hiện thế làm bàn cờ, là kẻ có đủ tư cách để trở thành một kỳ thủ. Nếu như ngày sau hắn thăng cấp Chân Vương, thậm chí là Hoàng Chủ, thế thì chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng Nhân tộc.
Thiên kiêu của địch, giặc cướp của ta!
Nhưng nếu thật sự phải nắm chắc bao nhiêu thành giết được Ngao Hoàng Chung, thực ra trong lòng Khương Vọng chẳng có nửa phần. Bởi vì Mê giới là một nơi rất đặc thù, thế lực Nhân tộc và Hải tộc giao thoa lẫn nhau, đều có rất nhiều cường giả tham dự trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi hướng đi của trận giao phong này.
Điểm quan trọng nhất là, Ngao Hoàng Chung đã sớm phát hiện ra mình bị truy tung, chỉ tạm thời vẫn chưa tìm được một chút "bụi" kia. Điều này khiến cho hắn có quá nhiều không gian có thể ứng phó.
Trong Mê giới mênh mông, Khương Vọng cố ý truy sát, chẳng qua cũng chỉ là một chút nỗ lực trong khả năng của mình mà thôi.
Được thì là được, mà không được cũng được.
Cức Chu xuyên qua giới hà, hắn ngồi ngay ngắn.
Luồng khí lướt qua gần như kết thành vệt trắng phía sau, thiên địa nguyên lực khổng lồ hội tụ về phía Khương Vọng, thần long tinh quang phía trên Uẩn Thần điện giương nanh múa vuốt, phun ra nuốt vào lượng lớn đạo nguyên.
Cường giả sánh vai với thần linh, cho dù chỉ là điều tức, cũng đủ để biến đổi thiên địa.
Thực ra quá trình hắn truy sát Ngao Hoàng Chung không có gì đáng nói, cho dù là Ngao Hoàng Chung tả xông hữu đột, xê dịch đủ đường ra sao đi nữa, hắn cũng chỉ bám theo từ xa. Không vây không chặn, không dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ bám vào một điểm ! không cho Ngao Hoàng Chung bất kỳ thời gian nghỉ ngơi nào. Tiến hành một cuộc đuổi bắt đến chết.
Hắn rất có tâm đắc trong việc thoát khỏi truy sát, tất nhiên cũng hiểu rõ làm sao để đối phương không tài nào thoát được. Tất cả mồi nhử mà Ngao Hoàng Chung ném ra, hắn chẳng thèm đoái hoài. Chỉ đi theo cảm ứng của Niệm Trần, không nóng nảy cũng chẳng vội vàng, liên tục duy trì áp lực.
Ngồi trên Cức Chu, tay trái nắm nguyên thạch, tay phải cầm Khí Huyết đan, khôi phục đến mức quên cả trời đất, thỉnh thoảng còn luyện tập đôi chút đạo thuật. Bên kia, Ngao Hoàng Chung với thân phận một tướng quân thất trận, lẻ loi chạy trốn, cũng chẳng thể mang theo lấy một con hải thú, ngay cả thời gian thở dốc không có, chỉ đành hao hết tâm cơ chạy trốn khắp nơi.
Nếu như nơi đây không phải là Mê giới, không tồn tại nhiều yếu tố bất ngờ có khả năng ảnh hưởng đến cục diện chiến trường như vậy, Ngao Hoàng Chung đã gần như rơi vào tình thế ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc là thế sự thường không như ý muốn.
Đây đã là canh giờ thứ mười ba Khương Vọng truy đuổi Ngao Hoàng Chung, cũng là giới hà thứ ba mà hắn xuyên qua. Trong lòng, hắn vạch ra một giới hạn: nếu đuổi tới giới hà thứ tư mà vẫn chưa có cơ hội bắt giết Ngao Hoàng Chung, hắn sẽ lập tức quay mũi thuyền.
Thái độ cứng rắn và nặng nề của Ngao Hoàng Chung không thể nào thể hiện hết qua những tài liệu ngắn gọn. Suốt dọc đường chạy trốn, hắn bày ra chi chít cạm bẫy, hắn không ngừng giãy giụa dù chỉ một khắc.
Nếu cứ tiếp tục đuổi theo, mức độ nguy hiểm cho bản thân sẽ tăng lên quá nhiều, được không bù mất.
Trong một thời khắc nào đó, hắn bỗng nhiên mở ra Xích Kim Chi Đồng.
Trong cảm ứng của Niệm Trần, Ngao Hoàng Chung không còn di động nữa!
Khương Vọng chẳng những không vui mừng, trái lại càng thêm cảnh giác. Cức Chu nhanh chóng tiến lên theo đúng phương hướng đã định, nhưng bản thân hắn lại xoay mình rơi xuống đuôi thuyền, tay vịn mạn thuyền, ẩn mình vào trong ánh sáng u ám. Hồng Trang kính hóa ra hình ảnh phản chiếu, vẫn mang bộ dạng áo xanh treo kiếm, ngồi ngay ngắn phía trước bánh lái.
Cao thủ tranh đấu chỉ trong chớp mắt, bất luận kẻ nào tấn công ảo ảnh trong gương hay Cức Chu này, đều thua Khương Vọng một bước đầu tiên.
Nửa canh giờ sau, tầm mắt vẫn chưa thấy xuất hiện thân hình của Ngao Hoàng Chung. Ngay cả Tiên niệm ở Uẩn Thần điện kia, cũng không còn hiện ra hình dáng của Ngao Hoàng Chung .
Niệm Trần đã bị phá giải!
Khương Vọng không lấy làm lạ. Từ xưa đến nay, thiên hạ không có thuật nào là không thể phá giải. Cho nên mới cần phải không ngừng cải tiến, đổi mới, cho nên hằng năm Tề quốc đều đầu tư nhiều tài nguyên như vậy vào Thuật viện.
Từ khi Ngao Hoàng Chung phát hiện hành tung của mình bị khóa chặt đến giờ đã là rất lâu, phải mất một thời gian dài như vậy mới hoàn thành việc "thanh tẩy", điều đó đã đủ chứng minh Niệm Trần hết sức cường đại.
Nhưng vấn đề là... Ngao Hoàng Chung có thật sự cần nhiều thời gian như vậy mới có thể giải quyết được Niệm Trần hay không?
Đúng vào thời khắc này lại thoát khỏi truy đuổi, phải chăng có mưu đồ gì?
Thân hình Khương Vọng lập tức trầm xuống ba phần.
Theo Cức Chu va nát cuồng phong, những suy nghĩ phức tạp kia cũng tạm thời ngưng lại.
Mặc dù đã mất đi cảm ứng của Niệm Trần, hắn vẫn nắm bắt được chính xác tuyến đường chạy trốn của Ngao Hoàng Chung. Vẻ mặt căng thẳng của Ngao Hoàng Chung đã xuất hiện trong tầm mắt!
Càn Dương Xích Đồng thấy rất rõ ràng, giờ phút này Ngao Hoàng Chung đã kiệt sức, khí huyết suy yếu. Thời gian dài chịu đựng áp lực cực lớn, tinh thần lẫn thể xác đều tiêu hao quá độ, dáng vẻ suy nhược tột cùng, căn bản không thể giả vờ được.
Có thể hành hạ Ngao Hoàng Chung đến nông nỗi này, cuộc truy sát lần này quả thực đã thành công.
Nhưng Khương Vọng càng thêm khẳng định, chắc chắn lúc này Ngao Hoàng Chung đang có mưu đồ.
Chỉ có điều khi Ngao Hoàng Chung có mưu đồ, cũng chính là thời khắc hắn buộc phải lộ ra sơ hở!
Hái đầu địch trên mũi đao, ta nguyện đi thử!
Khương Vọng bám vào đuôi thuyền, ánh mắt màu hoàng kim bừng lên, đuổi theo Ngao Hoàng Chung. Ngao Hoàng Chung lại như một lão già dầu cạn đèn tắt, đột nhiên ngã ngửa về phía sau, vỡ tan thành những tia sáng huyền ảo.
Điểm rơi của bàn cờ này bị hạn chế trong phạm vi thân thể Cửu Huyễn kỳ.
Dọc đường truy sát này, chưa từng có nửa khắc thư giãn, không biết từ khi nào Ngao Hoàng Chung đã âm thầm chuyển dời Cửu Huyễn kỳ mà không để lại dấu vết.
Nhưng Khương Vọng đã chú ý rõ ràng, ngay khoảnh khắc Ngao Hoàng Chung biến mất, Càn Long Bàn trong tay hắn đã hoàn toàn ảm đạm, linh khí trống rỗng.
"Càn Long Cửu Huyễn Đại Na Di Bàn" mà Ngao Hoàng Chung sử dụng để đào tẩu khắp nơi, đã hao hết nguyên năng!
Khương Vọng không hề trì trệ, gập người một cái, đẩy Cức Chu, khiến nó tiếp tục lao nhanh về một hướng.
Bản thân vượt qua Cức Chu, hóa thành ánh cầu vồng, ầm ầm xuyên qua giới này!
Theo Chỉ Dư biểu thị, nơi đây là giới vực Tân Sửu, thế lực Nhân tộc và Hải tộc coi như ngang nhau. Nhưng trong quá trình một đuổi một chạy, Ngao Hoàng Chung và Khương Vọng, đều giữ ăn ý, chưa kinh động thế lực trong giới vực này. Bởi vì cấp bậc tầm thường, căn bản không cách nào can thiệp tới thắng bại của cường giả như bọn họ. Hành động vô vị chỉ tạo ra phiền toái không đáng có, ngược lại thành không hay.
Giờ phút này Khương Vọng lại hoàn toàn chẳng màng đến việc quấy nhiễu.
Giới vực này không ai địch nổi hắn, không tướng lĩnh nào ngăn cản được hắn!
Hắn vận dụng tốc độ nhanh nhất, dưới ánh mắt chăm chú của vô số chiến sĩ Hải tộc và Nhân tộc, ầm ầm lao từ một giới hà của giới vực Tân Sửu đi đến một giới hà khác.
Quả nhiên là không hề có trở ngại gì.
Mà vừa vặn nhìn thấy thân thể mỏi mệt của Ngao Hoàng Chung nhảy lên không trung, vượt qua bờ bên kia của giới hà, biến mất trong sương mù!
Thân hình đang lao nhanh của Khương Vọng đột nhiên dừng lại.
Hắn vô cùng xác định Ngao Hoàng Chung đã thực sự kiệt sức, hắn tin rằng trong trạng thái này nếu giao phong sinh tử, Ngao Hoàng Chung không thể chèo chống quá ba hiệp. Chỉ cần hắn đuổi theo, vượt qua giới hà, cuộc truy sát kéo dài hơn mười canh giờ này sẽ có thể kết thúc hoàn mỹ.
Nhưng hiện tại đã là giới hà thứ tư.
Mình tự vạch ra giới hạn, tất phải tuân thủ.
Khương Vọng không chút do dự xoay người, lúc đi cũng kiên quyết như lúc đến.
Giới hà này là một trong những loại thường thấy ở Mê giới, thuộc về hai bờ sông không thấy nhau, đều ẩn trong sương mù. Phong cảnh bờ kia ra sao, phải vượt sông mới biết được.
Có cơn gió lầm đường lạc vào giới hà, lập tức bị quy tắc đã vỡ nát khuấy tan tành.
Nhưng trong ánh sáng màu vỡ vụn, cũng sẽ có luồng gió mới xuất hiện, cũng có thể vô tình lướt qua bên kia.
Hô!
Luồng gió này bị thổi tan tác.
Vỡ nát dưới giày chiến của Ngao Hoàng Chung.
Ngao Hoàng Chung gần như đèn dầu sắp cạn, đứng ở bên bờ giới hà, ngước nhìn sương mù ở bờ bên kia, không nói một lời.
Phía sau hắn là từng đội chiến sĩ Hải tộc đang im lặng, đông nghịt như núi như biển!
Tài nguyên Mê giới cằn cỗi, khó mà có được giáp trụ, thế nhưng những chiến sĩ Hải tộc khôi ngô này, lại là từng người khoác giáp, mỗi người cầm thương!
Đây là cường quân do chính tay Ngao Hoàng Chung huấn luyện, theo Ngao Hoàng Chung trưởng thành đến nay, mang tên "Phạt Thế". Nếu đạo quân này ở Đinh Mão giới vực, hắn đã không thua trận chiến kia. Đừng nói có thêm một chân truyền Pháp gia, cho dù có thêm một Quán Quân hầu, hắn cũng có lòng tin tất thắng.
Đáng tiếc lúc ấy hắn tự phụ tướng tài, cũng muốn đánh Khương Vọng một trận trở tay không kịp, cho nên mới lựa chọn một mình tiếp viện, thiếu chút nữa đã khiến mình sa vào tay địch!
Đối mặt với đợt truy sát lên trời xuống đất của Khương Vọng, hắn vẫn khóc nhọc bảo toàn mạng nhỏ, lại còn âm thầm triệu tập thân binh. Còn có thể nắm bắt chính xác trạng thái thể lực của mình, gần như vào thời khắc cạn kiệt cuối cùng, lấy thân làm mồi nhử, dụ dỗ Khương Vọng mắc bẫy.
Kiềm trế trước tửu sắc tài khí đã là gì, phàm là kẻ có thể công thành danh toại, ai mà chẳng biết kiềm chế đôi chút?
Hiện giờ thành công đã ở ngay trước mắt, khổ công sắp được đền đáp!
Là người phải lạnh lùng cỡ nào, mới có thể chèo chống trước loại hấp dẫn này?
Ngao Hoàng Chung hiểu rõ nhược điểm của nhân tính, hoặc có thể nói hắn biết rõ sinh linh trí tuệ không thể tránh né đủ loại dục vọng của bản thân. Cái gọi là liệu trước tiên cơ, tính toán chính những điều này.
Nhưng quả thật hắn vẫn chưa đủ hiểu biết về Khương Vọng.
Hắn bày binh bố trận tại bờ bên này, đợi đến nửa khắc đồng hồ vẫn chưa thấy bóng dáng người kia qua sông.
Mặc dù trong hàng ngũ Hải tộc hắn là người khá chú trọng nhưng vẫn không nhịn được mắng một câu:
"Tên này rõ ràng không phải người! Mẹ kiếp, đuổi theo ta suốt một ngày một đêm, dùng hết đủ mọi thủ đoạn, đến giây phút cuối cùng còn có thể nói đi là đi?!"
"Vương thượng, hiện giờ phải làm sao?"
Vị tướng lĩnh phía sau tâu:
"Chúng ta có nên bắc Tinh Kiều, giết sang bờ bên kia hay không?"
"Giết sang có ích lợi gì chứ?"
Ngao Hoàng Chung nắm lấy một khối nguyên thạch bắt đầu hồi phục:
"Chúng ta không giết được hắn đâu."
"Chẳng lẽ cứ để như vậy sao?"
Tướng lĩnh ở phía sau hỏi.
"Bỏ qua? Không bỏ qua được."
Ngao Hoàng Chung nói:
"Hắn đuổi giết ta ta cũng không tính toán, nhưng tên này không chết, ngày khác lại là một Khương Mộng Hùng..."
Tướng lãnh phía sau không nhịn được ngước mắt lên, cố gắng nhìn xuyên qua màn sương mù dày đặc, cứ như có thể trông thấy bóng người bên bờ kia!
Là tướng lĩnh trực tiếp của Ngao Hoàng Chung, hắn hiểu rõ sức nặng trong lời nói của Ngao Hoàng Chung.
Khương Mộng Hùng tự tay thành lập Quyết Minh đảo, kể từ đó Tề quốc gánh chịu áp lực lớn nhất từ Thương Hải, cũng tạo ra áp lực lớn nhất cho Thương Hải. Khương Mộng Hùng từng xâm nhập Thương Hải, đấm chết một vị Hoàng Chủ! Uy danh của Khương Mộng Hùng ở Hải tộc còn lớn hơn trong Nhân tộc.
Thái độ kiêng dè mà Ngao Hoàng Chung thể hiện ra trong lời đánh giá này với Khương Vọng, quả thực khó có thể diễn tả hết được!
"Vậy..."
Tướng lĩnh này nuốt nước miếng:
"Chúng ta phải làm như thế nào?"
"Mọi người đều biết, Ngao Hoàng Chung ta vừa vào đời là có thể chấp chưởng hai vạn tinh binh, trở thành thống soái quân sự đầu tiên trấn thủ một phương trong thế hệ này, toàn bộ đều nhờ vào nỗ lực và tài hoa của ta."
Ngao Hoàng Chung thong thả nói:
"Cùng với phần quân lược tài hoa tuyệt thế vang danh Thương Hải của ta. Lúc ấy bọn họ chỉ cần nhìn thấy cái tên này, là để ta lên."
Tướng lĩnh phía sau sửng sốt giây lát, mới phản ứng được Ngao Hoàng Chung nói đến phần quân lược nào. Không khỏi gật đầu lia lịa:
"Phải phải phải phải! Phần quân lược kia của Vương thượng quả thực là... quả thực là lưu truyền vạn cổ, tất nhiên sẽ truyền mãi thiên thu!"
Phó tướng ở cách đó không xa nghe được cuộc đối thoại, thúc ngựa phi tới nịnh nọt:
"Phần diễn luận mười cuộc cờ binh với Trọng Hi Hoàng Chủ kia, đến giờ mạt tướng vẫn còn đặt ở đầu giường, không ngừng cúng bái!"
Ngao Hoàng Chung cười ha hả một tiếng không để ý, cười xong, khóe miệng lộ ra một tia ác ý.
Lúc này không gọi lão tổ ra, còn đợi khi nào?
Sinh ra trong nhà Hoàng Chủ cũng là bản lĩnh khó có được, sao có thể không lợi dụng cho tốt?
Khương Thanh Dương ơi là Khương Thanh Dương, ngươi nói đúng lắm! Sao phải phiền tới ta của ngày mai?
Đã từng tỷ thí quân lược, tỷ thí tu vi, tỷ thí trốn chạy, giờ lại đến lượt tỷ thí chỗ dựa! Xem xem trong Hoặc thế hôm nay, rốt cuộc ai sẽ là người sống sót?!

Khương Vọng không biết bờ bên kia sông có gì.
Hắn chỉ biết, bản thân không phải là vô địch. Võ lực của hắn không thể áp đảo hết thảy, mưu lược của hắn không thể tính hết quỷ thần.
Hắn biết kính sợ!
Ngao Hoàng Chung có thể được gọi là danh tướng trong chiến trường Mê giới tàn khốc như vậy, tuyệt đối không thể bị hắn khinh thường.
Hắn đã thiết lập giới hạn, hắn có thể dốc hết toàn lực, tranh thủ một chút cơ hội chém giết cường địch. Nhưng một khi đến giới hạn, lập tức quay người rời đi.
Trời long đất lở chẳng ngoảnh đầu.
Cả Nhân tộc và Hải tộc trong giới vực này đều tỏ ra thận trọng, Khương Vọng cũng chẳng để ý, tự mình tìm thấy Cức Chu, rồi xé gió lao đi.
Đã hạ quyết tâm, thì không cần lưu luyến làm chi.
Việc đời, phần nhiều là khổ công vô ích.
Đường xa lắm mưa gió, mỗi một lần thất bại, cùng lắm Khương Vọng cũng chỉ tự hỏi mình một câu, đã cố gắng hết sức hay chưa.
Vẫn là Cức Chu phi hành cao tốc, vẫn là ảo ảnh ngồi ở khoang trước, hắn vẫn ẩn nấp trong hào quang u ám của Họa Đấu ấn, một tay bám vào đuôi thuyền.
Hắn đã từ bỏ việc truy sát Ngao Hoàng Chung, nhưng biết đâu Ngao Hoàng Chung vẫn còn có ý đồ với hắn. Ở một nơi như Mê giới, cẩn thận một chút dẫu sao cũng không có hại gì.
Cứ như vậy, vượt qua hai giới hà.
Phía trước Cức Chu đang phi hành với cao tốc, bỗng nhiên có lượng lớn gợn sóng nguyên khí nổi lên, thoáng chốc tựa như biển nguyên khí.
Đường về bình tĩnh không gợn sóng này cũng rực rỡ như giới hà sau lưng.
Khương Vọng bám vào sau Cức Chu, lặng lẽ đặt tay lên chuôi kiếm.
Chỉ thấy gợn sóng lan rộng, tựa như một tấm gương nước vỡ nát.
Một nữ tử thân hình cao ráo đầy đặn, bước ra từ trong gợn sóng kia. Búi tóc như mây trôi, y phục diễm lệ tựa Đông Hải, hàng mi thăm thẳm mà mắt long lanh ướt át...
Tựa như mỹ nhân vừa tắm gội xong!
Chắc hẳn người này vừa trải qua một trận ác chiến kịch liệt, bên ngoài thân thể tỏa ra một tia huyết khí, loáng thoáng có tiếng biển hồ gầm thét.
Lực lượng của nàng không cần phải nói nhiều, may mà là người của Nhân tộc chứ không phải Hải tộc.
Khương Vọng cúi đầu không dám nhìn nhiều, nín thở thu liễm âm thanh định chuyển hướng chiếc Cức Chu. Thế nhưng, ánh mắt của nữ tử này lại dễ dàng nhìn thấu chân thân của hắn.
"Từ xưa đến nay chỉ thấy thuyền chở người, nào đã từng thấy người chở thuyền! Quả thật là chuyện quái lạ!"
Nữ nhân này nói:
"Tiểu tử, mau báo tên đi!"
Cức Chu bất động.
Hình ảnh người ngồi trước khoang thuyền cũng biến mất.
Nhìn khắp quần đảo gần biển, cường giả có thể tạo áp lực cho Khương Vọng đã không còn nhiều.
Mà nữ Chân Nhân cường đại đến thế này, nếu không phải Kỳ Tiếu, thì chỉ có thể là Tần Trinh.
Trong tứ đại Tĩnh Hải trưởng lão của Điếu Hải lâu, Tần Trinh xếp hạng thứ hai, chỉ sau Sùng Quang Chân Nhân!
Khương Vọng thoáng cảm thấy xui xẻo.
Hiểu biết của hắn về Tần Trinh chỉ giới hạn trong tài liệu liên quan đến Quyết Minh đảo. Ngoài ra, Lý Long Xuyên cũng từng nói với hắn rằng, khi còn trẻ, sát tính của Tần Trinh trưởng lão rất nặng...
Mặc dù ở Mê giới, Nhân tộc đều cùng chung chiến tuyến.
Nhưng hiềm khích giữa Điếu Hải lâu và Quyết Minh đảo, từ xưa đến nay chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Huống hồ trước khi đến Mê giới, người họ Khương nào đó này còn đến Thiên Nhai đài diễu võ dương oai một phen, điểm danh từ già đến trẻ một lượt, hung hăng đả kích thanh thế của Điếu Hải lâu... Bây giờ lại tình cờ gặp được cao tầng của Điếu Hải lâu ở nơi hoang dã, lại còn là loại tính tình không tốt, hủy thi diệt tích tất nhiên là không thể nào, nhưng chỗ này trước không có thôn sau không có tiện, há có thể không bị người ta tùy tiện đánh đập?
Đường đường là một vị Chân Nhân, cho dù chỉ cho hắn một cái gõ đầu thì cũng đau đớn vô cùng!
À không đúng.
Khương Vọng bỗng nhiên phản ứng kịp.
Tần Trinh trưởng lão là Chân Nhân đương thời, không có lý do gì mà lại giả ngu trước mặt tiểu bối. Nếu vị này đã bảo báo danh, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, hiển nhiên là thật sự không biết quốc hầu Đại Tề Khương Võ An!
Hắn lập tức nhảy lên từ đuôi thuyền, rất lễ phép chắp tay một cái:
"Bái kiến Tần Chân Nhân, tại hạ... Lý Long Xuyên!"
Lý Long Xuyên ta đâu có đến Thiên Nhai đài gây chuyện, thường xuyên ở Lâm Truy luyện tập bắn tên, cũng rất ít khi ra biển!
Tần Trinh bị nhận ra nhưng cũng chẳng lấy làm lạ, hay nói đúng hơn là ở Mê giới này, nếu không bị nhận ra mới là chuyện kỳ quái. Vị trưởng lão này chỉ quan sát Khương Vọng từ trên xuống dưới:
"Lý gia Thạch Môn?"
Khương Vọng ngẩng cao đầu, hãnh diện đáp:
"Đúng vậy, chính là Thôi Thành Hầu phủ."
"Dung mạo của ngươi thua xa tỷ tỷ ngươi."
Tần Trinh buông lời rồi rất tự nhiên bước vào khoang thuyền:
"Chở ta một đoạn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận