Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1366: Thiên kiêu mất tích

“Trung Sơn Yến Văn?”
Thương Tham cau mày nói: “Hắn tới đây làm gì?”
Không giống với Khổ Giác có cái danh là chân nhân của Huyền Không Tự không có chức, không có địa vị, không có quyền lực, Trung Sơn Yến Văn kia chính là đại tướng quân Ưng Dương Vệ của Kinh quốc!
Người nắm giữ Lục Hộ Thất Vệ, đều là nòng cốt trong nòng cốt của quân đội một nước. Dù là Thương Tham hàng năm bế quan, lâu không hỏi thế sự cũng biết đến. Phó Đông Tự liếc mắt nhìn Khổ Giác một cái.
Khổ Giác không hề có chút tự giác né tránh hiềm nghi nào, thậm chí còn trưng ra một ánh mắt ham học hỏi, thúc giục Phó Đông Tự nói nhanh lên một chút. Phó Đông Tự suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng không phải bí mật gì, không hề kiêng kỵ nói:
“Bây giờ Trung Sơn Yến Văn đang bên chỗ Cừu Thiết. Lần này tới đây là đại diện Kinh quốc thông báo cho chúng ta biết hai chuyện. Thứ nhất, Kinh quốc chỉ cho phép chúng ta phong tỏa khu vực này tối đa trong hai ngày. Thứ hai, ông ta được tự do theo dõi hoạt động tìm kiếm của chúng ta.”
Thương Tham chú ý Phó Đông Tự dùng từ là “thông báo” chứ không phải là “thương lượng”.
Ông không khỏi giận dữ: “Chúng ta đâu có phong tỏa biên giới của Kinh quốc, ông ta dựa vào đâu mà đưa ra yêu cầu?”
Phó Đông Tự có lòng nói “Thời đại thay đổi”, nhưng suy nghĩ một chút lại cười khổ một tiếng: “Cuối cùng nơi này lại gần Kinh quốc hơn chút ít.”
“Man di vô lễ!” Thương Tham giận không kìm được: “Bảo ông ta cút đi!”
“Ông ta muốn quan sát thì cứ quan sát đi, cũng không phải là chuyện gì lớn, không cần tức giận.” Phó Đông Tự khuyên nhủ: “Có ngài giúp đỡ, thời gian hai ngày cũng đủ chúng ta lật tung nơi này lên rồi.”
Nói trắng ra là, bây giờ không giống ngày xưa. Hiện nay là thế cục sáu nước mạnh nhất thiên hạ, Kinh quốc cũng là một thế lực bá chủ. Trên thực tế, phần lớn khu vực mà Cảnh quốc đã khoanh vùng để phong tỏa thực sự nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Kinh quốc.
Vì tìm kiếm thiên kiêu Triệu Huyền Dương Thần Lâm cảnh, Cảnh quốc mạnh mẽ phong tỏa biên giới, được cho là “sư xuất hữu danh”, nhưng nói một cách khó nghe, liệu lệnh cấm này có thể có hiệu lực hay không còn phụ thuộc vào việc Kinh quốc có nể mặt hay không.
Hiện tại Mục quốc đang giao chiến với Thịnh quốc, Tề quốc cũng xung đột với Cảnh quốc, Kinh quốc chẳng qua là yêu cầu giảm bớt thời gian phong tỏa, kỳ thực đã được xem là “nể mặt”. Trung Sơn Yến Văn muốn ở bên quan sát, cũng đang củng cố sức ảnh hưởng của Kinh quốc tại khu vực này. Không để cho người khác cảm thấy chỗ này đều do Cảnh quốc định đoạt.
Thậm chí có thể nói Kinh quốc là mấu chốt của vấn đề. Cho nên bọn họ là thông báo, mà không phải thương lượng. Bởi vì không có tư cách thương lượng. Nếu Cảnh quốc không đồng ý, vậy thì đợi bị đuổi đi, hoặc là một cuộc chiến tranh sẽ nổ ra ở nơi này.
Nguyên nhân khiến Thương Tham vô cùng tức giận là khu vực bị phong tỏa thực sự nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Cảnh quốc trước đây... Thương hải tang điền lặng lẽ đổi chủ.
Nhân vật lạc hậu như Thương Tham có lẽ vẫn còn đắm chìm trong sự uy phong vạn dặm của Cảnh quốc ngày xưa, nhưng Phó Đông Tự lại rất rõ ràng rằng thời đại đó đã sớm đi qua.
Đương nhiên Cảnh quốc vẫn mạnh mẽ như ngày nào, nhưng mấu chốt của vấn đề là... trên thiên hạ không phải là không có đối thủ. Cái khác không nói, quyền hành của Vạn Yêu Chi Môn phân ra như thế nào, chẳng lẽ còn chưa nói rõ vấn đề sao?
Thương Tham thấy ông ta nói như vậy, mặc dù có chút không hài lòng nhưng cũng không kiên trì: “Bây giờ là lúc các ngươi làm chủ, nếu như ngươi cảm thấy như vậy là tốt, vậy cứ làm như thế. Đầu tiên hãy lục soát rừng rậm Phong Hậu này trước đi!”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Khổ Giác: “Hòa thượng kia, đã là tìm đồ đệ, ngươi cũng chớ có lười biếng.”
“Thương lão ca yên tâm!” Khổ Giác vỗ ngực: “Ta là nổi danh giản dị chất phác, cần cù chăm chỉ, làm việc ra sức!”
Mở miệng một tiếng lão ca, thật giống như đã quên rằng vừa mới ban nãy suýt bị bọn họ xắn tay áo đánh chết.
Thương Tham nhìn xung quanh, cuối cùng khó nén nổi lo lắng cho đồ đệ: “Xem chừng có sáu chân nhân đã cùng lục soát nơi này, có lẽ đã không bỏ qua bất cứ dấu vết gì rồi.”
“Thực tế là tám có tám chân nhân.” Phó Đông Tự cười khổ nói: “Triều Nghị đại phu Ôn Diên Ngọc của Tề quốc, thống soái Đông Tịch quân Sư Minh Thành cũng tới!”
Lần này Thương Tham không kinh ngạc, chỉ im lặng chốc lát: “Nên tới rồi cũng sẽ tới thôi!” Ngược lại quay sang mắng Khổ Giác: “Tề quốc các ngươi đúng là rùa đen, tới chậm như vậy!”
Người khác nhau có ý chí khác nhau, quốc gia khác nhau có tiếng nói khác nhau. Va chạm giữa ý chí và ý chí, rất có thể là ngươi chết ta sống. Mâu thuẫn giữa tiếng nói với tiếng nói, thường sẽ dẫn tới chiến tranh. Tổng cộng tám Chân Nhân đương thời, đụng mặt nhau ở cùng một nơi, đồng thời có mặt ở khu vực này.
Tìm kiếm... một thiên kiêu mất tích!
......
Lúc này Khương Vọng cũng không biết có bao nhiêu người đang tìm kiếm hắn, hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Từ sau lần trò chuyện trước, Diệu Ngọc không còn nói chuyện với hắn nữa. Mỗi ngày chỉ trở về phòng vào buổi tối, cho hắn uống thuốc, sau đó lặng lẽ ngồi bên bàn trà cả đêm, đến rạng sáng mới rời đi.
Lúc đầu hắn miễn cưỡng uống thuốc, bị véo miệng mấy lần, sau đó mới thành thành thật thật uống thuốc. Vết thương ở nội tạng tốt lên rất nhanh, khó xử lý nhất là Ngũ Phủ Hải bị đâm xuyên qua.
Cho dù Thiên Địa Cô Đảo vô cùng rộng lớn, năm tòa Nội Phủ lơ lủng đồng loạt có thần thông trấn áp, cũng không ngăn được Ngũ Phủ Hải rung chuyển.
Khương Vọng cảm thấy mình giống như một bồn nước bị thủng lỗ chỗ, nước không ngừng rò rỉ ra ngoài. Chỉ là bồn nước bị rò nước, còn thứ hắn làm rò rỉ chính là lực lượng siêu phàm.
Diệu Ngọc liên tiếp đổi mấy loại thuốc, bát sau so với bát trước còn đắng hơn, lúc đầu phải uống chín bát một lần nhưng hiện tại đã giảm xuống còn ba bát.
Xem ra vấn đề “rò nước” đã được giải quyết bước đầu. Ngay cả khi thương thế được ổn định cũng phải đợi Ngũ Phủ Hải khôi phục tới mức độ nhất định, chí ít là tới mức độ có khả năng chống đỡ Ngũ Phủ đồng diệu, ưu thế của tu sĩ Thiên Phủ liền có thể thể hiện ra. Bây giờ vẫn chỉ là chữa trị một cách bị động.
Trong cả quá trình, Diệu Ngọc không nói câu gì với hắn.
Cho dù là muốn biết mức độ hồi phục của hắn cũng đều trực tiếp thăm dò đạo nguyên để xem xét, căn bản không quan tâm hắn có chống cự hay không.
Hắn quả thực đã phản kháng mấy lần, nhưng mỗi lần đều bị trấn áp không thương tiếc. Trừ thương thế của mình đang dần dần chuyển biến tốt lên, đối với mọi thứ bên ngoài kia hắn đều không biết gì cả, khó tránh khỏi có chút nóng ruột.
Không biết Trọng Huyền Thắng làm cái gì ở Tề quốc, không biết Cảnh quốc bên kia phản ứng thế nào, không biết Khổ Giác đại sư liệu có trở về Huyền Không Tự hay không, không biết thi thể Triệu Huyền Dương bị ném đến Vạn Giới Hoang Mộ thì nguyên nhân cái chết của y có thể tra ra được hay không, không biết có ai phát hiện được Huyết Khôi Chân Ma không...
Nếu quan hệ của hắn cùng Tống Uyển Khê bị lộ ra thì có nhảy xuống Trường Hà cũng không thể rửa sạch. Chung quy vẫn không có khả năng khiến Trang Thừa Càn sống lại làm chứng cho hắn...
Cho dù nếu thật sự có thể sống lại, nếu không lập tức giết chết hắn, vậy cũng không phải là Trang Thừa Càn rồi.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều nghi hoặc...
Tại sao Diệu Ngọc lại mặc tăng y, đeo mặt nạ Bồ Đề, hắn không biết. Tại sao Diệu Ngọc có thể tìm thấy hắn, hắn cũng không biết. Diệu Ngọc đem hắn mang tới nơi nào, hắn cũng không biết.
Ngay cả thuốc mà mình uống mỗi ngày là gì hắn cũng không biết!
Rõ ràng Diệu Ngọc cảm nhận được hắn vô cùng nóng ruột, nhưng vẫn không nói câu nào. Thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái, trong con ngươi phong tình vạn chủng chỉ có bốn chữ.
“Cầu xin ta đi.”
Dù thế nào hắn cũng không cầu xin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận