Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1113: Sau đó không dám xưng vô địch

Một điểm hàn mang xuất hiện, một kiếm đẩy lui Vệ Du!
Lúc người đi trên đường ghé mắt, tình cảnh nhìn thấy chính là Vệ Du giơ kiếm ở phía trước, đứng sát tường.
Không khỏi nín thở.
Vệ Du không phải hạng người vô danh gì, hắn là Đằng Long đệ nhất thiên hạ được người Tần tán thành, thiên kiêu của Đại Tần! Tiền đồ không thể hạn lượng, tương lai không chỉ dừng lại trước mắt.
Hiện tại tranh chấp cùng cảnh giới với người, lại giống như rơi vào thế hạ phong.
Người đối địch, là ai?
"Tốt!”
Vệ Du lại khen một tiếng.
“Thời đại phi kiếm huy hoàng, lòng ta hướng tới, hận không thể đến. Không ngờ vào ngày hôm nay, còn có thể nhìn thấy cổ pháp phi kiếm đẳng cấp này. Đây là chuyện may mắn của Vệ Du ta!”
Hắn xoay trường kiếm từ hông tới trước người, chân sau đạp mạnh, cả người bắn tới.
Một cỗ kiếm ý cực mạnh cực hung tụ lại thân và ý của hắn, ngưng tụ thế và lực của hắn, không ngừng rít gào, không ngừng cô đọng…
Cuối cùng người và kiếm đều đi về phía trước.
Nhưng Hướng Tiền vẫn đứng ở chỗ cũ, vẫn tựa ở bên tường, chỉ tùy ý đưa tay ra trước người, ngón trỏ khẽ nhấc lên, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Keng!
Một điểm hàn mang giống như không xuất hiện, va chạm vào vào mũi trường kiếm đột nhiên đâm ra của Vệ Du.
Vệ Du căn bản không muốn hiện tại xuất một kiếm này, hắn cách đối thủ còn có bảy bước.
Nhưng hắn không thể không xuất!
Ngay vừa rồi, kiếm của hắn nói cho hắn biết, kiếm này không xuất … hắn sẽ chết!
Thế chưa mãn, ý chưa tẫn, mà kiếm đã xuất.
Mãi đến khi mũi kiếm va chạm, hắn mới lần đầu tiên chân chính thấy rõ kiếm của đối thủ.
Đó là một thanh phi kiếm không có chuôi, lúc này nó phóng to đến hơn hai thước, toàn thân nhìn đều là kiếm mang, không nơi nào không sắc bén, không một chỗ nào không chói mắt.
Giống như nó không phải thực chất, mà là một kiếm hỗn hợp từ vô tận kiếm mang.
Nhưng nó va chạm với trường kiếm của mình, lại tồn tại rất rõ ràng.
Không thể dùng thuật pháp, bất luận thuật pháp gì của mình đều không ngăn được kiếm này.
Vệ Du rất rõ ràng nhận thức được điểm này, ngoại trừ vung kiếm ra thì lúc này bất cứ động tác nào đều là trói buộc. Hắn chỉ có thể dựa vào kiếm trong bàn tay mình, dựa vào kiếm thuật siêu phàm mà mình chăm chỉ khổ luyện!
Kiếm thuật vốn là điểm mạnh nhất của hắn.
Giờ khắc này, Vệ Du toàn lực cổ động đạo nguyên, quán thâu đạo nguyên vào trong kiếm, lấy lực lăng thế, đẩy thanh phi kiếm kia về phía trước! Sau đó xoay người, tạo ra một đường vòng cung đặc sắc giữa không trung, xé toang cơn gió, khoái tuyệt ngoan tuyệt, phóng kiếm đến gần địch thân!
Keng!
Lại là một tiếng vang như vậy.
Vệ Du lại nâng kiếm tiếp cận, đồng thời không thể không xuất kiếm sớm, lại bị phi kiếm bức dừng lại!
Ta lẽ nào chỉ có thể như vậy?
Trong lòng Vệ Du chỉ có một ý nghĩ này.
Hắn lật cổ tay một cái, trường kiếm trong tay cuốn theo thanh thanh phi kiếm kia mấy vòng.
Kiếm khí xoắn ốc trên không trung tạo ra một vòng xoáy, tạm thời khống chế thanh phi kiếm linh động vô cùng kia trong chốc lát.
Kiếm thuật vô cùng thần kỳ!
Mà bản thân Vệ Du thì thuận theo lỗ hổng mà kiếm khí của mình tạo ra, tiếp cận tới trước…
Keng!
Một kiếm tuyệt sát mà hắn chuẩn bị dùng tới lại không thể không sớm chém ra trước, ngăn cản phi kiếm đột nhiên xuất hiện trước người!
Người bên ngoài có lẽ không hiểu, nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng.
Thanh phi kiếm này quá lợi hại!
Dễ dàng chém nát kiếm khí hình xoắn ốc của hắn, hoàn toàn không bị trói buộc.
Đối phương cũng căn bản không phải không thể tránh thoát một xoắn kia, mà là cố ý cho hắn cơ hội, chính là vì vào thời khắc này, lãng phí một kiếm tuyệt sát của hắn!
Đây là phán đoán thế nào? Đây là kiếm thuật gì?
Vệ Du cắn răng một cái, xoay người lại, kiếm quang chém liền ba đạo, vội tránh khỏi phi kiếm kia.
Một bước bước lên tường viện, lại từ trên trời hạ xuống, nhẹ nhàng như kinh hô.
Một kiếm này, rực rỡ hoa lệ…
Keng!
Một kiếm từ thiên ngoại bay tới này của hắn, lại bị bức phải quay ngược trở về!
Trong mắt của hạ nhân Nghĩa An bá phủ và người đi đường tụ tập ngày càng nhiều trước cửa bá phủ, họ nhìn thấy chính là, Vệ Du được xưng là đệ nhất Đằng Long của Đại Tần, đủ loại kiếm thuật tiến công, có thể nói tinh diệu tuyệt luân, không ngừng tiến công, không ngừng tiến về phía trước.
Nhưng… không ngừng bị bức lui.
Từ đầu đến cuối, căn bản không cách nào tới gần đối thủ trong năm bước!
Nam tử như đá ngầm đứng ở bên tường kia, không nhúc nhích, chỉ giơ ngón tay khống chế kiếm, lúc này nhìn lại, thật sự là khủng bố.
“Xem ra... phải như vậy thôi.”
Hướng Tiền nói nhỏ một câu bằng âm thanh bất luận kẻ nào cũng không nghe thấy.
Hắn vẫn chỉ nâng lên một ngón trỏ, giờ phút này ngón giữa cũng nâng lên, hai ngón tay hợp lại, ngón cái, ngón áp út, ngón út, toàn bộ khép lại.
Tay phải dùng một loại tư thế đâm kiếm đưa về phía trước, trong nháy mắt thẳng băng.
Kiếm chỉ, trực chỉ về phía Vệ Du!
Đột nhiên, vang lên tiếng rít.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Vệ Du đã khó có thể nhận ra, chính mình trước tiên nghe được tiếng rít này, hay là nhìn thấy một điểm hàn quang kia.
Tóm lại, khi hắn dốc hết toàn lực, vẫn phải anh dũng tiến lên…
Keng keng keng!
Ba tiếng liên tiếp vang lên.
Lần thứ nhất hắn tới gần đối thủ trong vòng năm bước.
Nhưng trên tay hắn, đã chỉ còn một chuôi kiếm.
Hắn cầm chuôi kiếm trụi lủi, cách đối thủ chỉ có bốn bước.
Nhưng lại dừng lại ở đây.
Bốn bước này, vĩnh viễn không vượt qua được.
Bởi vì tư thế của Vệ Du quá kiên quyết, khí thế tiến về phía trước của hắn quá hung ác.
Cho nên bộ dạng hắn đứng khựng đưa ra chuôi kiếm, cũng có vẻ đặc biệt buồn cười và châm chọc.
Nhưng không có ai cười cả.
Bao gồm đối thủ của hắn, nam nhân tên Hướng Tiền kia, cũng không có ý cười nhạo.
Leng keng!
Có lẽ là cả con đường vô cùng yên tĩnh, ba đoạn thân kiếm rơi xuống mặt đất mới vang dội như ̣thế.
Mọi người giống như lúc này mới tỉnh giấc, thanh danh kiếm trên tay Vệ Du, trên đường hắn xông tới, bị chém đứt thành bốn đoạn.
Mà Vệ Du, cũng như mới tỉnh mộng.
Hắn nắm chuôi kiếm, nhìn Hướng Tiền.
Trong mắt đã không nhìn thấy thanh phi kiếm kia, nhưng hắn hỏi: “Kiếm này tên gì?”
Vẻ sắc bén trong mắt của Hướng Tiền đã biến mất.
Hắn dường như lại biến thành kẻ chán nản lôi thôi lếch thếch kia, trừng đôi mắt như cá chết, thờ ơ đối mặt với nhân gian.
Duy chỉ có…
Chỉ có khi nhắc tới bốn chữ này, cằm hắn khẽ nhếch lên, mang theo một chút kiêu ngạo không cần nói thành lời.
"Long Quang Xạ Đấu." Hắn nói.
Vệ Du đảo ngược chuôi kiếm, nắm trong lòng bàn tay, chắp tay thi lễ với Hướng Tiền: “Vệ mỗ tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong. Sau này không dám xưng vô địch nữa.”
Không có lý do, không có mượn cớ, thắng thua cho tới bây giờ đều là chuyện đơn giản như vậy.
Đối với Vệ Du mà nói, hôm nay hắn thua trận mất đi vầng sáng đệ nhất thiên hạ Đằng Long, lại bị "đoạt đi" thanh danh, lại bị chặt đứt bội kiếm. Phần quả đắng thất bại này, không thể nói là không đau đớn.
Nhưng với tư cách là người thắng của cuộc chiến này, Hướng Tiền lại không hề có chút giác ngộ thanh danh từ đây sẽ vang xa.
Khuôn mặt cá chết như có tang kia của hắn, cũng nhìn không ra biểu tình hưng phấn gì.
Hắn chỉ nói: "Cáo từ."
Sau đó xoay người, khoác lên mình ánh mắt cả một đường, đi thẳng về phía xa.
Những lời này của Vệ Du, ở trong lòng hắn không có chút gợn sóng nào.
Có lẽ đối với chính Vệ Du mà nói, “không dám xưng vô địch”, là một loại tán thành không thể lớn hơn được.
Nhưng đối với hắn mà nói… Vệ Du vốn không nên xưng là vô địch.
Người kia cũng không ở đây, ai có thể xưng vô địch?
Về phần cái gọi là “Uy danh” chiến thắng đệ nhất Đằng Long của Tần Quốc, lại cũng chỉ thường thôi.
Hắn vốn có thể lặng lẽ tới, lặng lẽ đi, giống như phần lớn thời gian dọc theo đường đi hắn đã làm. Chỉ cần thắng thua, không cần cái danh thắng thua.
Đó là niềm kiêu ngạo của bản thân Vệ Du, để người này không chịu lưu lại đường lui cho mình.
Còn về Hướng Tiền, từ đầu đến cuối, đúng như lời hắn nói, chuyến này, hắn không vì đả thương người khác, không vì đoạt thanh danh người khác…
Chỉ cầu vấn kiếm.
Chỉ vấn kiếm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận