Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 933: Hắn không có mất mặt

Diêm Già dẫn đầu, Khương Vọng để bày tỏ lòng biết ơn, theo sát phía sau.
Phải biết gánh lấy sự mạo hiểm, không thể vượt cầu miễn phí.
Hai người vô cùng cảnh giác đi đầu, một trước một sau, dẫn đầu băng qua cầu. Nhưng thứ chờ đợi họ bên kia Giới Hà không phải quân đội Hải tộc đông đảo chen chúc, mà là một khoảng trống bao la vô tận.
Toàn bộ tầm mắt, chẳng có một cái gì.
"Ở Tịnh Thổ lâu ngày, đôi khi quên mất Mê giới là nơi thế nào." Diêm Già nhìn quanh, rồi cười.
Tóc của hắn rất ngắn, không phải trọc, mà là để một lớp tóc gần như sát da đầu, chân mày dựng đứng, hốc mắt sâu, khí chất trông rất lạnh lùng. Tuy nhiên khi đối xử với mọi người lại khá hiền hòa.
Người này có tay nghề chữa bệnh vô cùng cao siêu. Thường trong chiến đấu, giới y tu chẳng mấy đáng tin, nhưng người này lại được giao phụ trách dẫn quân đi chi viện, cho thấy khả năng giết chóc của hắn cũng không phải kém.
Tóm lại, đây là một nhân vật rất mâu thuẫn, cũng chính sự mâu thuẫn này, đã tạo nên sức hấp dẫn độc nhất vô nhị riêng của hắn.
Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm, không có đại quân Hải tộc phục kích trước Giới Hà, chứng tỏ quả đúng như suy đoán của Trần Cấn, Diêm Già, lúc này Bạch Tượng Vương đã rút về hải sào.
Phù Đảo Đinh Mùi còn sống sót, đương nhiên là chuyện tốt.
Lời của Diêm Già thì hiền hòa, cứ như ý bảo mình bị sự bình yên của Phù Đồ Tịnh Thổ làm suy giảm ý chí, nhưng Khương Vọng biết, một khi gặp phải Hải tộc, hắn sẽ bùng ra sức tàn sát như thế nào.
Nên Khương Vọng chỉ nói: "Thì coi như là một loại phong cảnh khác."
"Phong cảnh?" Diêm Già lắc đầu, không nói gì nữa.
Lần này hắn dẫn theo hơn hai trăm tu sĩ, người nào cũng mặc giáp, khí chất dũng mãnh, vừa nhìn là biết đây là tinh nhuệ của Dương Cốc.
Tuy là tinh nhuệ, nhưng số quân ít ỏi này không có khả năng chiếm lĩnh được toàn bộ những khu vực chưa ai chiếm. Có thể nói mục tiêu của Dương Cốc có lẽ chỉ là củng cố khả năng phòng ngự của phù đảo. Khi chưa thăm dò rõ tình hình của các khu vực lân cận, dốc hết toàn bộ lực lượng ra là điều không thực tế.
Dù gì so với Đinh Mùi Phù Đảo, Phù Đồ Tịnh Thổ mới là địa bàn có ý nghĩa chiến lược hơn.
Khương Vọng cũng nhìn ra, cờ hiệu đám Diêm Già sử dụng là Diệu Võ kỳ, hoàn toàn khác với cờ Tuyên Uy treo trên Phù Đảo Đinh Mùi.
Đợi tất cả thủ hạ vượt sông xong, hoàn thành kết trận, Diêm Già mới thu cầu.
Chỉ có một lúc, mà cầu đã chỉ còn một nửa, đủ thấy độ làm tiêu hao của Giới Hà kinh khủng đến mức nào.
Khương Vọng dẫn đường, thẳng tiến về phía Đinh Mùi Phù Đảo.
Lúc rời Đinh Mùi, là bị Hải tộc đuổi giết, đến khi trở về, lại dẫn theo một đội quân dũng mãnh tinh nhuệ.
Thật là có cảm giác hôm nay khác xưa.
Lúc đi không thể nói là không chật vật, lúc về không thể nói không oai phong.
Nhưng không hiểu sao, lớp sương mờ mát mẻ mà hạt giống thần thông trong Nội Phủ thứ hai tỏa ra, lại mang tới một cảm giác áp lực mơ hồ.
Khương Vọng có một cảm giác rất lạ, giống như lúc nào hắn cũng có thể đưa ra những lựa chọn ‘sai lầm’, không được hợp lý.
Nhưng tìm tòi kỹ càng, lại chẳng thu hoạch được gì.
Chỉ có thể kết luận là do quá mệt mỏi sau thời gian dài liên tục chiến đấu, khiến hắn hơi khó khăn trong việc khống chế thần thông của mình.
Sau khi về, phải tìm một chỗ, nghỉ ngơi đàng hoàng một thời gian. Khương Vọng thầm nghĩ.
Còn cách Đinh Mùi Phù Đảo rất xa, Phù Ngạn Thanh đã ló ra từ trong cái bóng.
Diêm Già quay qua nhìn Khương Vọng.
"Thần thông Lộng Ảnh của ngươi càng ngày càng mạnh nhỉ." Hắn nói với Phù Ngạn Thanh.
Thì ra thần thông của Phù Ngạn Thanh gọi là Lộng Ảnh.
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Khương Vọng, ý nghĩ thứ hai mới là, có vẻ quan hệ của hai người không được tốt lắm, có vẻ cạnh tranh nhiều hơn là thân thiết.
Phù Ngạn Thanh không nói gì về thần thông của mình, cũng không hỏi mục đích và nhiệm vụ của đội Diêm Già. Trước khi xuất hiện, y đã quan sát cả đội rồi, nên chỉ hỏi: "Có mang theo vật liệu để sửa đại trận bảo vệ đảo không?"
"Đương nhiên." Diêm Già cười đáp.
Phù Ngạn Thanh gật đầu, sau đó mới nhìn sang Khương Vọng: "Nhiệm vụ rửa tội của ngươi đã hoàn thành, sao chưa quay về?"
Mắt Diêm Già lóe ý ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ Khương Vọng lại là đến Mê giới để rửa tội.
Điều này cho thấy, các chiến sĩ sinh sống trong Mê giới đều có ý muốn cách biệt với thế giới bên ngoài. Các quần đảo đã lan truyền tin tức khắp nơi, vậy mà hắn là nhân vật quan trọng của Dương Cốc ở Phù Đồ Tịnh Thổ, lại hoàn toàn chẳng biết gì.
Có lẽ chỉ có những chuyện thật lớn như thành lập Trấn Hải Minh, tu sĩ trong Mê giới mới biết đến trong thời gian ngắn nhất.
Khương Vọng nhăn nhó: "Vận may không tốt, cả Cức Chu lẫn Chước Nhật Phi Chu ở Phù Đồ Tịnh Thổ đều không đủ dùng, không thể về quần đào được."
Phù Ngạn Thanh hiểu ngay ý cầu cứu của Khương Vọng, nói thẳng: "Vậy cùng đi thôi, vừa hay có một nhóm huynh đệ cần quay về quần đảo tĩnh dưỡng, ta sẽ sắp xếp một chỗ cho ngươi."
Vừa dứt lời, người đã chìm vào bóng tối.
Giống như Tam Muội Chân Hỏa, Kỳ Đồ của Khương Vọng thường chỉ được sử dụng vào những thời điểm mấu chốt. Bởi vận dụng thần thông cũng tiêu hao rất nhiều, nhất là khi thần thông còn ở giai đoạn hạt giống, rất khó tiết chế khi sử dụng.
Phù Ngạn Thanh có vẻ luôn đi lại trong thế giới của cái bóng, có lẽ đây là đặc thù thần thông của hắn, nhưng nhiêu đó đủ để chứng minh mức độ khai phá thần thông của hắn rất cao.
Khương Vọng không hề thấy thái độ của Phù Ngạn Thanh có gì là không đúng, nhưng Diêm Già thì lại có vẻ suy nghĩ.
Từ góc nhìn của Diêm Già, mặc dù Phù Ngạn Thanh không phải loại người mắt cao hơn đầu, nhưng trước giờ lúc nào cũng ít nói. Ngay cả ở trong Dương Cốc, cũng có bao giờ thấy hắn dễ nói chuyện như vậy đâu?!
Cho nên, cái thái độ này, cho thấy Khương Vọng đã nhận được sự tán thành của Phù Ngạn Thanh.
Ngoài việc phá vòng vây đi cầu cứu, hẳn là vị Khương Vọng xuất thân từ Tề quốc này còn làm điều gì đó ghê gớm khác nữa!
Chiến sự trên Đinh Mùi Phù Đảo vừa kết thúc, đám “viện quân” bọn họ không tiện nói chuyện tán gẫu dọc đường, đành ghi chuyện này vào, tiếp tục hành quân.
Trên đời có rất nhiều chuyện tàn khốc, nhưng không có gì thể hiện được sự “tàn khốc” rõ ràng và trực tiếp như chiến trường sau một cuộc đại chiến.
Không may, Đinh Mùi Phù Đảo lại chính là một chiến trường như vậy.
Khương Vọng vẫn nhớ lần đầu tiên khi đến Đinh Mùi Phù Đảo, mặc dù lúc đó hành trình vội vã, nhưng vẫn cảm thấy choáng ngợp với nơi này. Đó là một loại cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy một vườn hoa rực rỡ giữa một cánh đồng hoang vu tĩnh mịch. Từ nơi hoang dã hỗn loạn nhìn thấy một vùng an bình hiền hòa, cảm giác hạnh phúc như kẻ lãng du trở về với gia đình.
Nhưng bây giờ...
Hai cây cột hoa văn cao to đổ sập, quảng trường đá trắng từng ngồi đầy tu sĩ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một cái hố sâu đen xì, như miệng một con quái thú khổng lồ đang chực chờ nuốt chửng cái gì đó, chả biết nó đã nuốt chửng bao nhiêu mạng người.
Ngày xưa chùa đình lầu gác, nào núi nào sông, nay chỉ còn đổ nát thê lương và khói lửa.
Khương Vọng im lặng, Diêm Già im lặng, cả đội viện quân đến chi viện Đinh Mùi Phù Đảo đều im lặng.
Không cần ai chỉ huy, các tu sĩ Dương Cốc từ Phù Đồ Tịnh Thổ đã tự động tản ra, bận rộn làm việc. Người lấp hố, người sửa chữa, người cứu chữa cho người bị thương.
Diêm Già có tài nghệ chữa trị cao siêu, càng bận rộn đến mức chân không chạm đất, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện với Khương Vọng.
Không biết nãy giờ Phù Ngạn Thanh đi đâu làm gì, giờ chắc là đã làm xong, nên lại từ trong cái bóng của Khương Vọng chui ra: "Đi, ta dẫn ngươi lên thuyền."
Lúc này Khương Vọng mới rời khỏi công việc hỗ trợ "cứu trợ", theo Phù Ngạn Thanh đi về phía trước, không nhịn được hỏi: "Đảo chủ đâu?"
"Dưỡng thương." Phù Ngạn Thanh đáp.
"Có tiện đường tới thăm chút được không?" Đối với Đinh Cảnh Sơn, Khương Vọng rất là cảm kích.
"Không cần." Phù Ngạn Thanh không quay đầu: "Đảo chủ đã dặn, ngươi chỉ cần nhớ trả nợ là được."
"... Mười lượng mê tinh, ta nhớ mà."
"Không, còn một chiếc Chước Nhật Phi Chu nữa. Để yểm trợ cho ngươi phá vây, một chiếc Chước Nhật Phi Chu bị đánh nổ tung." Giọng điệu Phù Ngạn Thanh rất là công việc.
Khương Vọng đành cố mà chịu: "Nên vậy."
"Khụ." Không biết Phù Ngạn Thanh có phải cảm thấy xấu hổ không, ho khụ một cái rồi mới nói tiếp: "Đảo chủ bị thương cũng có một phần trách nhiệm của ngươi, gửi một ít thuốc trị thương tới cũng không quá đáng chứ?"
"... Không quá đáng."
"Thực ra ta cũng bị thương..."
"Ta hiểu rồi." Khương Vọng buồn bực chìa tới trước một cái hộp trữ vật: "Đây là chiến lợi phẩm từ giết Hải tộc của ta, hay ngươi lựa xem, có thứ nào phù hợp không?"
Phù Ngạn Thanh chẳng chút khách khí nhận lấy, vừa đi vừa lục tìm, miệng nói: "Cầu vượt là để ngươi chấp hành nhiệm vụ, không cần ngươi bồi thường."
"Có phải ta nên nói cảm ơn không?" Khương Vọng hỏi.
"Khụ, cũng không cần."
Hai người một trước một sau đi một hồi, cuối cùng Khương Vọng vẫn lên tiếng trước: "Kể ta nghe về Chử Mật đi."
Chử Mật hy sinh, lấy thân làm cầu đưa hắn sang sông, mà hắn lại chẳng biết gì về con người Chử Mật.
Động tác của Phù Ngạn Thanh không hề dừng, không ngừng lấy đồ từ trong hộp của Khương Vọng bỏ vào hộp trữ vật của mình, giọng khá là tùy tiện: "Hắn không làm mất mặt chứ?"
"Thời khắc cuối cùng của hắn có thể nói là vĩ đại." Khương Vọng đáp: "Nhờ có hắn hy sinh thân mình làm tinh kiều, ta mới thành công đến Phù Đồ Tịnh Thổ, mới có cơ hội phản kích, giết chết Ngư Tự Khánh, hoàn thành việc rửa tội."
"Vậy thì tốt." Phù Ngạn Thanh chỉ nói có thế.
Sau khi kiểm tra hết cái hộp, Phù Ngạn Thanh có vẻ hơi chán ghét: "Sao ngươi nhặt toàn thứ rác rưởi thế?"
Trả hộp trữ vật lại cho Khương Vọng, hắn mới nói tiếp: "Chử Mật và sư phụ hắn tới Mê giới, cùng để thi hành án phạt. Nhưng sư phụ hắn vận khí kém, đã mất mạng dưới tay Hải tộc vài năm trước. Từ ngày hôm đó, lúc nào hắn cũng nói mình vô tội. Hắn đến Mê giới là để giúp gánh bớt một phần tội cho sư phụ, giờ sư phụ chết rồi, hắn không cần phải gánh giúp nữa. Hắn từng tới tìm ta, nhờ chúng ta giúp điều tra sự thật, cho hắn trở về Tề quốc. Nhưng đây là việc của Tề quốc, ta làm sao giúp được?! Chưa kể, con người của hắn ngươi cũng biết... mấy năm nay lúc nào hắn cũng nói chuyện này, lúc nào cũng đi tìm người giúp minh oan cho mình, nhưng không ai tin hắn. Ta cũng không biết thật giả ra sao. ".
Phù Ngạn Thanh vẫn bước đều: "Nhưng có một điều ta biết rõ, hắn với sư phụ quả thật thân như cha con, nên hắn căm thù Hải tộc đến tận xương tuỷ. Điều này là thật. Nên ta mới nói, ít nhất khi đối mặt với Hải tộc, hắn là tin tưởng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận