Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1209: Một mình đi tới trước

Trận tranh tứ cường cuối cùng cấp Nội Phủ, không chút bất ngờ lấy Tần Chí Trăn chiến thắng mà kết thúc.
Mặc dù kết quả không có gì hồi hộp, nhưng quá trình lại mang tới rất nhiều "kinh hỉ", hoặc nói đúng hơn là "Kinh sợ".
Bắc Cung Khác không hề phụ uy danh Bắc Cung Ngọc, cũng không phụ lòng kỳ vọng to lớn mà trên dưới Ung quốc đặt lên mình.
Sự bền bỉ, mạnh mẽ của y, đã làm mọi người xúc động.
Một chiêu Trụy Ngân Hà Kiếm Khí trận bùng nổ sau cùng, càng khiến người ta không thể khinh thường.
Nhưng thứ thật sự được vạn chúng chúc mục, đương nhiên là "Ngũ phủ cùng diệu" của Tần Chí Trăn.
Trước có một Cam Trường An chín tuổi đã có thể trường an, bây giờ lại xuất hiện một Tần Chí Trăn có Thiên phủ, thiên kiêu Đại Tần thật sự không thua một ai.
Làm người ta không kiềm được đi đoán, thiên kiêu hàng đầu Tần quốc tuổi chưa tới ba mươi mà trông như ông già Hoàng Bất Động kia, khi ra tay, sẽ đáng sợ đến dường nào?
Hội Hoàng Hà, quả thật không hổ cái danh phong vân của mình!
Mọi người chìm vào suy nghĩ, hoặc nói đúng hơn là mong đợi một chuyện.
Đã có tu sĩ Thiên phủ Trọng Huyền Tuân phong hoa tuyệt đại, và Đấu Chiêu sát phạt vô địch, đã thể hiện sự kiệt xuất.
Giờ có thêm Thiên phủ Tần Chí Trăn, ai chống đỡ nổi?
Đến đây, danh sách tứ cường của Nội Phủ xem như đã chắc chắn.
Căn cứ theo thứ tự thắng thua bốn trận đấu tuyển, theo thứ tự là Mục quốc Đặng Kỳ, Kinh quốc Hoàng Xá Lợi, Tề quốc Khương Vọng, Tần quốc Tần Chí Trăn.
Dư Tỷ tuyên bố kết quả xong, tự nhiên có người lên đài khiêng người thua xuống đi cứu chữa. Tứ cường Nội Phủ cũng đi xuống dưới đài.
Ở đó có bốn chỗ ngồi dành cho họ.
Trận bán kết sẽ tiến hành trên Diễn võ đài này.
Dư Tỷ xòe tay, màn sáng bốc thăm danh sách đối chiến lại xuất hiện.
Lóng lánh trên đó, là bốn cái tên thiên kiêu mạnh nhất Nội Phủ cảnh hiện giờ.
Đúng vậy, cấp độ Nội Phủ cảnh, họ chính là những người mạnh nhất.
Thứ tự thi đấu đương nhiên quan trọng, ví dụ như Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân khi đấu chọn tứ cường đã suýt nữa là lấy mạng đổi mạng, khiến bên Ngoại Lâu suýt nữa không có khôi nguyên.
Hay như nếu sau lưng Yến Thiếu Phi là cường quốc, có lẽ hắn đã không phải sợ lời đồn đại, ung dung giật lấy thứ hạng đầu...
Trong chiến đấu Nội Phủ, đến thời điểm này, người có biểu hiện mạnh nhất, đương nhiên là Tần quốc Tần Chí Trăn và Tề quốc Khương Vọng.
Người đầu là tuyệt thế thiên kiêu Ngũ phủ cùng diệu, người sau là cường thế đánh bại Hạng Bắc có khả năng giành ngôi vô địch.
Mục quốc Đặng Kỳ có nhiều sát pháp, dĩ nhiên sâu không lường được, Kinh quốc Hoàng Xá Lợi thì nghiền ép đối thủ một cách ung dung, chưa từng tốn sức bao giờ. Nhưng biểu hiện quả thật là không bằng được hai người trước.
Cường giả cần phải có cường giả khác để làm nổi tên mình lên. Đấu với người yếu hơn, không thể hiện được phong thái.
Đây chính là thịnh hội của thiên kiêu các nước, để thiên kiêu các nước tha hồ thể hiện thực lực. Nếu là ngày thường, đám thiên kiêu hàng đầu này đều hầu như không có cơ hội để dốc ra toàn lực.
Và người xem, được quan sát nét mặt của các thiên kiêu, cũng là một chuyện rất là thú vị.
Tần Chí Trăn vẫn lặng lẽ như tảng đá ngầm, vẻ đấu với ai cũng như nhau cả, dù có gặp phải tu sĩ Thiên phủ, y cũng vẫn có tư cách ấy.
Đặng Kỳ mang mặt nạ bằng đồng xanh, không nhìn thấy mặt, nhưng dáng vẻ vô cùng ung dung, không có chút cảm giác căng thẳng nào, nhiêu đó đủ cho thấy hắn cũng rất tự tin.
Hoàng Xá Lợi thoải mái nhìn Khương Vọng, không biết có phải coi trọng tên đối thủ này hơn những người khác hay không, đang quan sát hắn, hay đang muốn gây hấn với hắn.
Khương Vọng thì từ đầu đến cuối vẫn bình thản hờ hững, còn gật đầu chào Hoàng Xá Lợi một cái, cứ như hai người có ước định gì đấy.
Tứ cường của Nội Phủ thật sự là thú vị.
Dù Tần Chí Trăn đã thể hiện mình có Ngũ phủ cùng diệu, nhưng ít nhất về mặt khí thế, ba người còn lại đều không thua kém chút nào.
Ngược lại càng thêm hiên ngang tự tin.
Tu sĩ Thiên phủ có thể mạnh đến cỡ nào, Trọng Huyền Tuân bên Ngoại Lâu đã biểu diễn cho mọi người nhìn thấy.
Thế nhưng, đám thiên kiêu bên Nội Phủ vẫn vô cùng khí định thần nhàn.
Chẳng lẽ còn có thể lòi ra một Đấu Chiêu nữa?
Không biết có cố gắng chống đỡ để bị đánh cho sưng mặt hay không...
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, chờ đợi màn sáng cho ra kết quả cuối cùng.
Khi nó dừng lại, cả khán đài sôi trào!
Mục quốc Đặng Kỳ, đấu với Kinh quốc Hoàng Xá Lợi.
Tề quốc Khương Vọng, đấu với Tần quốc Tần Chí Trăn!
Có vẻ trận đấu thiên kiêu của Ngoại Lâu tái diễn, hai thiên kiêu có biểu hiện mạnh nhất tại các vòng chiến đấu trước, lại gặp nhau!
Dù mọi người thấy mong đợi, bất mãn, hay vui vẻ.
Thì danh sách cũng đã định, không ai sửa được.
Theo thứ tự thể hiện trên màn sáng, trận chung kết cấp Nội Phủ của Hội Hoàng Hà sẽ được diễn ra trước thời hạn, thật sự là trận đấu của thiên kiêu hàng đầu.
Tần Chí Trăn xoay người, đi về chỗ ngồi chờ chiến đấu.
Khương Vọng thì nhìn Đặng Kỳ một cái, rồi lùi lại mấy bước đứng yên, không trở về ghế ngồi chờ chiến đấu của nước Tề, ý rất rõ muốn đứng ngay dưới đài quan chiến.
Tần Chí Trăn và Khương Vọng có sự khác biệt với Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân của Ngoại Lâu. Lúc ấy, Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân đều đã bày ra thực lực siêu đẳng, đã xem nhau là đối thủ lớn nhất, nên cả hai đều tranh thủ từng giây từng phút để khôi phục trạng thái, ngồi xuống tĩnh tọa luôn ngay dưới Diễn Võ đài.
Nhưng Tần Chí Trăn lúc này, cơ bản là chẳng tiêu hao gì.
Khương Vọng thì mặc dù vừa đấu với Hạng Bắc một trận kịch liệt, nhưng từ đấu trong Thông Thiên Cung đến ra ngoài đều chiếm thế thượng phong. Với lực thần hồn cường đại của hắn, và lượng đạo nguyên dự trữ hùng hậu, lượng hao tổn đã rất nhanh chóng được đền bù.
Cho nên, hắn muốn quan chiến với khoảng cách thật gần.
Một người là đã ước định quyết chiến với hắn từ trước Hoàng Xá Lợi, một người là người làm hắn cực kì tò mò và mơ hồ mong đợi Đặng Kỳ.
Sự mong đợi mong manh kia muốn có một đáp án...
Nghĩ kĩ thì, trước mặt Hoàng Xá Lợi có bốn thần thông, ai cũng phải dồn toàn lực đối phó, không thể giữ lực.
Một trận chiến như vậy, Khương Vọng không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào.
Đương nhiên Triệu Nhữ Thành nhận ra Khương Vọng chú ý, nhưng y không làm gì cả.
Hôm nay là bước đầu tiên y quyết định đáp lễ, phần lễ y muốn trả quá lớn, đối tượng trả lễ lại quá mạnh, y không muốn Khương Tam ca chân thành kiên nghị bị dính vào.
Nên y mới không đi nhận thân.
Thật ra lúc Khương Tam ca hỏi y họ có biết nhau không, sao y không nghe ra sự run rẩy và hy vọng ở trong ấy! Đâu phải y không muốn bắt chước Đỗ Lão Hổ to tiếng trả lời:
"Đương nhiên là có! Ngươi có hóa thành tro lão tử cũng nhận ra!"
Nhưng y không thể.
Mỗi người trên đời đều có con đường riêng của mình, rất nhiều lúc mình phải tự đi.
Bước lên diễn võ đài, đứng yên.
Triệu Nhữ Thành lẳng lặng nhìn đối thủ.
Đi tới bước này, suy nghĩ duy nhất trong đầu, chính là phải thắng.
Đối mặt thiên kiêu đại diện cho nước bá chủ xuất chiến Quan Hà Đài, nếu trong lòng còn tồn tại những suy nghĩ khác ngoài ý niệm tranh thắng, thì dù chúng có ẩn giấu sâu cỡ nào… cũng không có khả năng giành thắng lợi.
Hai người đứng trên Diễn võ đài, mang cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Ngược với tâm trạng nặng nề của Triệu Nhữ Thành, Hoàng Xá Lợi rõ ràng ung dung hơn hẳn.
Nàng bước lên diễn võ đài, việc đầu tiên là liếc nhìn đệ nhất mỹ nhân Sở quốc Dạ Lan Nhi.
Tốt lắm, đang nhìn mình.
Ngó qua Trọng Huyền Tuân đang ngồi ở khu chờ chiến của Tề quốc.
Rất tốt, đang nhìn mình.
Tiếp đó tiện thể ngó qua Khương Vọng đang đứng dưới Diễn võ đài.
Rất tốt, cũng đang nhìn mình.
Tiếp theo, là Tuyết quốc Tạ Ai nhỉ.
Tạ Ai...
Hoàng Xá Lợi chợt quay đầu, trừng mắt với Triệu Nhữ Thành, nói: Tiểu tử, ngươi chết chắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận