Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1738: Chỉ có phía nam không phục tùng (1)

Cái gọi là người phản loạn, thúc đẩy lấy lý tưởng.
Cái gọi là người giữ gìn trật tự, thúc đẩy lấy sinh mệnh.
Đúng với sai, ánh sáng hay là hắc ám, thật sự khó có thể phân biệt.
Chỉ có mỗi cá nhân tồn tại, đều tự nhiên tại vị trí sinh ra của mình, làm quan phương nào, thân sơ xa gần, làm người hỉ ác.
Tất cả suy nghĩ đều có một nguyên tắc căn bản, căn cứ vào lập trường “Bản thân”.
Dù thời gian vô tận, không gian vô biên, không một ai có thể ngoại lệ.
Thần cũng có "ta", Thần cũng có tư.
Cũng tỷ như đám người bên trên ngọn núi trung ương giờ phút này, vô luận trong lòng bọn họ cảm nhận như thế nào, cũng nhất định phải đứng ở mặt đối lập với Hỗn Độn, giúp Chúc Cửu Âm giữ vững ngọn núi trung ương bởi vì đây là chỗ sống chết, chỗ tồn vong.
Bởi vì Hỗn Độn muốn giết chết bọn hắn mà Chúc Cửu Âm tuân thủ quy tắc thế giới Sơn Hải Cảnh, nhất định phải tôn trọng tính mạng của bọn hắn.
Đây chính là lập trường, là chỗ cái mông ngồi xuống, suy nghĩ trong đầu quyết định.
Với những Sơn Thần, Hải Thần mang theo lực lượng thần trạch phủ xuống mà nói cũng là như vậy.
Chúng muốn sống yên ổn, không nguyện ý mạo hiểm, vậy gần như chắc chắn sẽ đứng về phía đối lập với Hỗn Độn.
Nhưng loại đối lập này cũng có giới hạn, không muốn mạo hiểm thế giới sụp đổ, thì có bao nhiêu kẻ nguyện mạo hiểm liều mạng với một phương Hỗn Độn đây?
Hiện tại Chúc Cửu Âm chơi một ván cờ như vậy.
Liên kết sinh tử của bọn chúng với Thần Quang Tráo của ngọn núi trung ương, để chúng không muốn xuất công không muốn xuất lực cũng không thể.
"Cái mà ngươi gọi là công lao sự nghiệp, được xây trên xương cốt chồng chất! Trật tự thế giới của ngươi chính là thứ duy trì cái lồng giam đơn điệu mà ngươi cam tâm làm nô lệ, để chúng ta trở thành tù nhân cùng ngươi!" Hỗn Độn không hề hé môi, nhưng Đạo tắc đã ngưng tụ thành tiếng gào điên cuồng: "Chúc Cửu Âm! Ngươi đáng chết! Ngươi phải chết vạn lần! Ngươi chết cũng không chuộc được tội!"
Chúc Cửu Âm chỉ lặng lẽ nhìn nó: "Dựa vào mắng chửi không thể giết được ai đâu."
Bên trên mặt chó của Hỗn Độn một mảnh đỏ bừng, tiếng gào điên cuồng đột ngột im bặt.
Mà đám hắc triều vô biên vây quanh ngọn núi trung ương kia lại đột ngột rút lui về phía sau, co vào, tụ lại! Trong nháy mắt, chúng thu liễm toàn bộ sóng lớn màu đen, hóa thành một con giáp trùng khổng lồ đen nhánh dữ tợn.
Nó cao gần bằng ngọn núi trung ương, giáp xác là oán niệm lưu động, mặt ngoài giáp xác tự nhiên tạo thành những đường vân màu máu điên cuồng, là một hơi trăm ngàn cảm xúc hỗn loạn, ác ý sôi sục cuồn cuộn.
Thiên địa bởi vậy bỗng trở nên khoáng đạt!
Toàn bộ hắc triều co vào làm một, vô tận oán niệm, hận niệm hóa thành con bọ cánh cứng này, lực lượng cường đại đến nỗi không gian gần như không thể dung nạp được. Những sợi tơ đen kịt tản mát xung quanh, không rõ là xúc tu hay kẽ nứt không gian, khí tức kinh khủng như cuồng phong quét sạch, khiến những Sơn Thần, Hải Thần đang giằng co cũng phải câm nín.
Không nghi ngờ gì nữa, con bọ cánh cứng màu đen này chính là đòn sát thủ mà Hỗn Độn đã dày công chuẩn bị.
Nhưng trên khuôn mặt uy nghiêm của Chúc Cửu Âm lại hiển hiện một vệt mỉa mai không hề che giấu.
Nó chỉ quay đầu đi, nhìn thoáng qua con giáp trùng kia một cái.
Ầm!
Con giáp trùng đen nhánh khổng lồ nọ lập tức sụp đổ, một lần nữa hóa thành hắc triều cuồn cuộn.
Một cái chuẩn bị ở sau cường đại như thế lại không thể phát huy được tác dụng gì, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không.
Dù sao thì vẫn có chuyện gì đó đã phát sinh.
Ví như hắc triều đã rút lui ba trăm trượng, rời xa ngọn núi trung ương, tạo ra một khoảng cách đáng kể.
Ví như những dị thú phản loạn đi theo Hỗn Độn càng trực tiếp nhìn thấy sự cường đại của Chúc Cửu Âm.
Từ khi đăng đàn đến giờ, bất kể Hỗn Độn có dùng thủ đoạn gì, Chúc Cửu Âm đều như đã chuẩn bị sẵn, từ đầu đến cuối luôn chiếm thế thượng phong.
Lúc này nó ngước mắt nhìn Hỗn Độn, trên khuôn mặt già nua lại có một vẻ thương hại từ trên cao nhìn xuống: "Trong một giọt nước có mười vạn tám ngàn con trùng. Ngươi có thể thấy oán trùng, nhưng còn có thể thấy được những thứ khác không?"
Bên trong hắc triều vô biên cũng có phục bút mà Chúc Cửu Âm chôn xuống. Lúc này nó đã được vén mở, khiến Hỗn Độn trở tay không kịp.
Hai cường giả mạnh nhất Sơn Hải Cảnh đang đấu pháp trên thiên khung.
Tất cả mọi người trên ngọn núi trung ương đều chăm chú theo dõi.
Khương Vọng cũng có mối quan tâm riêng của mình.
Khi hắc triều lui về, Khương Vọng vội vàng đi xem Tam Xoa đối đầu với ai, định hỗ trợ nó một chút.
Nhưng hắn chỉ thấy hắc triều lui về phía sau, còn vị trí mà Tam Xoa đối mặt....
Rỗng tuếch.
Khương Vọng nhất thời không nói nên lời.
Tam Xoa quả nhiên không cần hắn quan tâm. Hắn nhe răng trợn mắt ở bên kia nửa ngày, hóa ra là đối phó không khí!
Hắc triều kia trong nháy mắt co vào, tụ lại thành một con bọ cánh cứng màu đen kinh khủng. Đôi mắt của nó lộ ra, Tam Xoa cũng kinh hãi, vội vàng quay lại, nhìn chằm chằm vào một dị thú theo phe Hỗn Độn.
Nó cũng mặc kệ con dị thú này đã bị hai dị thú thần trạch khác theo dõi.
Đương nhiên trạng thái của nó lúc này cũng không thoải mái.
Cho dù giảo hoạt như nó, dưới sự ràng buộc mệnh tướng của Chúc Cửu Âm, nó cũng không thể không lựa chọn, bày ra lực lượng của bản thân mình.
Triều lui ba trăm trượng, khiến kẻ bơi truồng không còn chỗ che thân.
Gần trăm dị thú cấp độ Thần Lâm giằng co, hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Một bên là sinh mệnh, một bên là tự do.
Khí tức xông trời biển, cuồn cuộn tàn phá bừa bãi. Ngay cả thiên tai Sơn Hải Cảnh cũng không thể đến gần.
Con bọ cánh cứng màu đen trong nháy mắt bị ép diệt, cũng không để cho Hỗn Độn thất thố.
Hoặc có thể nói, điên cuồng như nó, không thất thố ngược lại là một loại thất thố.
Lúc này nó vẫn ngồi ngay ngắn, giọng nói lộ ra tỉnh táo phi thường, chỉ nói: "Vậy thì bắt đầu đi. Thử nhìn xem chúng ta riêng phần mình có bao nhiêu giác ngộ, nhìn xem phương nào càng có thể đại biểu cho tương lai của Sơn Hải Cảnh!"
Đây không thể nghi ngờ là hạ lệnh tử chiến cuối cùng.
Mệnh lệnh tàn khốc.
Lãnh tụ hai phe Chúc Cửu Âm và Hỗn Độn đều chọn cách đánh giáp lá cà.
Ở bên ngoài Thần Quang Tráo này, mọi người bên trong căng mắt nhìn chăm chú.
Gần trăm dị thú cấp độ Thần Lâm chém giết cùng một chỗ!
Chỉ đụng nhau một cái, loạn lưu nguyên lực vô cùng kinh khủng đã hình thành.
Tiếng gầm rú, tiếng gào thét, tiếng va chạm của thần thông pháp thuật, tiếng máu thịt tung tóe.
Vô số âm thanh trong nháy mắt chồng chéo lên nhau!
Tả Quang Thù thở dài: "Rõ ràng là một đám dị thú chém giết, nhưng ta lại thấy có chút không đành lòng!"
Nguyệt Thiên Nô chắp tay hành lễ, đọc thầm kinh văn.
"Bởi vì chúng tranh giành sự sống và tự do, cũng chẳng khác gì nhân tộc trong muôn vàn năm tranh đấu vì những điều như vậy" Khương Vọng vừa nói, vừa chăm chú nhìn Tam Xoa.
Trong cuộc chiến hỗn loạn, Tam Xoa rất giảo hoạt, lấy nhiều đánh ít, cùng hai dị thú thần trạch khác vây công một dị thú hình dạng mãnh hổ có đôi cánh, tạm thời không cần giúp đỡ.
"Đừng ngẩn ngơ nữa" Chúc Cửu Âm nghiêm mặt nhìn xuống chân núi: "Các ngươi cũng nên chiến đấu vì an toàn của bản thân mình, không phải sao?"
Đám người chen ở bên trên đường núi, tuy không ai đạt tới cảnh giới Thần Lâm nhưng đều có sát lực không tầm thường. Được Thần Quang Tráo che chở, bọn họ đủ sức can thiệp vào chiến cuộc.
Chúc Cửu Âm không quan tâm đến tâm tình của bọn họ.
Thật ra nó cũng không cần quan tâm.
Không ai sẽ mang an toàn của bản thân ra để đánh cược.
Một khi thế giới Sơn Hải Cảnh sụp đổ, đối với những người thí luyện này mà nói, không chỉ toàn bộ thu hoạch của chuyến đi này bị xóa bỏ, mà bản thân bọn họ cũng phải đối mặt với nguy hiểm không lường trước được.
Thế nên dù trong lòng có nhiều bất mãn, tất cả mọi người trên đường núi vẫn lập tức tản ra, thi triển thần thông, bắt đầu can thiệp vào chiến cuộc.
Khương Vọng ở xa xa nhìn Hỗn Độn một cái, cũng không nói gì thuận tay ném một chuỗi diễm tước vào đối thủ của Tam Xoa.
Trận chiến này diễn ra đến giờ, mọi người đều thấy được xu hướng suy tàn của Hỗn Độn.
Chúc Cửu Âm thâm sâu khó lường, lại vô cùng vững vàng.
Sau mỗi lần phản kích đều đánh trúng điểm yếu của Hỗn Độn.
Hơn nữa hoàn toàn không để cho Hỗn Độn bất kỳ cơ hội nào.
Rõ ràng là thế trận chiếm ưu thế, số lượng dị thú thần trạch vượt xa số lượng dị thú phản loạn, nhưng Hỗn Độn vẫn chọn cách liên kết mạng sống của dị thú thần trạch với Thần Quang Tráo, ép bọn chúng phải liều chết chiến đấu, dùng mạng sống đe dọa đối thủ dừng truy đuổi tự do.
Bạn cần đăng nhập để bình luận