Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2240: Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh! (5)

Bước chân của hắn cũng không nặng nề, hắn chưa bao giờ sẽ để cho chuyện đã qua trói buộc chính mình. Với cường giả chân chính, thất bại lớn nữa, thống khổ cũng nên là ngắn ngủi, bởi vì thống khổ kéo dài, tương đương kéo dài thất bại.
Hắn sẽ chỉ nhìn về phía trước, đi về phía chỗ cao.
Tương lai vẫn có vô hạn khả năng. Ở trong U Minh thế giới, cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới của hắn.
Có lẽ nên lấy quyền hành của Bạch Cốt làm cơ sở...
Nhưng bước chân lại dừng lại.
Bởi vì trước mặt hắn vừa vặn xuất hiện một cánh cửa lưu động u quang.
Mà hai người bạn cũ mới tụ hội cách đây không lâu, từ trong đó đi ra.
Thật sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng!
Nghĩ tới gặp lại, không ngờ tới nhanh như vậy.
Vào giờ khắc này, trong đầu Trương Lâm Xuyên lưu quang vạn chuyển, hắn lập tức mở ra một màn bị phong tỏa trong trí nhớ Lục Diễm !
Đó là trước một dòng suối nhỏ trong suốt.
Tõm, Lục Diễm ném một con búp bê vào trong dòng suối.
Gợn sóng nổi lên.
Đúng lúc đối diện dòng suối nhỏ, có một người thả câu, bình tĩnh mà xa cách nhìn lại:
"Ta nói này, ngươi dọa cá của ta chạy mất."
Hình ảnh vừa quét qua lập tức vỡ nát.
Đoạn ký ức này, ngay cả bản thân Lục Diễm cũng không nhớ rõ. Nên không bị Trương Lâm Xuyên bắt được ngay lập tức.
Thì ra vào lúc đó, Vương Trường Cát đã đuổi kịp Lục Diểm, do đó cũng lưu lại thủ đoạn trên người Lục Diễm.
Nói cách khác, thật ra Vương Trường Cát có thể giải quyết Trương Lâm Xuyên hắn sớm hơn, bất kể mượn sức mạnh của Chân Nhân bên nào của Cảnh Quốc, Ngụy Quốc, núi Tu Di, chỉ cần cho đủ tin tức, lúc ấy hắn chắc chắn phải chết. Nhưng thứ Vương Trường Cát muốn, là Trương Lâm Xuyên hắn chết hoàn toàn!
Nên phải đợi hắn lật lên toàn bộ át chủ bài, làm xong tất cả cố gắng, lại ra sân!
Thì ra sự mệt mỏi của Khương Vọng trước nay luôn đi theo sau mông hắn đều là chắc chắn chờ đợi hai đường giao nhau ngoài sáng và trong tối, sự ăn ý giữa hắn và Vương Trường Cát còn sớm hơn so với tưởng tượng, cũng sâu hơn!
Thì ra!
Đây mới là kiếp nạn đầu tiên của hắn, kiếp nạn liên quan đến sinh tử này, sớm nhất vẫn phải ngược dòng tìm hiểu đến núi Yến Vân...
Đạo tâm kiên định như Trương Lâm Xuyên, ánh mắt có một khoảnh khắc hoảng hốt.
Thì ra Cửu Kiếp pháp mà hắn đối kháng với thiên ý, thật ra thì kiếp thứ nhất còn chưa thể độ xong!
Như vậy dũng khí trêu đùa chư phương Chân Nhân, khiêu khích cường giả các quốc gia, xem như cái gì?
Động thì diệt quốc, thủ đoạn khuấy động phong vân thiên hạ, xem như cái gì?
Như vậy lục kiếp đồng độ, hùng tâm dám đối địch với thiên hạ, dám tranh thiên ý, lại tính là cái gì?
Tất cả đều là công dã tràng!
Tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi.
Giờ này ngày này mới biết, vì sao nhiều anh hùng hào kiệt, cường giả cái thế như vậy, đều không tránh được làm người si than!
Không!
Trương Lâm Xuyên bỗng nhiên giương mắt.
Cho dù anh hùng sử xanh cũng thành tro, cho dù vương hầu tướng tướng tận bạch cốt, ta không phục!
Cuộc đời này chỉ đi con đường mạnh nhất, chỉ cầu danh tiếng mạnh nhất.
Xem khắp sử sách, không ai giống ta!
Lấy cơ thể Lục Diễm chưa thích ứng, bất kể là đối đầu với Vương Trường Cát và Khương Vọng, đều không có khả năng chiến thắng.
Trương Lâm Xuyên vẫn luôn là một người vô cùng tỉnh táo, nên hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ hiện thực, nhìn thấy trước sau đều không có đường.
Nhưng hắn vẫn dang hai tay, tóc dài bay loạn, toàn thân phát ra bạch khí, ôm ấp, đồng thời xung phong về phía hai người.
"Trong thế giới vô sinh của ta, được hưởng vô sinh chi phúc! Vô sinh chi thọ! Vô sinh chi lộc!"
Vào đúng lúc này, hắn nhảy lên thật cao, càng lên trời cao.
Ý thức vượt qua trở ngại của thời không, nhảy vọt đến bí mật chi địa.
Hắn dùng chí cao vô sinh huyền pháp, thiêu đốt con đường, thắp sáng thần tính, vượt qua trường hà vận mệnh, muốn nhìn tương lai mà mình còn có khả năng có thể có!
Nhưng hắn chỉ thấy, một tấm tinh đồ phức tạp sáng lạn, phủ kín tầm mắt của hắn.
Trên dưới trái phải trước sau, vô luận hắn nhìn về phương hướng nào, nhìn thấy đều là tinh đồ phức tạp.
Quái Đạo Chân Quân Nguyễn Tù, đã sớm ngăn cản tương lai của hắn.
Hắn đã hủy diệt quá khứ, mất đi hiện tại, cũng bị cắt đứt tương lai.
Giờ khắc này, khóe mắt hắn như muốn nứt ra.
Sau đó đôi minh nhãn vỡ ra, nổ ra tương thể đáng sợ, bôi lên khuôn mặt già dữ tợn. Còn có lôi quang nhảy vào trong hốc mắt, giống hai tòa lôi trì nho nhỏ.
Dã vọng và kiên định của hắn đều bị cầm tù trong cơ thể vào lúc này, hai chân không thể nhấc lên.
"Không thể vượt qua Lôi trì một bước!"
Mà gió sương thổi qua thế giới U Minh, Khương Vọng bước tới vô cùng đơn giản, nâng kiếm, quét ngang.
Đầu lâu lão đã bay cao!
Hai phần thi thể đều dấy lên xích diễm, Tam Muội chân hỏa chỉ là cháy một chút, tại chỗ trống không, ngay cả tro cũng không còn lại một hạt. Bởi vì quá hiểu, nên cháy quá sạch sẽ!
U Minh thế giới vốn nên vô tri vô giác, bởi vì Tam Muội Chân Hỏa tiên diễm, mà có một chút thanh sắc.
Trong bóng tối có ý chí vĩ đại tuần tra.
Nhưng nơi đây trống trơn, hai vị khách hiện thời không lễ phép kia đã biến mất.
Tới lui vội vàng như một giấc mộng lớn.
Ngày thu đã hết.
Trên bệ cửa sổ gần hồ, còn nở rộ cảnh xuân.
Trong sương ý tiêu tiêu, cảnh chậu cây cảnh phồn hoa đầy cành lại có vẻ hơi thưa thớt, như đang hồi ức thời gian không thể vãn hồi.
Sóc Phương bá Bảo Dịch chắp tay đứng trước bệ cửa sổ, thở dài nói:
"Phi hạc hồ, phi hạc hồ, ta chưa từng thấy Hạc Trùng Thiên."
"Chuyện này đơn giản."
Bảo Trọng Thanh vừa đi vào, vẻ mặt vui mừng nói:
"Ngày mai nhi tử sẽ bắt một đám tiên hạc cho phụ thân, bảo chúng nó từng con từng con một xông tới cho phụ thân xem."
Sóc Phương bá mặt mày hiền lành, cũng không đáp lời, chỉ nói:
"Ngươi có chuyện gì?"
"Ngọc Chi đã sinh rồi!"
Bảo Trọng Thanh vui vẻ nói:
"Cháu ruột của ngài cực kỳ khỏe mạnh! Bên ngoài lạnh, con trai không dám bế ra ngoài, phụ thân có muốn rời bước đi nhìn một chút không?"
Bảo Dịch vẫn nhìn khói sóng nơi xa, thật lâu mới nói:
"Sợ rằng ngươi không chỉ nói về điều này."
Bảo Trọng Thanh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cười xán lạn:
"Phụ thân, con trai cũng đã là một người cha, nên có sự nghiệp của mình. Người nhìn quân Yên Lôi bên kia..."
"Ngươi biết phụ thân là gì không?"
Bảo Dịch đột nhiên hỏi.
Bảo Trọng Thanh sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại:
"Tất nhiên là giống như ngài, thượng báo triều đình, hạ an bách tính, đỉnh thiên lập địa, đây chính là phụ thân!"
"Chữ phụ trong đó, dùng hình mà kể, là lấy tay cầm trượng mà dạy, lấy tay cầm búa mà lao động."
Bảo Dịch xoay người lại, lông mày nhẹ nhàng vén lên, cảm giác phú quý bình thuận trong khoảnh khắc biến thành quả nghị trùng trùng:
"Ta không phải một người phụ thân tốt. Ta không giáo dục tốt ngươi, ta cũng không bảo vệ tốt Bá Chiêu."
Bảo Trọng Thanh biến sắc:
"Phụ thân... có ý gì?"
Bảo Dịch không nói gì thêm, chỉ vươn tay ra, che lên mặt Bảo Trọng Thanh, sau đó ấn xuống.
Tam nhật điêu trên bệ cửa sổ vẫn nở rực rỡ tươi đẹp như cũ.
"Oa oa oa !"
Đứa bé trên giường nhỏ, tiếng khóc to rõ.
Con gái của quận thủ Thương Thuật quận Miêu Ngọc Chi, vẻ mặt chết lặng nằm trên giường lớn.
Đối với chuyện trượng phu nhìn thấy nhi tử trước tiên, liền chạy đi tìm công công đòi quyền, nàng cũng không có gì ngoài ý muốn. Đương nhiên cũng chưa nói tới khổ sở.
Nàng cũng biết cười, cười đến rất hạnh phúc.
Nhưng giờ phút này bên cạnh không có người, cũng không cần miễn cưỡng.
Nàng lẳng lặng nằm trên giường, có chút hoảng hốt.
Có đôi khi nhớ tới lúc còn rất nhỏ, tóc tết sừng dê, chạy trên cánh đồng hoa nở bướm bay.
Có đôi khi nhớ lại... thiếu niên anh hùng nhón chân nhìn lén trong đám người.
Những thời gian vô ưu vô lự kia, đến tột cùng bị ai trộm đi đâu?
Trong hoảng hốt nàng giống như nghe được âm thanh của một đứa bé, đứa bé kia đang nói !
"Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân thân yêu của con."
"Bảo Bá Chiêu bị chết vô thanh vô tức, Bảo Trọng Thanh cưới đến không cam lòng không muốn."
"Chưa từng có ai hỏi ngươi, ngươi có muốn hay không, có vui không.
"Mẫu thân, mẫu thân thân yêu của con..."
Nàng cảm thấy mình hẳn là nghe lầm, suy yếu quay đầu nhìn sang bên cạnh, đứa bé trên giường nhỏ, vẫn đang oa oa oa khóc.
Nàng có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, cũng dùng cái này ngăn cản nước mắt chảy ra.
Cũng chính vì vậy, nàng không nhìn thấy...
Đứa bé oa oa khóc lớn trên giường nhỏ, một đôi mắt đen lúng liếng, đột nhiên chuyển thành màu trắng bệch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận