Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1912: Long huynh hổ đệ (2)

Một vòng ánh đao trong suốt, ngang qua trời cao.
Thái Dương thần cung lừng lẫy, ánh trăng như rừng thâm u, ngôi sao huyễn diệt sáng chói!
Trong mắt Khương Vọng, một bộ bạch y đang tả xung hữu đột, chiến đấu tài tình, khống chế thần thông tuyệt đỉnh, huyên quang vạn đao.
Còn lại là thanh sam cầm kiếm, đang cùng chém giết sinh tử.
Hai thân ảnh càng đấu càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt…
Như Mộng Lệnh tạo nên huyễn ảnh, lại một lần toái diệt!
Môn bí thuật của Ngũ Tiên Môn này đã không đủ để mô phỏng cấp độ chiến đấu của hắn và Trọng Huyền Tuân hiện giờ.
Quá khó khăn!
Cho dù là hôm nay, vẫn như cũ cảm thấy quá khó khăn!
Trận chiến lúc ấy, hắn đã phát huy đến cực hạn. Nhưng chiến đấu tài tình của Trọng Huyền Tuân cũng không thua kém hắn chút nào. Cuối cùng chỉ có thể đổ cho tích lũy, hắn rốt cuộc không thể giống như Trọng Huyền Tuân, nói hiện tại đã Thần Lâm không tiếc.
Đến tận bây giờ, trong số những người có thực lực Ngoại Lâu mà Khương Vọng đã từng gặp, chỉ có ba người, hiện tại hắn vẫn không nắm chắc có thể chiến thắng khi cùng cảnh.
Một người là Trọng Huyền Tuân, một người là Đấu Chiêu, người còn lại là Vương Trường Cát.
Ba người này, ở giai đoạn Ngoại Lâu, đều đã đi đến cực hạn. Ít nhất là ở một phương diện nào đó, đã là tuyệt đỉnh của cảnh này. Xuyên suốt lịch sử, không thể vượt qua.
Trừ khi cảnh này có đại cải cách tu hành, hậu nhân tối đa cũng chỉ có thể đuổi kịp mà thôi.
Ngoài ra những người như đại sư huynh Chúc Duy Ngã, bởi vì không tận mắt chứng kiến huynh ấy trước khi Thần Lâm như thế nào, nên trạng thái đỉnh điểm Ngoại Lâu cảnh, không thể nào phán đoán được. Nhưng từ biểu hiện của Chúc Sư Huynh khi vây đấu “Cách Phỉ” trong Sơn Hải Cảnh để cân nhắc, Khương Vọng có tự tin có thể thắng được một bậc.
Có lẽ còn có thêm Doãn Quan.
Có thể dễ dàng áp chế Tô Xa, hội chủ thương hội Tụ Bảo, có thể mạnh mẽ chống cự oanh kích thành tựu Thần Lâm của Thần Lâm bộ đầu Nhạc Lãnh, loại biểu hiện chiến tích này, cũng tương đương với tuyệt đỉnh Ngoại Lâu. Người kia đối với việc khống chế đạo đồ, chỉ sợ cùng cảnh không ai sánh bằng. Chẳng qua là khi đó hắn còn quá yếu, không thể thấy rõ thực lực của Doãn Quan…
Thậm chí cho tới hiện tại, Khương Vọng cũng không thể nào phán đoán ra những người này lúc ở trạng thái đỉnh điểm Ngoại Lâu, ai mạnh hơn ai, chỉ có thể nói đều cùng một cấp bậc. Còn về thắng bại mạnh yếu, không tới lúc thật sự ảnh hưởng đến sống chết, thì không thể cho ra kết quả chính xác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại những người này đều đã thành tựu Thành Lâm cả rồi…
Khương Vọng vẫn còn ở Ngoại Lâu cảnh mài giũa, chỉ là vì tương lai xa hơn của chính mình, chứ không phải vì muốn phân cao thấp với ai.
Những điều này hắn biết rõ, trong những nhân vật tuyệt đỉnh Ngoại Lâu cảnh, người lâu nhất, đoán chừng chỉ có một mình Doãn Quan, có thể là không chênh lệch với số tuổi của hắn lắm.
Trọng Huyền Thắng sinh vào năm 3897 đạo lịch, cùng năm này cha của hắn ta Trọng Huyền Minh Đồ đổi “Minh Đồ” thành “Phù Đồ”.
Mà hắn sinh vào năm 3900.
Trọng Huyền Thắng đã lớn hơn hắn ba tuổi, Trọng Huyền Tuân là đường huynh của Trọng Huyền Thắng.
Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân ở Đài Quan Hà cũng gọi là tuyệt thế, số tuổi dường như cũng không chênh lệch.
Về phần Vương Trường Cát…
Đệ đệ Vương Trường Tường của Vương Trường Cát, còn là sư huynh ở đạo viện thành Phong Lâm của hắn đó.
Chúc sư huynh lại càng không cần phải nói, thậm chí Vương Trường Tường cũng phải gọi một tiếng sư huynh…
Đơn giản chỉ là theo trình tự trước sau.
Đơn giản chỉ là đã nhìn thấy núi cao thì lại càng hướng đến núi cao.
Với tính tình của Khương Vọng, hắn nhất định sẽ không lấy cớ mà tiếp tục đi về phía trước, tiến về phía trước…
Sau khi tán đi Như Mộng Lệnh, hắn hỏi Trọng Huyền Thắng: “Ngươi làm sao xác định Trọng Huyền Tuân sẽ thủ thành Tích Minh?”
Lúc này Đắc Thắng doanh đã rời đi thành Tích Minh rất xa, thậm chí rời đi phủ Lâm Vũ.
Trang phục hiện tại đội quân này mặc trên người, đã là quân phục phủ quân phủ Phụng Lễ. Đương nhiên, lần này lệnh kỳ ấn tín đều đầy đủ. Ở thành Tích Minh không biết đã thu được bao nhiêu, đều đủ rồi.
Trọng Huyền Thắng thuận miệng trả lời: “Bởi vì thành Tích Minh hiện tại, có tác dụng hết sức quan trọng đối với việc nhanh chóng kết thúc chiến sự phủ Lâm Vũ. Y chỉ cần chạy tới thành Tích Minh, đã nói lên y hiểu được tầm quan trọng của thành Tích Minh… Nếu như y đến muộn, thành Tích Minh đã bị chiếm lại, vậy thì y nhất định sẽ mạnh mẽ tấn công. Nếu như y đến sớm, vậy thì y liền không thể không thủ. Ta xem trọng thực lực và trí tuệ của y, nghiêng về hướng y có thể kịp thời chạy đến hơn.”
“Vậy chúng ta không phải là cũng không thủ sao?” Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng khịt mũi xem thường: “Ngươi trước khi xuất chinh mới lập được tòa tinh lâu thứ tư, chính là người mới ở Tứ lâu Ngoại Lâu cảnh. Ta ở trên chiến trường mới lập được tòa tinh lâu thứ nhất, lại càng là người mới trong Ngoại Lâu cảnh! Chúng ta chính là hai tu sĩ Ngoại Lâu, lấy gì để thủ? Giữ bốn ngày, đã là mạo hiểm lớn nhất rồi, cố gắng nhất rồi, cho dù là ai cũng không thể nói gì chúng ta!”
Hắn ta chuyển lời: “Nhưng Trọng Huyền Tuân thì lại khác! Y vừa là đệ nhất thiên kiêu Đại Tề, lại càng là người ở trên điểm tướng đài, lòng đầy tự tin, ở trước vạn quân đè đầu ngươi, thành tựu vô hạn Thần Lâm. Thực lực của y, cảnh giới của y đặt ở nơi nào, không thể phủ nhận. Có năng lực thủ thành Tích Minh mà lại không thủ, chính là không quan tâm đến đại cục! Là sợ chiến! Ta không thể không đến trước mặt Tào soái kiện y mấy chục tội trạng!”
Khương Vọng: …
Trọng Huyền Thắng luôn miệng nói bọn hắn bốc lên cực lớn nguy hiểm, thủ bốn ngày Thành Tích Minh, nhưng hắn quả thực không có cảm nhận được nguy hiểm gì.
Đây không phải nguy hiểm tiến đến phía trước, liền đã chạy trốn rồi sao?
Dưới tình huống truyền tin khoảng cách xa bị ngăn cách, toàn bộ chiến trường Hạ quốc, trên thực tế đều rất hỗn độn.
Ngươi không thấy một đại soái nắm giữ chi tiết hoàn mĩ như Tào Giai mà cũng chỉ có thể chuyên chú công thủ ở thành Đồng Ương. Đối với chiến trường bắc tuyến và đông tuyến của Hạ quốc, chỉ có hai chữ “tự quyết”.
Trọng Huyền Thắng sao có thể phán đoán chuẩn xác hướng đi của Hạ quân, làm sao trong chiến tranh sương mù mà chỉ đông đánh tây không hề sơ sẩy, Khương Vọng đã là thấy nhưng không thể trách rồi.
Nhưng hắn hiện tại không ngờ tới chính là, cảnh giới tu hành không bằng người, thế mà cũng có thể bị mập mạp này lợi dụng, biến nó thành ưu thế!
Khiến cho bọn hắn có thể thản nhiên rút lui, cầm đi chiến công lớn nhất phủ Lâm Vũ, lại ném gánh nặng lên đầu Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân thủ thành Tích Minh, nếu như không thủ được, Trọng Huyền Thắng tiện tay đội cho y mấy cái mũ, cũng không tệ rồi. Cho dù thủ được rồi, cũng chính là giúp cho Đắc Thắng doanh củng cố đại công, y nhiều nhất chỉ chiếm được công phụ mà thôi.
Càng quan trọng hơn chính là… Bản thân chuyện thủ thành này, cũng đã giữ chân người kia ở nơi đó, khiến cho y trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thoát thân, chứ đừng nói là ở nơi khác chiếm được thế cục hòa nhau.
Còn Đắc Thắng doanh lại thắng được thời gian và không gian rộng lớn.
Thật là kế hay!
Một nước cờ này, khiến cho Khương Vọng nghĩ tới một nước cờ trước đó Trọng Huyền Thắng đẩy Trọng Huyền Tuân vào trong Tắc Hạ học cung, đúng là thiên mã hành không, hay không tả nổi.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn nói: “’Thật ra cho dù y kịp thời chạy tới đó, cũng có thể làm bộ như không biết thành Tích Minh đã bị chúng ta chiếm lĩnh, mạnh mẽ tấn công lại một lần…”
“Ngươi cho rằng vì sao ta lại muốn kể công?” Trọng Huyền Thắng liếc hắn một cái: “Nhiều thủ ấn như vậy là đem theo vô ích hả? Tín ấn nhiều như vậy là lấy không hả? Ta không chiếm chiến công của người khác đã là lương thiện lắm rồi! Còn có thể để người ta đến cướp của ta?”
Khương Vọng lại nói: “Vậy y cũng có thể làm bộ như không hề chạy đến thành Tích Minh, trước khi Hạ quân bao vậy, che giấu cờ hiệu, lặng lẽ chạy đi!”
“Không có khả năng.” Trọng Huyền Thắng chém đinh chặt sắt.
“Vì sao?”
Trọng Huyền Thắng cười: “Y muốn thể diện!”
Nhìn Trọng Huyền mập cười đến mức giống như một con hồ ly mập, Khương Vọng không khỏi nhớ đến lần đầu nhìn thấy Trọng Huyền Trử Lương.
Ở trong xe ngựa bên ngoài thành Nam Dao, lúc đó Trọng Huyền Trử Lương nói, Trọng Huyền Thắng mạnh hơn Trọng Huyền Tuân, không phải là dũng khí… Mà là da mặt.
Lúc ấy chỉ là lời nói đùa.
Hiện nay nhìn lại, Định Viễn hầu quả thật là rất chân thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận