Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1845: Một câu tang thương, cứ thế mà xong một kiếp người (1)

Thế cuộc sinh nhai, luôn có một vài tiếc nuối khó thể xóa nhòa.
Dẫu cho ngươi phong hoa tuyệt đại, thiên hạ vô song, nắm giữ quyền uy tối cao thế gian.
Cũng đều là vô dụng.
Như Tề Thiên Tử còn có nỗi bi thương về ái phi của mình, vẫn mang nỗi tiếc nuối trong lòng.
Khương Vọng lẽ nào quên được xóm lớn ngõ nhỏ của thành Phong Lâm, láng giềng bạn học ngày xưa?
Hắn há muốn bỏ lỡ sự trưởng thành của Khương An An?
Chính bởi "chẳng muốn", mà cuối cùng lại xảy ra, nên thành ra tiếc nuối.
Khương Vọng uống cạn một chén, cảm thấy ngũ khí xoay vần, nóng rực trào dâng.
Uống đến tứ hải phong lôi, hùng khí trong lòng cũng cuồn cuộn.
"Đã vậy, rượu này chi bằng gọi là Chính Đạo Nhân Gian!" Hắn nương men rượu đang lên lên, có chút ý tứ ngây ngô.
Cố Sư Nghĩa ngẩn người, cười ha hả: "Chính Đạo Nhân Gian!"
Y lại cầm bình rượu rót thêm, nói với Khương Vọng: "Nào, chúng ta uống thêm chén Chính Đạo Nhân Gian này nữa!"
Từng lần từng lần men say cuộn trào qua từng tầng, quấn quýt lẫn nhau, thơm lừng trào ngập.
Sâu rượu trong người như đã tỉnh, ngứa ngáy khó chịu.
Dường như từng bộ phận trong cơ thể đều đang khao khát tưới tẩm mỹ tửu.
Nhưng Khương Vọng đưa tay che chén rượu, lắc đầu nói: "Ta không thể uống nữa."
Cố Sư Nghĩa bỏ bình rượu xuống, nhìn hắn: "Là rượu không ngon ư?"
"Rượu quá tuyệt vời! Ta vốn chẳng mê rượu, giờ đây có sâu rượu gặm nhấm, ngứa ngáy khó chịu vô cùng!"
"Vậy là do gia đây không tốt?"
"Cố đại ca tu vi tuyệt thế, thanh danh khắp chốn, lại chẳng câu nệ tiểu tiết, khiến người ta gần gũi, sao lại không tốt được!"
"Vậy ngươi từ chối chén rượu này, là vì lý do gì?" Cố Sư Nghĩa hỏi.
"Phàm là chuyện gì, cũng nên có điểm dừng." Khương Vọng đối diện ánh mắt xét nét của Cố Sư Nghĩa, nghiêm túc đáp: "Càng là thứ dễ khiến ta mê mẩn, ta lại càng phải kiềm chế, càng phải giữ khoảng cách."
"Vừa nói ngươi thống khoái, ngươi lại chẳng thống khoái gì!" Cố Sư Nghĩa nói: "Lúc trẻ còn chưa thể hết mình, chẳng lẽ phải đợi đến khi già rồi mới hoài niệm?"
Khương Vọng chỉ nói: "Đường phía trước còn dài, tại hạ chẳng thể dừng chân quá lâu."
Trong mắt hắn nhuốm say, gương mặt cũng ửng lên vì men rượu, âm thanh cũng có chút phiêu diêu, nhưng cách nói lại rất điềm tĩnh.
Bất cứ lúc nào, hắn cũng tự biết lấy mình.
Cố Sư Nghĩa im lặng nhìn hắn một lúc lâu.
Khương Vọng cũng yên tĩnh ngồi đó. Giống một kẻ say rượu bình thường sắp ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng trầm tĩnh giữ mình, thì lại chẳng hề tầm thường.
"Ngươi thuyết phục được ta rồi." Cố Sư Nghĩa đẩy chén rượu ra: "Vậy thì không uống nữa!"
Rượu vọt ra khỏi chén, vương vãi trên mặt bàn, như ngọc vỡ tan. Có một thứ tiếc nuối khiến lòng người cũng vỡ vụn.
Khương Vọng có chút hối lỗi: "Mong một ngày nào đó ta có thể dừng chân, bầu bạn Cố đại ca uống cho thỏa thích."
Cố Sư Nghĩa ngừng một lát rồi nói: "Ngươi có biết trước đó ai đã ngồi đây uống rượu với ta không?"
Khương Vọng lắc đầu.
"Ngươi không tò mò sao?" Cố Sư Nghĩa hỏi.
Khương Vọng hỏi lại: "Tại hạ có nên tò mò không?"
"Ngươi quá gian xảo!" Cố Sư Nghĩa nói.
Khương Vọng đáp: "Tại hạ chỉ an phận thôi."
Cố Sư Nghĩa lại cười.
Y thật sự là kẻ say rượu, chẳng khác gì mấy tên say rượu ở chợ búa, tâm trạng thay đổi rất nhanh.
Y thở dài: "Đó là một người từng ngồi uống rượu thỏa thích với ta."
"Xem ra bây giờ thì không còn nữa." Khương Vọng nói.
"Con người luôn thay đổi!" Cố Sư Nghĩa đáp.
Ngừng một chút, y lại nói: "Hoặc có lẽ, như lời ngươi nói, một kẻ phải đi đường dài, thì không nên dừng chân ở một nơi quá lâu!"
Khương Vọng nói: "Bằng hữu của Cố đại ca, nhất định Cố đại ca sẽ hiểu rõ."
"Người nọ lại chẳng phải bằng hữu của ta." Cố Sư Nghĩa nói.
Rồi y lại nói: "Cũng có thể xem như là vậy."
Lòng y rất mâu thuẫn, tâm trạng y cũng rất mâu thuẫn.
Chân nhân đương thế chẳng phải đều là những kẻ nắm giữ đạo lý, thấu hiểu chân tướng thế giới, lẽ ra dù thế giới này có tàn lụi cũng chẳng dễ gì lay động ý chí, vậy mà y lại tỏ ra khác biệt đến thế.
Phức tạp đến thế.
Hoặc giả đây cũng là một phương diện "chân thật".
Người này có quá nhiều chuyện xưa. Khương Vọng thầm nghĩ.
Nhưng hắn cũng chỉ nói: "Một kẻ cứ mãi tiến về phía trước, ắt phải bỏ lại đôi điều, lúc đó có thể cố ý hoặc vô tình. Nhưng nhìn lại sau này, đều tính là cố ý cả."
"Ngươi có thấy buồn vì điều đó không?" Cố Sư Nghĩa khẽ nheo mắt.
"Khó tránh khỏi tiếc nuối." Khương Vọng đáp: "Nhưng ta vẫn phải tiến lên phía trước."
"Sẽ chẳng có ai dừng chân tại chỗ chờ ngươi đâu, mỗi người đều có câu chuyện riêng của mình." Cố Sư Nghĩa nói.
"Đó là điều khiến người ta tiếc nuối." Khương Vọng nói: "Đôi khi ngươi không có lựa chọn nào khác."
"Tuổi còn nhỏ, sao đã than vãn nhiều thế!" Cố Sư Nghĩa chuyển sang giọng điệu phóng khoáng: "Ngươi bây giờ rất tầm thường!"
Khương Vọng nói: "Đều là những câu chuyện đọc trong sách vở thôi. Có lẽ ta say rồi, nói bậy nói bạ. Cố đại ca đừng trách phạt."
"Người nói chẳng có tội, kẻ uống đều có lý!" Cố Sư Nghĩa thở ra một hơi rượu, có lẽ không muốn tiếp tục đề tài này nữa, chuyển sang hỏi: "Khương huynh đệ, ngươi nhìn nhận chữ 'Nghĩa' như thế nào?"
"Nghĩa có lớn có nhỏ. Có nghĩa bạn bè vung kiếm vì nhau, có nghĩa ân oán phải báo, có nghĩa trừng ác dương thiện, có nghĩa gia quốc, có nghĩa tộc đoàn, có nghĩa thiên hạ." Khương Vọng nói: "Đây là luận điểm của hiền nhân, tại hạ không dám bàn luận."
Cố Sư Nghĩa dùng tay chỉ vào hắn, dường như lại định nói hắn gian xảo, nhưng cuối cùng không nói thế. Mà bằng đôi mắt say mèm, chăm chú nhìn hắn: "Ngươi tuân theo nghĩa gì? Khương Thanh Dương có phải là nghĩa sĩ không?"
Khương Vọng lắc đầu: "Ta không phải nghĩa sĩ. Từng có chính nghĩa trước mắt, tại hạ không thể sửa trị. Từng có phẫn nộ trong lòng, ta không thể rút kiếm. Từng vì lợi ích tranh đoạt, ta đã rút kiếm giết người."
Hắn lặp lại: "Ta không phải nghĩa sĩ."
Cố Sư Nghĩa ân cần nói: "Có lúc ngươi cần phải kiềm chế bản thân, có lúc ngươi chỉ có thể lựa chọn phương án tương đối đỡ tệ nhất trong số những lựa chọn tồi tệ, bởi vì ngươi có một cuộc đời quan trọng hơn, trời cao trao cho ngươi sứ mệnh phi phàm."
Khương Vọng nói: "Ta nghĩ mình không phải một người đặc biệt đến thế. Khuyết điểm và ưu điểm của ta, đều tạo nên con người ta."
Hắn nghĩ, cuộc đời ta do chính những lựa chọn của ta quyết định, sứ mệnh của ta không do bất kỳ thế lực nào trao cho.
Nhưng Cố Sư Nghĩa chỉ phất tay một cái: "Ngươi không uống nữa, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, đi đi!"
Khương Vọng không nói thêm điều chi, chỉ chúc một tiếng bảo trọng.
Rồi tự đứng dậy, mang theo men say nhè nhẹ, cứ thế mà giẫm mây mà đi.
Đến đi chỉ vài chén rượu.
Thân này như mây trôi nổi.
Hoang sơn ít dấu chân người.
Cũng chẳng biết đỉnh núi này, lầu các mát mẻ này do ai xây nên.
Kỳ thực cũng đã đổ nát không còn ra thể thống gì. Sơn đỏ bong tróc, gió quét mục nát.
Cố Sư Nghĩa ngồi một mình giữa đó, đối diện với tàn canh nguội lạnh, tựa hồ như đối diện với cuộc đời đầy tiếc nuối của mình, thế nên lại mở một vò rượu.
Rượu tang thương, rượu tang thương.
Một câu tang thương, cứ thế mà xong một kiếp người.
Một kẻ trẻ tuổi không thể tận hứng, cũng chẳng tận ý, quả nhiên không phải nghĩa sĩ.
Y thở dài: "Nhưng lại là một người thành thực, một kẻ tín nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận