Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2184: Lòng người là một vùng biển (3)

Trọng Huyền Thắng nhìn hắn, rồi:
"Vậy ngươi tiếp tục."
Để che giấu cảm xúc bất an, Khương Vọng lại hỏi:
"Chừng nào chúng ta mới đi thủ phủ quận Lộc Sương?"
"Ta nói muốn đến đó hồi nào?"
"Lúc ở Lôi gia."
Thập Tứ lấy trọng kiếm ra, tiện tay chặt một cái cây, rồi không làm thêm gì khác, yên lặng thu kiếm về, rất thục nữ ngồi xuống cành cây.
"Đó chỉ là thuận miệng mà thôi."
Trọng Huyền Thắng đặt mông ngồi xuống cạnh Thập Tứ, thong dong:
"Thủ phủ quận Lộc Sương, đương nhiên ta sẽ điều tra, cũng đương nhiên không thể đích thân đi tới. Trước khi đi Lôi gia, ta đã phái Ảnh Vệ đi tìm hiểu, rất nhanh sẽ có kết quả. Chúng ta chỉ cần ở đây chờ. Lôi gia, Chu gia, Nghiêm gia, quận thủ phủ, phủ Tuần Kiểm, tất cả tình báo của họ, ta đều tìm hết. Chỉ là ngày đó Lôi Chiêm Càn cũng ở rừng dã nhân, nên chúng ta mới tới Lôi gia mà thôi. Chờ tất cả tin tức được báo về, đáp án mà ngươi muốn sẽ hiện lên mặt nước."
Đón lấy ánh mắt lo lắng của Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng nói:
"Chờ tin tức, chờ việc ngoài ý muốn, chờ biến hóa, chờ đến cái gì cũng được. Ngươi yên tâm, cho ta thời gian ba ngày, ta nhất định sẽ đưa cho ngươi chân tướng."
Vì thế, Khương Vọng không nói gì nữa.
Hắn ngửa đầu nhìn thoáng qua tinh quang trong khe lá, rổi nhảy lên cành cây ngồi.
Nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện Niệm Trần.
Trong đêm tĩnh lặng này.
Thanh Chuyên thỉnh thoảng lại rời đi, lúc trở về, tay sẽ cầm một xấp tin tức mới thu thập được. Trọng Huyền Thắng chậm rãi lật ra xem, từ đủ thứ thông tin, đi tìm manh mối.
Khương Vọng ngồi một mình trên cành ngang, bóng chiếu xuống đất, nhắm mắt tu hành, trước sau đều im lặng.
Trong mỗi một ý niệm, có đến trăm chuyển nghìn hồi.
Trong mỗi một cái chớp mắt, người ta đều có ngàn vạn ý niệm sinh ra rồi lại tàn diệt.
Khai phá ý niệm đương nhiên mới lạ, nhưng xét đến cùng, nó vẫn phải thống nhất ở trong hệ thống thần hồn.
Khi trước Khương Vọng tẩy sạch ấn ký Niệm Trần trên người, chính là dùng sức mạnh thần hồn để tẩy, quét sạch chút phân niệm yếu ớt của Lâm Hữu Tà.
Tu vi của hắn hiện giờ so với tình hình lúc ấy chỉ có hơn chứ không có kém, cường độ linh thức thậm chí còn mạnh hơn, nên tu luyện Thuật Niệm Trần có thể nói là tiến bộ cực nhanh.
Lòng người là một vùng biển, thiên ý vạn niệm là cá bơi trong đó.
Ngũ quan đều là cửa sổ của tâm hải, nhìn thấy nghe thấy đều là cảm giác.
Khi ngươi nhìn thấy một vật, nghe một âm thanh, ngửi một mùi hương, trong tâm hải, cá bơi cùng nhảy, làm rung động ngàn vạn điểm!
Trong đó, chỉ có một ít con cá cường tráng nhất mới có thể nhảy ra khỏi tâm hải, tiến vào tầng diện ý thức chủ, bị người thường nhìn thấy.
Sinh ra hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục... thất tình lục dục.
Tâm hải không hề bình lặng, ngay cả lúc vô tri vô giác, vô thính vô cảm, cũng vẫn có dòng nước ngầm chảy xiết, ngân hà đấu nhau, "cá" ở trong đó, cũng không ngừng sinh diệt, không ngừng sinh sôi.
Đối với đa số tu hành giả, quá nhiều ý niệm trong đầu đồng nghĩa tâm hải bị ‘làm phiền’, hay còn gọi là "Tạp niệm". Rất nhiều lưu phái tu hành xem việc loại trừ tạp niệm là nhiệm vụ hàng đầu, phương pháp diệt trừ tạp niệm nhiều không đếm xuể.
Như Thôi Nhất Canh luôn cần cù học tập, lấy ý niệm cần khổ làm cá lớn, nuốt chửng tứ hải, nuốt chửng tất cả tạp niệm, nên kiếm của hắn là toàn tâm toàn ý, sắc bén không cản nổi.
Như Khương Vọng, mài giũa ý chí, đạo ý kiên định, chưa bao giờ bị tạp niệm quấy nhiễu. Mặc cho gió đông tây nam bắc, ta cứ đi con đường của mình. Sau này lấy được thần thông Xích Tâm, một khi phát động, là trấn áp tất cả mọi ý niệm khác thường, khiến tâm hải ngàn vạn dặm không gợn sóng.
Lâm Huống lại khác với mọi người.
Bắt đầu từ những tạp niệm không ngừng sinh rồi lại diệt trong tâm hải, Lâm Huống không ngừng suy nghĩ, hệ thống chúng lại thành tâm trần. Có thể nói là thiên tài.
Tạp niệm được sinh ra quá nhiều, quá dễ, nếu muốn ở trong tâm hải mênh mông vô ngần, chuẩn xác bắt lấy được những "Niệm Ngư" không nhảy ra nổi mặt biển kia để sử dụng, là chuyện vô cùng khó khăn.
Chưa kể những tạp niệm này còn vô cùng yếu ớt, trong tâm hải, mỗi một lần gợn sóng, là số lượng "Niệm Ngư" bị nghiền nát phải dùng đến con số ngàn vạn để tính.
Sức mạnh thần hồn thường một khi rơi xuống, có khả năng sẽ gây nên sóng thần ở trong tâm hải.
Vậy chọn lựa ý niệm thế nào cho thích hợp, bắt giữ chúng như thế nào, hỗ trợ chúng trưởng thành như thế nào, tu luyện như thế nào... Những thứ này đều được ghi chép kỹ càng trong Thuật Niệm Trần.
Lâm Huống đã mở con đường đi sẵn cho rồi.
Hậu nhân chỉ cần đi theo, luôn dễ dàng hơn rất nhiều.
Khương Vọng dùng Xích Tâm thần thông làm chủ, chỉ hơi thả lỏng một chút, lập tức có cả ngàn suy nghĩ nhảy ra.
Thế là nhất thời suy nghĩ lung tung, cảm xúc kích động.
Lo lắng! Lo âu! Sợ hãi! Phẫn nộ!
Mấy ý niệm kịch liệt nhất trong số đó va chạm với nhau.
Đúng lúc này, đạo thuật Nộ Hỏa được kích phát, ý niệm tên là phẫn nộ kia lập tức phình to, trong nháy mắt đã vượt qua những cái khác.
"Tâm võng" do linh thức kết thành lặng lẽ rơi xuống, chuẩn xác tóm lấy nó!
Phương pháp ghi trong Thuật Niệm Trần chính là đầu tiên bắt lấy một ý niệm cường tráng nhất, luyện nó thành niệm chủ. Việc này phải làm cho thật cẩn thận, phải lựa chọn từ giữa rất nhiều ý niệm, và qua thời gian dài quan sát.
Khương Vọng nhảy vọt qua những bước đó, dùng Nộ Hỏa để thúc giục cường niệm.
Sau đó dùng Tâm Võng để cường niệm ấy lơ lửng trên tâm hải, rồi làm theo bí pháp Lâm Huống nghiên cứu ra, dùng linh thức chi lực dựng nên một phân đoạn đặc thù, tỉ mỉ nuôi dưỡng cường niệm...
Quá trình giông giống như “ấp trứng".
Đến một lúc nào đó, ý niệm "Phá xác", niệm thức như chim bay lên cao, vươn cánh bay lượn trên bầu trời tâm hải.
Mỗi người có quan điểm khác nhau về tu luyện ý niệm, dẫn đến biểu hiện ra ngoài của mỗi người cũng mỗi khác. Suy nghĩ mà Khương Vọng tu thành vừa lúc là hình tượng tâm tước.
Coi đây là chủ niệm, tiếp tục bắt giữ "Niệm Ngư" khác làm phân niệm.
Cá hóa thành chim, dẫn đến tâm hải sinh sóng.
Tâm niệm Khương Vọng vừa động, một tia phân niệm liền bám vào người Trọng Huyền Thắng.
Cảm thụ này rất là kỳ diệu.
Nếu hắn không nghĩ tới, nó sẽ không tồn tại.
Nhưng chỉ cần hơi nghĩ tới, trong tích tắc sẽ biết ý niệm của mình đang ở đâu, có thể thu nó về lúc nào cũng được, cũng như dùng nó để theo dõi hành tung của người khác lúc nào cũng được.
Mà trong suốt cả quá trình đó, Trọng Huyền Thắng lại chẳng phát hiện ra!
Thời gian duy trì của Thuật Niệm Trần, chính là khoảng thời gian ý niệm có thể tồn tại độc lập sau khi được phân ra, ý niệm càng "Cường đại", sẽ cho thời gian phản hồi càng lâu.
Khương Vọng đã tu ra "Tâm Tước", thuật Niệm Trần xem như đã có thành tựu. Con tâm tước này rất là linh động hoạt bát, sinh cơ bừng bừng.
Trong cõi u minh, chẳng biết tại sao, lúc này bỗng xuất hiện một sự rung động.
Khương Vọng ngồi xếp bằng trên cành cây, thả chủ niệm ra, cảm ứng xung quanh.
Đây là địa điểm cuối cùng hắn nhìn thấy Lâm Hữu Tà.
"Tâm Tước" vô hình vô chất bay ra khỏi tâm hải, bay ra bên ngoài, bay nhanh về phía xa, sâu vào khu rừng tối tăm u ám.
Thi thoảng lại có ánh trăng và ánh sao xuyên qua kẽ lá, lọt xuống ánh sáng mỏng manh yếu ớt.
Tâm tước bay nhanh, tuân theo quy tắc của thế giới tâm hải Khương Vọng.
Khương Vọng đang cảm nhận.
Cảm nhận nữ tử khẽ phất tay, một mình đi xa.
Dường như lại trở về ngày đó.
Cảm nhận được người bằng hữu đầu đội khăn vuông màu xanh kia, buông bỏ tất cả, rời khỏi cố hương.
Ấy, có cảm ứng...
Tâm Tước thật sự có cảm ứng, mơ hồ bắt được dấu vết đồng loại!
Lâm Hữu Tà có để lại manh mối!
Khương Vọng vui vẻ, tập trung tinh thần, ra lệnh cho Tâm Tước tiếp tục bay.
Lần theo cảm ứng yếu ớt trong cõi u minh, tâm tước xuyên thẳng qua rừng, đáp xuống trước một cây cổ thụ trông vô cùng bình thường.
Từ đó đến chỗ Khương Vọng đang ngồi không đến ba ngàn trượng.
Cái cây đó không có một điểm đặc biệt nào, dù có dùng thần thông đồng thuật gì, cũng không nhìn ra gì kỳ quặc.
Nhưng trong cảm giác của Tâm Tước, trên cây cổ thụ đó, có một con mèo đen nhỏ.
Nho nhỏ, lạnh lùng, nằm cuộn tròn trên chạc cây...
Là chủ niệm của Lâm Hữu Tà.
Đúng vậy, Lâm Hữu Tà quả thật có để lại manh mối, nhưng thứ để lại ở đây lại là chủ niệm chứ không phải phân niệm.
Bản thân điều này đã là một đáp án tàn nhẫn.
Hơn ba tháng trôi qua, con mèo đen nhỏ đã vô cùng suy yếu, có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Là chủ niệm của tu sĩ Nội Phủ Cảnh, nó căn bản không chịu nổi mưa gió quá lớn.
Nhưng nó vẫn im lặng nằm ở đó.
Để đợi một người, mà không biết có tới hay không.
Khương Vọng ngồi xếp bằng trên nhánh cây, mắt khép hờ.
Tâm Tước vỗ cánh, ngần ngừ phía trước gốc cây già, không tới gần con mèo.
Mèo con nho nhỏ đã gần như muốn tiêu tán, ngay cả ở trong thế giới ý niệm, nó cũng không còn rõ ràng.
Song đôi mắt nó vẫn trong veo, như nhìn thấy đáy lòng người.
Đôi mắt ấy phảng phất như đang hỏi:
Không biết người đó đến khi nào sẽ mở quyển sách vô danh kia ra?
Khương Vọng cảm thấy chua xót.
Mèo đen nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên, tan vỡ trong đôi mắt của Tâm Tước.
Nhờ đó hắn nhìn thấy...
Nhìn thấy hình ảnh cuối cùng mà mắt Lâm Hữu Tà lưu lại vào ngày một tháng năm năm Đạo lịch 3921.
Hắn nhìn thấy một bàn tay, một bàn tay tái nhợt không có huyết sắc, với tư thái điềm tĩnh mà không thể kháng cự, từ trên đỉnh đầu đè xuống, ấn thế giới này... thành màu đen vĩnh hằng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận