Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 946: Sát ý giấu trong bao

Hôm nay là ngày 15 tháng 4, ngày phúc địa khiêu chiến của Thái Hư Huyễn Cảnh.
Nhưng Khương Vọng đã bỏ không tham gia.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi có được Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng không tham gia khiêu chiến Phúc địa dù có thời gian.
Chỉ vì một lý do, sát ý của hắn đang được giấu đi, phải lấy mạng người mới khôi phục lại!
Từ trước tới nay, giao chiến với cường giả luôn là mong muốn của hắn.
Nhưng không phải bây giờ.
Từ Hoài đảo đến thành Thiên Phủ, một đường thông suốt.
Từ thành Thiên Phủ quay lại Hoài đảo, vẫn không gặp trở ngại nào.
Buổi sáng còn ở thành Thiên Phủ, tối đã về đến Huyền Nguyệt đảo.
Đây là tốc độ cực hạn của Khương Vọng hiện giờ.
Hắn không làm cái gì cả, cũng không gặp một bằng hữu nào, chỉ yên lặng tìm một quán trọ nghỉ ngơi.
Tắm rửa, thắp hương, ngủ.
Hắn dùng hết đêm đó và cả ngày hôm sau chỉ để nghỉ ngơi, không làm gì cả.
Điều chỉnh bản thân lên trạng thái cao nhất.
Ngày 17 tháng 4, Khương Vọng ra khỏi cửa.
Hắn bước đi trên con đường lát đá rộng rãi sạch sẽ, đi giữa ánh nhìn của vô số người ở Hoài đảo.
Một đêm và một ngày kia đã đủ để bằng hữu Khương Vọng biết hắn đã quay trở lại đảo Huyền Nguyệt. Nhưng không một ai đến làm phiền hắn.
Đương nhiên, kẻ thù của hắn cũng biết việc này.
Hải Huân bảng đã được dán đến tận thành Thiên Phủ, đương nhiên khu quần đảo gần bờ càng được lan truyền rộng rãi hơn.
Dưới sự truyền bá của Trấn Hải Minh, Hải Huân bảng bây giờ đã trở thành minh chứng cho vinh dự, thu hút sự chú ý của toàn bộ tu sĩ hải đảo.
Mỗi tu sĩ có tên trên Hải Huân bảng đều được coi là anh hùng.
Khương Vọng không để ý những ánh mắt đó.
Hắn tiếp tục bước đi, hướng về trụ sở của Điếu Hải Lâu.
Đang đi, Trọng Huyền Thắng xuất hiện.
Lý Long Xuyên xuất hiện.
Hứa Tượng Càn xuất hiện.
Yến Phủ xuất hiện.
Khương Vô Ưu, cũng xuất hiện.
Bọn họ im lặng bước đi đằng sau Khương Vọng, ủng hộ cho bằng hữu của mình.
Nếu bây giờ còn có ai không biết chuyện Khương Vọng đã cứu một nữ nhân khỏi làm tế phẩm ở đại điển Hải Tế, thì người đó chắc chắn là mới chỉ đến khu quần đảo.
Nhưng những tu sĩ siêu phàm, cho dù mới chỉ đến khu quần đảo, thì cũng đều biết hiện giờ người đứng đầu phó bảng của Hải Huân bảng, chính là Khương Vọng!
Nhưng chẳng mấy ai biết, số phận của nữ nhân đó, cuối cùng vẫn không thay đổi.
Trong truyện kể về những anh hùng, nhân vật phụ chỉ là những chấm phá để tô điểm, là những cái tên không ai nhớ nổi, cho dù kẻ đó đã có cuộc sống như thế nào, từng tươi đẹp đến đâu.
Trong đám đông, Tử Thư liếc nhìn Chiếu Vô Nhan.
Nhưng không chút bất ngờ, ánh mắt kiên quyết của Chiếu Vô Nhan đã dập tắt ý định của nàng.
Tử Thư phụng phịu: "Biết rồi! Giao tình cái gì, làm công việc gì! Thật là, giống y cha ta..."
Đương nhiên, câu đằng sau, giọng vô cùng nhỏ.
Khương Vọng tiếp tục bước đi.
Hắn bước đi dưới ánh mắt chăm chú của ngày càng nhiều người.
"Ánh mắt là có trọng lượng."
Khương Vọng nhớ rất rõ lời này.
Một hai ánh mắt, có khi không cảm nhận được.
Nhưng hàng ngàn, hàng vạn ánh mắt, sẽ đủ để đè lên người, khiến người ta hít thở khó khăn.
Những ánh mắt kia có quan sát, có nghi ngờ, sự phức tạp khác nhau, tụ lại tạo thành áp lực cực kỳ khủng khiếp.
Nhưng Khương Vọng vẫn rất bình tĩnh bước về phía trước.
Hắn không thích thú cũng chẳng khó chịu.
Hắn không còn suy nghĩ nhiều về vấn đề, hay về sự ảnh hưởng. Hắn chỉ đưa ra quyết định rồi thi hành quyết định đó, vậy thôi.
Khương Vọng tiếp tục bước, đến trụ sở của Điếu Hải Lâu, mới dừng lại.
Lần trước đến đây, hắn còn đi theo Bích Châu bà bà. Lúc đó hắn được coi là khách đến thăm, được tiếp đón vào trong.
Hôm nay trở lại, trong Điếu Hải Lâu, đã không còn bằng hữu nào.
Đúng vậy, ở Điếu Hải Lâu, hắn không còn một người bạn nào. Dương Liễu còn chưa được tính, thì những người khác càng khỏi phải nhắc tới.
Phía sau hắn có nhiều bằng hữu, nhưng hắn không nói một câu nào với bất kì ai.
Bởi vì lần này hắn muốn làm một mình.
Dù có tập hợp thêm bao nhiêu bằng hữu, cũng không thể làm gì được Điếu Hải Lâu. Nên, lần này, hắn chỉ đại diện cho chính mình.
Là chủ nhân toàn bộ Huyền Nguyệt đảo, mỗi cây cỏ trên hòn đảo khổng lồ này đều thuộc về Điếu Hải Lâu.
Do đó, trụ sở của tông môn Điếu Hải Lâu cũng không cần phải có một dấu hiệu đặc biệt nào.
Biển người ồn ào dừng lại, trước mặt đã là ranh giới của Điếu Hải Lâu, người không phận sự miễn vào.
Đây cũng là vị trí trung tâm của hòn đảo khổng lồ này.
Không có cổng chào cao ngất, chỉ có hai cây cột gỗ bình thường dựng ở hai bên đường.
Cũng chẳng rõ làm bằng chất liệu gì, một màu đen thui trơn nhẵn. Ngoài trơn láng ra thì không còn nhìn thấy điểm gì đặc biệt.
Đến gần mới thấy trên mỗi cây cột có khắc một vế đối.
Trái viết: Tá câu vi nguyệt, dĩ huyền thương khung vạn cổ.
Tạm dịch: gỡ lưỡi câu ra làm trăng, treo trên bầu trời muôn thuở.
Phải viết: Chiết can vi tân, phương chiếu chúng sinh vân vân.
Tạm dịch: bẻ gãy gậy ra làm củi, chiếu sáng ngàn vạn chúng sinh.
Tuổi thọ của những chữ khắc này, tính bằng ngàn năm vạn năm, nhưng chúng không hề có dấu hiệu mòn mờ hư hại. Từng nét một vẫn rất rõ ràng, ngay cả đến cái móc câu cũng không bị gió mưa phong hóa.
Cứ như chúng vốn không có khả năng bị xói mòn.
Trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như thế.
Khí phách toát ra từ hai câu đối này thật sự khiến người ta cảm khái.
Đó phải là loại người câu cá nào, mà móc câu của hắn tháo ra trở thành trăng sáng trên bầu trời? Cần câu của hắn bẻ ra làm củi lại soi sáng được cho cả vạn đại chúng sinh?
Lùi lại vạn năm về trước, hoặc tưởng tượng đến vạn năm về sau, chắc cũng chỉ có một Điếu Long Khách.
Chỉ có lấy củi rọi sáng nhân tộc làm cần câu, lấy vầng trăng sáng làm móc câu, chỉ có nhân vật oai phong như thế mới có thể canh giữ biển cả, câu rồng ở tận cuối trời!
Chữ khắc này, và chữ khắc trên Thiên Nhai Đài, đều là bút tích do Điếu Long Khách để lại.
Hai cây cột gỗ không chút nổi bật này cũng là nơi gửi gắm hy vọng của rất nhiều đệ tử Điếu Hải Lâu.
Lúc này, giữa hai cây cột, có một người đang đứng.
Một nam nhân chất phác, đôn hậu, trông rất đáng tin cậy.
Đại sư huynh của Điếu Hải Lâu, Trần Trì Đào.
Xử lý việc của đám người Khương Vọng, người cấp cao không thích hợp ra mặt, đây không phải đại điển Hải Tế, Chân Nhân không cần phải ra nói chuyện với họ.
Người cấp thấp thì thật sự là không có khả năng cản được Khương Vọng.
Đều là đệ tử, còn được công nhận là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của khu quần đảo, Trần Trì Đào chính là ứng cử viên hoàn hảo nhất.
Hắn đứng giữa hai cây cột, nhìn Khương Vọng đang từ từ đi tới, nét khó xử trên mặt rất là chân thật.
Đến giờ phút này, ai có thể không biết chuyện trên Thiên Nhai Đài, chứ hắn không thể nào không biết.
Hắn biết rõ việc này hoàn toàn là do Quý Thiếu Khanh muốn báo tư thù mà ra.
Điếu Hải Lâu chủ không cần, cũng sẽ không dùng mấy trò vặt vãnh như vậy. Nếu thật sự muốn giết Trúc Bích Quỳnh, chỉ cần ấn nhẹ một ngón tay là xong, chẳng cần phải thông báo với ai. Nhưng, nếu lão nhân gia ông ta đã đưa ra điều kiện, đưa ra cơ hội, vậy có nghĩa phần còn lại đều do Khương Vọng quyết định.
Dù kết quả ra sao, bậc Chân Nhân tôn quý này cũng sẽ không can thiệp, cũng không ngăn cản.
Nhưng, với tư cách đại sư huynh Điếu Hải Lâu, là người chủ chốt trong hàng đệ tử, hắn không thể làm ngơ khi có người ngoài đến tìm sư đệ nhà mình gây rắc rối.
Đúng - sai là chuyện vô cùng quan trọng, nhưng đôi khi đồng môn luôn là “đúng”, bên ngoài luôn là “sai”.
Trần Trì Đào cũng không thể thoát khỏi điều đó.
Vì vậy hắn mới xuất hiện ở đây.
Để ngăn cản.
Trần Trị Đào suy nghĩ một hồi, lên tiếng trước: “Việc trên Thiên Nhai Đài, ta xin lỗi ngươi. Việc này là sơ suất của Điếu Hải Lâu. Ta biết có điều đáng tiếc, cho dù bao nhiêu tiền bạc vật quý cũng không thể vãn hồi. Có một số sai lầm, cho dù trả giá bao nhiêu cũng không sao bù lại được. Nhưng xin hãy cho phép ta đại diện Điếu Hải Lâu thể hiện một chút tâm ý.”
Khương Vọng nhìn hắn: “Trên Thiên Nhai Đài có chuyện gì à, ta không nhớ nữa. Vậy nên không cần xin lỗi, cũng không cần bồi thường.”
“Ta đến đây không đại diện cho bất kỳ ai, bất kì thế lực nào, chỉ đại diện cho chính ta.”
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh ấy mang theo một sự kiên quyết không thể lay chuyển -.
“Nghe nói Điếu Hải Lâu truyền thừa từ lâu đời, bí pháp siêu quần. Có một đệ tử tên là Quý Thiếu Khanh, được người đời ca ngợi là thiên kiêu.”
“Khương mỗ bất tài, xin thử một kiếm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận