Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 61: Hôm nay là sinh nhật An An

Về chuyện Khương Vọng chuyển tặng đạo huân đạt được từ luận đạo ba thành, trừ Lăng Hà, cơ hồ không ai có thể hiểu.
Nhưng cũng không liên quan đến ai.
Khương Vọng không nợ bất luận kẻ nào, trừ Khương An An, cũng không cần phải giải thích với bất cứ người nào.
Bất quá, lúc nói chuyện phiếm với Triệu Nhữ Thành, Khương Vọng vẫn lộ vẻ áy náy: "Nhữ Thành, lúc đầu tam ca hẳn là nên giúp ngươi kiếm một viên Khai Mạch Đan, nhưng..."
Triệu Nhữ Thành ngược lại cười ra tiếng: "Trên đời này có rất nhiều chuyện khó khăn, ngươi giúp ta được hết sao?"
"Ta cũng không có chí lớn kiêm tế thiên hạ, cứu vớt thương sinh. Nhưng có ít chuyện đã gặp phải, cũng không thể làm như không thấy. Ngươi không thấy được cảnh bọn họ đỏ hồng mắt. Những người đó đã chảy máu liều mạng mà lông mày không nhíu một cái..." Khương Vọng thở dài: "Khiến ta nhớ tới lúc chúng ta từ Tiểu Lâm trấn trở về, những sư huynh kia khóa phòng mình lại mà vụng trộm khóc."
"Tam ca! Ta ngược lại muốn thấy ngươi có chí lớn đấy." Triệu Nhữ Thành cười, ngữ khí nửa thật nửa giả: "Người hiền lành như lão đại, có một người đã đủ rồi."
Khương Vọng trầm mặc một hồi, nói: "Ta chỉ muốn ngươi biết, tam ca không phải là không thèm để ý đến tiền đồ của ngươi. Đích thật là lúc ấy mềm lòng. Mấy huynh đệ chúng ta cùng một chỗ làm nhiệm vụ, góp nhặt đạo huân sẽ rất nhanh. Nhưng những người dân Tam Sơn Thành kia, sẽ không có nhiều thời gian chờ như vậy."
Triệu Nhữ Thành nhìn hắn một chút: "Ta cũng chỉ muốn nói với ngươi. Ta thật sự không cần."
"Thiên phú của ngươi rất tốt, không nên lãng phí."
"Ai nói chuyện khoái hoạt, liên quan đến 'Lãng phí' chứ." Triệu Nhữ Thành cười hì hì: "Thiên kim mua một tiếng cười là lãng phí sao? Thế nhưng ta khoái hoạt. Thời gian sống uổng là lãng phí sao? Thế nhưng ta khoái hoạt. Ta có tiền, ta có thiên phú, thế nhưng thì sao? Hết lần này tới lần khác lãng phí chúng, mới làm ta khoái hoạt!"
Khương Vọng nói: "Lúc này lão đại không nghe thấy, nếu không sẽ đến đây tận tình khuyên bảo thuyết giáo ngươi nửa ngày."
"Ha ha ha ha." Triệu Nhữ Thành cười to nói: "Cho nên mỗi lần một thuyết giáo, ta lập tức nói với hắn, ta sẽ về nhà cố gắng! Nói xong là chạy."
Hai người cười nói, đi qua trước cổng chính đạo viện.
Lúc này mới phát hiện phía trên con sư tử ngọc ở cửa lớn bên trái, treo trên bầu trời một nam tử mình trần.
Hai tay của gã bị treo trói trên một cành cây, cành cây thuộc về một gốc quái thụ sinh trưởng ở trên tường viện, không hề nghi ngờ là chỗ ngưng tụ đạo thuật.
Người này cúi thấp đầu, tóc dài rối tung. Làn da trần trụi lại trắng nõn, nhưng hơi gầy còm, không có cơ bắp.
Trên cổ gã treo một tấm ván, ghi "Khi sư diệt tổ, tội không thể tha thứ. Hong khô ba ngày, răn đe."
Khương Vọng càng xem càng cảm giác quen thuộc, nhìn chăm chú lên, rốt cuộc xác định người này là Hoàng A Trạm.
"Hắn bị sao vậy?" Hắn hỏi Triệu Nhữ Thành.
Triệu Nhữ Thành nín cười nói: "Đêm qua hắn che mặt đi nện cửa của Tiêu mặt sắt, kết quả bị bắt được chân tướng. Đúng là tự mình biểu thị hạ tràng khi sư diệt tổ."
"Vì sao hắn làm vậy?" Khương Vọng không nghĩ ra: "Gây ai không gây lại đi gây chuyện với Tiêu mặt sắt?"
Đạo viện Phong Lâm Thành có ba không nên gây, Tiêu mặt sắt ở thuật viện, đầu bếp quán cơm, cùng với Đổng viện trưởng lúc sáng sớm.
Nghe nói lúc Đổng A rời giường đặc biệt khó chịu, mỗi sáng sớm là lúc y dễ nổi giận nhất, khoảng thời gian này, tất cả mọi người tránh được thì nên tránh.
Quán cơm thành đạo viện kỳ thật món ăn rất phong phú, không thua tửu lâu. Vấn đề duy nhất chính là, ăn cái gì cũng không thể chọn, đều phải xem tâm tình của đầu bếp. Cho nên không thể gây cũng là chuyện đương nhiên.
Xếp số một chính là Tiêu mặt sắt ở thuật viện, có thể thấy được lão tạo thành ám ảnh thật sâu cho đệ tử đạo viện.
Mà Hoàng A Trạm, dám sờ mông lão hổ cái. Không thể không nói một câu to gan lớn mật.
"Ha ha ha ha." Triệu Nhữ Thành cười ra tiếng: "Trước đó chúng ta không phải là phụ trách nghênh đón tu sĩ Tam Sơn Thành sao? Có giáo tập nói hình tượng hắn không được tốt, cho nên không để hắn lĩnh đội, nhường Lăng lão đại lĩnh đội. Giáo tập kia chính là Tiêu mặt sắt. Ba thành luận đạo kết thúc, Hoàng A Trạm càng nghĩ càng giận, tối hôm qua uống chút rượu, liền quyết định cho Tiêu mặt sắt nếm chút mặt mũi."
Khương Vọng: "..."
Hoàng A Trạm lúc đầu cúi đầu rủ xuống, chính là muốn kiệt lực che giấu thân phận của mình. Nhưng không chịu nổi Triệu Nhữ Thành ở đây ra sức giải thích, đồng thời tiếng cười của hắn còn sung sướng như vậy.
Hoàng A Trạm nghe thấy, một hơi náo ở trong lòng.
"Nhữ Thành ca." Gã bị treo không tốt lắm, nhưng vẫn hất lên tóc dài, lộ ra dáng tươi cười hoà ái: "Giúp huynh đệ một chút."
"Ai!" Triệu Nhữ Thành đắc ý, bỗng nhiên quay người: "Ai nha, ta có chuyện quan trọng mém quên!"
Y vội vã nhanh chân chạy.
Hoàng A Trạm thử nhe răng, lại chậm rãi nhìn về phía Khương Vọng.
Khương Vọng đưa tay chỉ hướng Triệu Nhữ Thành: "Ta đi xem hắn có chuyện gì không."
Cũng chạy nhanh như chớp.
Không cần nghĩ cũng biết Hoàng A Trạm tính mưu ma chước quỷ gì. Nhưng cho bọn hắn thêm một cái lá gan cũng không dám thả người mà Tiêu mặt sắt treo lên.
Phải biết Hoàng A Trạm hồ bằng cẩu hữu cũng rất nhiều, nhưng lúc này nào có một bóng người? Bọn họ thậm chí căn bản không đi qua cửa lớn, mấy ngày này đều chuồn đi cửa sau.
...
Nói đến chuyện gấp, Triệu Nhữ Thành đúng là không nói láo.
Hôm nay là ngày mười hai tháng mười, ngày thứ hai sau ba thành luận đạo, cũng là ngày sinh của Khương An An.
Khương Vọng đã sớm chuẩn bị ngày này.
Thịt dê cửa hàng Thái Ký cắt sẵn và canh thịt dê, bánh ngọt Quế Hương trai, than nồi Đỗ Đức vượng ... Khương Vọng đặt trước là được, đến lúc đó sẽ trực tiếp đưa đến nhà.
Sáng sớm hắn còn đi chợ mua thật nhiều thức ăn và nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị thi thố tài năng với thân muội muội của mình, bởi vì còn muốn giữ bí mật, cho nên không bị Triệu Nhữ Thành liều chết ngăn lại.
Lăng Hà tối hôm qua đã thần thần bí bí ra khỏi thành, nói là chuẩn bị kinh hỉ cho An An.
Mà Triệu Nhữ Thành sai người mua quần áo mới ở Vân Tưởng trai, giờ đang muốn trở về lấy.
Những người khác Khương Vọng không thông báo, để tránh cho bọn họ hao tâm tổn trí chuẩn bị lễ vật.
Hoàng A Trạm ngược lại có thể kêu đến cùng tụ tập, An An cũng rất thân quen với gã ... Nhưng bản thân gã bị treo trên cây chính là một tiết mục thú vị.
Có thể nói vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ An An tan học đường.
Khương Vọng tính toán thời gian, cùng Triệu Nhữ Thành tạm thời tách ra, một mình đi Minh Đức đường. Hắn đi đón Khương An An về nhà, thuận tiện nếu như An An có bạn thân, tỉ như Thanh Chỉ tiểu cô nương kia, hắn cũng sẽ mời về nhà chơi.
Hôm nay là ngày sinh của Khương An An, là ngày sinh nhật đầu tiên Khương An An không có mẫu thân bên cạnh. Cũng có thể nói là tổng kết khoảng thời gian sinh sống của anh em hắn.
Hắn muốn An An có một sinh nhật vui vẻ, không một chút xíu ưu sầu.
Đây là chuyện quan trọng nhất của hắn trong khoảng thời gian này.
...
Tay trái Triệu Nhữ Thành ôm theo một rương y phục đặt tại Vân Tưởng trai, tay phải bưng lấy một hộp gấm trang trí lộng lẫy. Ở trong đó có một khối ngọc, chính là vật liệu pháp khí thượng hạng, đeo ở trên người, có công hiệu ôn dưỡng khí huyết.
Y phục Vân Tưởng trai quý giá, khối ngọc càng có tiền mà không mua được. Nhưng đối với Triệu đại thiếu, tiền cũng không tính là tiền.
Đi vào ngõ hẻm Phi Mã nhà Khương gia, đại môn đang đóng chặt.
Triệu Nhữ Thành không xem trọng, trực tiếp thả người nhảy vào, đặt lễ vật xuống, phối hợp ở trong viện tìm cái ghế nằm, an ổn dựa vào.
Qua một đoạn thời gian nữa, Lăng Hà thở hồng hộc chạy đến ngoài viện, bụi bặm trên quần áo cũng không kịp giặt giũ.
Trên tay y mang theo một con rùa đen to lớn, xem ra tối thiểu khoảng 300 tuổi.
Đại ô quy này hoành hành trên sông Lục Liễu một thời gian dài, Lăng Hà đã sớm phát hiện, nhưng lần trở lại này mới phí đại khí lực bắt nó trở về. Dự định đưa cho An An nuôi, có thể bảo đảm trường thọ.
Nếu không tin việc này, nấu thang cũng là đại bổ.
Y trung thực hơn nhiều, thấy khóa cửa, nên dự định ở ngoài cửa đợi.
Triệu Nhữ Thành nghe được động tĩnh, từ bên trong chấn vỡ khóa, để y tiến vào.
Tiếp đó, thịt dê đặt cũng tới, than nồi cũng tới, bánh ngọt cũng tới.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một.
Rốt cuộc, Khương An An trở về nhà, phát hiện khóa hư mất.
Nó đẩy ra cửa sân, nhìn thấy trong viện mỹ thực đầy bàn, cùng Lăng Hà và Triệu Nhữ Thành mang theo quà cáp.
"Ca ca muội đâu?" Lăng Hà hỏi.
"Ca muội đâu?" Khương An An cũng hỏi.
Trăm miệng một lời.
Hôm nay là ngày sinh Khương An An.
Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành đều mang lễ vật đến.
Khương An An đã trở lại nhà.
Nhưng Khương Vọng lại không trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận