Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 204: Người trong thiên hạ

Trên bàn tiệc, Cát gia tu ừng ực từng ngụm từng ngụm rượu, sắc mặt âm u.

Một tên nhãi tu sĩ hoang dã không biết chui ra từ cái lỗ nứt nào lại dám tranh với gã, tuy rằng lúc đó Cát Hằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng lại âm thầm ghi hận trong lòng.

Hồ quản sự đứng một bên cẩn thận nịnh bợ.

Rượu uống chưa đủ đô, bỗng nhiên Cát Hằng nhớ tới điều gì đó, hơi liếc mắt nhìn thoáng qua vò rượu chưa mở niêm phong bên cạnh.

"Vò rượu này là đưa cho thằng nhãi kia phải không?"

"Nếu ngài muốn uống tiếp thì cứ xé niêm phong ra đi."

Trong lòng Hồ quản sự đã chửi má nó, một vò rượu này giá hai mươi lượng bạc trắng, trên mặt lại vẫn tươi cười: "Lát lại mua vò khác cũng được."

"Không."

Cát Hằng bỗng nhiên cười cười, dùng bàn tay phủ nguyên khí màu xanh lơ vỗ vỗ bên ngoài vò rượu: "Làm như vậy, khá tốt."

Hồ quản sự hoảng hốt:

"Cát gia, như vậy không được đâu!"

Cát Hằng thu hồi nụ cười, quay đầu nhìn gã ta, ánh mắt lạnh lẽo:

"Có gì không được?"

Sống lưng Hồ quản sự lạnh toát, nhưng vẫn cố căng da đầu nói:

"Vị kia chính là một tu sĩ, nếu xảy ra chuyện gì thì không ai có thể thoát được."

Tuy Dương Quốc nhỏ nhưng cũng là một quốc gia, cũng có luật pháp.

Tuy họ Cát này hơi tí là đánh thị nữ nhưng cũng chưa bao giờ ra tay giết thật, trừ phi gã có chỗ dựa to lớn mới có thể tùy ý giết người, hoặc là không muốn làm công việc an ổn này nữa.

"Sợ gì chứ? Một tên tu sĩ hoang dã không rõ lai lịch mà thôi, ai thèm điều tra?"

Cát Hằng không vui nói:

"Hơn nữa, ta cũng không khiến hắn chết, chỉ cho hắn một bài học, miễn cho thằng nhóc ranh đó không biết trời cao đất rộng!"

"Thật sự… sẽ không chết người?"

Hồ quản sự nơm nớp lo sợ.

"Ta lừa ngươi làm gì?" Cát Hằng nói, lại an ủi: "Ngươi yên tâm, sẽ không ai phát hiện ra, thủ đoạn của Thanh Mộc tiên môn, há lại tầm thường?"

Giữa đường núi u ám, bóng người chạy nhanh.

"Đây là khu vực cai quản của Song Giao hội, người đến là ai?"

Một giọng nói vang lên trong màn đêm.

Song Giao hội là một tông môn thuộc Mạch Quốc, chấp nhận sự cai trị của triều đình Mạch Quốc, song vẫn có quyền quyết định tự chủ riêng. Trong toàn bộ các tông môn ở Mạch Quốc, thực lực của Song Giao hội không tính là yếu.

Nơi này chính là bên ngoài vùng đất thuộc quyền sở hữu của Song Giao hội, người lúc nãy phát ra tiếng có lẽ là tu sĩ tuần núi.

Giữa bóng người lay động chợt có tiếng đáp lại:

"Đệ tử đạo viện Thanh Hà quận của Trang Quốc làm việc, truy nã hung đồ Bạch Cốt, kính mong chư vị tạo điều kiện!"

Trong màn đêm, tu sĩ tuần núi của Song Giao hội không lên tiếng trả lời. Nếu là những năm trước đây, Song Giao hội sẽ không có khả năng nể mặt người này. Trang Quốc và Mạch Quốc ngầm giao đấu nhiều năm, chưa bao giờ rơi xuống thế yếu, chỉ có điều hiện tại…

Hoàng đế Trang Quốc tiến cảnh Động Chân, lại có hai đại Thần Lâm - Quốc tướng Đỗ Như Hối, Đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh, binh hùng tướng mạnh, khí thế áp đảo bốn phương, đúng lúc bộc lộ tài năng.

Trên dưới Trang Quốc cũng không ngừng truyền ra tiếng gió muốn mưu cầu địa vị phù hợp với thực lực, vậy nên có thể khẳng định, chiến tranh là con đường trực tiếp nhất.

Triều đình Mạch Quốc luôn né tránh chần chừ trên mặt quốc sự, chính là vì không muốn cho Trang Quốc một cái lý do hành động.

Nếu là đệ tử đạo quán đang truy nã tà giáo Bạch Cốt, tất nhiên Song Giao hội sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Tấm bia sinh linh ở bên ngoài Phong Lâm thành đã sớm được truyền qua tai mọi người, tạo thành dấu ấn không nhỏ.

Các tu sĩ đạo viện Thanh Hà quận không bất ngờ chút nào, nhanh chóng phân tán đi trước. Hôm nay bọn họ đã phá hủy một cứ điểm nhỏ của Bạch Cốt đạo, đuổi giết mấy tên giáo đồ cuối cùng chạy tận đến đây, cố gắng kiếm đầy đạo huân.

Thù hận dây dưa giữa Trang Quốc và Bạch Cốt đạo cũng không phải năm nay mới có. Hơn hai trăm năm trước từng có một trận hạo kiếp do Bạch Cốt đạo gây ra, lúc đó Thái Tổ Trang Thừa Càn phát động lực lượng nòng cốt quốc gia, diệt cho Bạch Cốt đạo không còn một mống. Tuy sau này Bạch Cốt đạo tro tàn lại cháy nhưng cũng chỉ là vài trận đánh nho nhỏ, dây dưa mãi đến năm ngoái, mới có trận hủy diệt ở vực Phong Lâm thành gây chấn động các nước.

Nhưng cũng nhờ như vậy, hôm nay họ mới có thể nở mày nở mặt công khai đuổi bắt hung đồ trên lãnh thổ Mạch Quốc.

Quốc gia lớn mạnh rồi, bọn họ mới có thể làm gì cũng hợp tình hợp lý.

Tu sĩ đạo viện Thanh Hà quận phân tán trận hình, đón đánh hai đầu, ý định tiêu diệt hung đồ Bạch Cốt đạo tại đây, không thể xâm nhập quá sâu vào trong khiến Song Giao hội phản cảm đánh ngược lại.

Mà đối với Lê Kiếm Thu, người đưa ra mệnh lệnh, chỉ cần thăm dò rõ ràng tình huống bên ngoài Song Giao hội là đủ rồi.

Là tu sĩ kiệt xuất nhất của đạo viện Thanh Hà quận, quả thật hắn phải gánh vác nhiệm vụ bí mật này. Vài tên giáo đồ Bạch Cốt đạo kia là do hắn cố ý nửa bắt nửa thả, dồn chúng trốn chạy đến nơi này. Vì để đảm bảo bí mật, những đồng môn khác không được biết việc này, bọn họ còn đang đắm chìm trong niềm tự hào quốc gia cường đại, đồng thời cũng tràn đầy lòng thù hận với trận hủy diệt ở vực Phong Lâm thành.

Lê Kiếm Thu không biết có bao nhiêu người nhận được nhiệm vụ ẩn giống mình, nhưng chắc chắn tuyệt đối không thể chỉ có mình hắn được.

Trang Quốc ngủ say nhiều năm, hiện tại thức giấc, bụng đói sôi ùng ục, muốn ăn thịt.

Nhìn các nước xung quanh, Ung Quốc khó nhai nhất, Mạch Quốc cũng không dễ nhét vào miệng, nhưng hoàng thất Trang Quốc hiển nhiên đã có mục tiêu.

Hiện giờ thế lực các nước cũng đang quật khởi, tông môn san sát, các thế lực lớn dây dưa lằng nhằng, như Trang Quốc cùng Ung Quốc là kẻ thù truyền kiếp, Ung mạnh Trang yếu, nhưng sau lưng Trang Quốc có cột chống lớn. Có đạo môn làm chỗ dựa, nên vận mệnh quốc gai cứ thế kéo dài.

Thiên hạ nói trong các nước phụ thuộc, mạnh nhất đương nhiên là bá chủ Trung vực - Cảnh Quốc. Nhưng nếu nói một cách cụ thể, Cảnh Quốc lấy đạo làm tông, tam mạch đồng thời phát triển, Trang Quốc lại thiên về Ngọc Kinh Sơn nhất mạch…

Kiểu phát triển một loại thế này, không phải là ít.

Dưới tình thế phức tạp của thiên hạ hiện giờ, quốc chiến không phải là chuyện nhẹ nhàng, tuyệt đối không thể chỉ nhìn cái lợi trước mắt. Người không mưu tính toàn cục, không đủ để gánh vác một vùng trời.

Việc Lê Kiếm Thu làm chỉ là một bước nhỏ đến không thể nhỏ hơn trong toàn bộ kế hoạch lâu dài. Nhiệm vụ bề trên giao phó tất nhiên là phải hoàn thành, nhưng đối với bản thân Lê Kiếm Thu, đuổi giết Bạch Cốt đạo mới là chuyện hắn để ý nhất.

Vực Lâm Phong thành, là cố hương của hắn.

Trước kia vì chuyện ở Thụ Bút phong, hắn đã quen đi đi về về một mình, nhưng năm ngoái, sau khi diệt Thụ Bút phong, hắn đã mở rộng lòng mình hơn, bắt đầu thử tiếp nhận người khác, tỷ như Khương Vọng, tỷ như Triệu Nhữ Thành Hoàng A Trạm.

Mà cha mẹ và người nhà của hắn…

Không còn nữa.

Chẳng còn một ai.

Nếu nhất định phải miêu tả cảm giác này một cách cụ thể, đó chính là, so với năm đó sau khi hắn thoát khỏi Thụ Bút phong, quỳ trên quan đạo gào khóc tê tâm phế liệt… càng đau hơn.

Lúc đó hắn cô độc, hiện giờ hắn càng cô độc hơn.

Khi ấy hắn là chó nhà có tang, còn hiện tại…

Hắn cảm thấy mình lại lần nữa giống một tên đào binh, thời điểm vực Phong Lâm thành gặp tai ương, hắn chui trong đạo viện Thanh Hà quận lánh nạn. Lúc mà người nhà, bằng hữu, sư huynh đệ, phụ lão hương thân của hắn cần hắn nhất, hắn lại không có mặt.

Cũng vĩnh viễn không có mặt.

Nơi đây là Mạch Quốc, bóng đêm đen kịt.

Lê Kiếm Thu đã hạ mệnh lệnh đuổi giết mấy con chuột trốn chui trốn nhủi kia, cho nên dần bước chậm lại. Mấy tên tôm tép này không cần hắn phải đích thân ra tay.

Đột nhiên hắn dừng lại, tay đè chặt chuôi kiếm.

Quá yên tĩnh, ban đêm vốn yên tĩnh, thế nhưng như này lại yên tĩnh quá rồi.

Hắn không còn nghe được tiếng hít thở cùng nhịp tim đập của các sư huynh đệ đồng hành nữa.

Thậm chí ngay cả hơi thở như có như không mang theo hàm ý cảnh cáo của tu sĩ tuần núi Song Giao hội cũng biến mất không dấu vết.

Trong bóng tối, Lê Kiếm Thu nhìn chăm chăm về một hướng, một bóng người cao lớn cường tráng, lưng đeo một thanh đao lớn bước lại gần.

"Người Trang Quốc các ngươi thật là, không biết sống chết!"

Hắn ta ném đầu người đang cầm trên tay xuống, cái đầu lăn vài vòng rồi dừng lại, mắt đối mắt với Lê Kiếm Thu.

Đó là khuôn mặt thanh tú của nữ tử, là một sư muội đạo viện quận đồng hành cùng hắn lần này.

Lê Kiếm Thu dời tầm mắt khỏi biểu cảm kinh hoàng chết không nhắm mắt của nàng, nhìn về bóng dáng cao lớn đang bước ra khỏi màn đêm kia.

Một thân hơi thở cuồng bạo, trên mặt đeo… một chiếc mặt nạ xương hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận