Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3114: Thổi mộng gặp Đỗ Khang

Rì rào.
Trong sân có một cái cây to đến hai người ôm mới hết, chẳng biết tên là gì, lá cây to bằng bàn tay người lớn, gió thổi qua, lá cây xào xạc kêu.
Tựa như tiếng vỗ tay.
Trần Trì Đào trong phòng ngủ, ngủ say như chết.
Đó là biểu hiện của việc tâm lực tiêu hao quá độ. Đương nhiên, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn bản thân hắn không muốn tỉnh lại.
Là Lâu chủ của Điếu Hải lâu, trên vai hắn gánh vác trách nhiệm của cả Điếu Hải lâu nhưng trong khoảng thời gian này, tốt nhất là Điếu Hải lâu không nên làm gì cả. Hắn nằm ngủ ở đây, không bị bất kỳ ai lôi kéo, chính là đã hoàn thành trách nhiệm lớn nhất rồi.
Ngoài cửa sổ, gió nam thổi lá bay, người ngồi trước bàn sách dường như không nghe, không thấy gì cả.
Khương Vọng đã ngồi đây rất lâu nhưng hắn không làm gì khác, chỉ vẽ một đường thẳng trên giấy, từ đầu này sang đầu kia. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào đường thẳng kia rất lâu.
Thời gian của hắn rất quý giá, ba Pháp Tướng vẫn đang ở một khu viện khác nghiên cứu thuật phong ấn, nghiền ngẫm kinh điển của người xưa, trước khi hoàn toàn bị biển sâu Thiên đạo nhấn chìm, bọn họ sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng tự cứu nào. Thế nhưng hắn lại lãng phí thời gian quý báu của mình, ngồi đây, nhìn một đường thẳng hết sức bình thường.
Thật ra, đường thẳng là vô tận. Hướng bên trái, hướng bên phải, đều có thể kéo dài vô hạn. Thế nhưng bởi vì nó nằm trên giấy nên điểm cuối của nó chính là mép giấy. Lại bởi vì nó được vẽ ra từ bút lông chấm mực nên điểm cuối của nó cũng có thể là chỗ mực còn sót lại, hoặc là tuổi thọ của bút lông. Mực hết thì đường thẳng cũng dừng, bút hỏng thì đường thẳng cũng chẳng thể nào dài thêm.
Lực lượng của Thiên đạo cũng là vô cùng vô tận, đây chính là nguyên nhân khiến hắn không cách nào chống cự, dần dần thất thủ. Lấy sức người có hạn, đối kháng với Thiên đạo vô cùng vô tận, có thể kiên trì đến bây giờ vẫn chưa bị nhấn chìm hoàn toàn, đây đã là biểu hiện vô cùng ngoan cường.
Nhưng nếu đặt lực lượng của Thiên đạo lên trên tờ giấy thì sao? Nếu hòa tan lực lượng của Thiên đạo vào trong bút mực thì sao?
Như vậy, chẳng phải lực lượng của Thiên đạo cũng sẽ có điểm cuối hay sao?
Khương Vọng bỗng hiểu ra, thứ mình cần đối kháng không phải là Thiên đạo, mà là Thiên Nhân. Là Thiên Nhân sắp sửa xuất hiện kia, Thiên Nhân mang tên "Khương Vọng".
Chỉ trong nháy mắt, đất trời như mở ra, một lối suy nghĩ hoàn toàn mới được trải ra trước mắt hắn.
Bài văn đã đi vào ngõ cụt từ lâu, đến lúc này đã xoay chuyển nét bút, mở ra một chương mới.
Thái Hư Câu Ngọc đã lóe sáng từ rất lâu, hết người này đến người khác liên lạc với hắn thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh. Thế nhưng Khương Vọng đang đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến.
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chỉ có một.
Suy nghĩ gần như đạt đến trạng thái Thiên Nhân, đã định sẵn quy luật hành động của hắn.
Chỉ có điều, vào lúc hắn đã suy nghĩ thông suốt, mới tiện tay cầm lấy Thái Hư Câu Ngọc.
Có lẽ... còn có những phương pháp phong ấn trạng thái Thiên Nhân khác... Hắn thầm nghĩ.
Sau đó, hắn nhận được tin Lý Long Xuyên đã chết.
Tin dữ đến quá đột ngột.
Sau khoảng thời gian yên bình, bỗng nhiên sấm sét nổi lên!
Trực tiếp có, uyển chuyển có, ẩn ý cũng có... đủ loại cách biểu đạt khác nhau.
Yến Phủ, Hứa Tượng Càn, thậm chí là Diệp Thanh Vũ ở tận Vân Quốc xa xôi, Tả Quang Thù ở Sở Quốc, Triệu Nhữ Thành ở Mục Quốc... từ nam chí bắc, đủ mọi đường truyền tin tức, đều không ngừng xác nhận một chuyện.
Chuyện Lý Long Xuyên đã chết là thật, không phải giả.
Sao có thể là giả được chứ?
Khương Vọng ngây người.
Long Tu Tiễn mà Lý Long Xuyên tặng hắn là thật, "Trấn Hải Thức" mà Lý Long Xuyên truyền thụ cho hắn là thật, tình bạn chứa chan trên mảnh giấy kia là thật, những tháng ngày bọn họ kề vai sát cánh chiến đấu là thật.
Không phải như vậy... không phải như vậy...
Lối suy nghĩ lạnh lùng đến cực điểm của hắn nhất thời không thể nào tiếp nhận được tin tức này. Còn cảm xúc đã chìm sâu xuống đáy biển kia, đang cuộn trào dữ dội.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói ra được là chỗ nào không đúng, vì sao lại không đúng.
Sinh lão bệnh tử, vốn là quy luật của trời đất.
Trên đời này, có ai thoát khỏi cái chết?
Chết đi... chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?
Chỉ có điều... bên tai hắn vẫn luôn văng vẳng những âm thanh kia, trước mắt vẫn luôn hiện lên những hình ảnh kia.
Lần đầu tiên gặp nhau ở bí cảnh Thiên Phủ, thiếu niên anh tuấn với trán quấn đai ngọc.
Là Hứa Cao Trán giới thiệu:
"Đây là Lý Long Xuyên, rất giỏi bắn tên!"
Trên trường săn bắn của phủ Tồi Thành hầu, một cung một kiếm thử tài.
Trên đường lớn ở Lâm Truy, bọn họ vênh vang đắc ý.
Giữa chốn phấn son, bọn họ ăn uống linh đình.
Bọn họ cũng từng phất tay chào tạm biệt, hẹn gặp lại ngày sau.
Cũng từng uống rượu ngà ngà say, chỉ tên anh hùng thiên hạ, cười nói đại sự từ xưa đến nay, đều cho rằng bản thân có thể làm được. Vẻ mặt kia có mấy phần trêu chọc, mấy phần bất cần đời.
"Khương huynh! Làm gì đấy! Đi thôi! Đến Hồng Tụ Chiêu nào! Yến huynh mời khách đấy!"
"Khương Vọng, tu luyện gì nữa! Đang uống rượu ngon đây này, ngươi ở đây tu luyện chẳng phải làm người khác mất hứng hay sao? Bên cạnh mỹ nhân như hoa, ngươi còn ngồi đây luyện đạo thuật? Dừng! Dừng lại ngay! Loại người như ngươi thật đáng ghét, cố gắng thì cố gắng một mình đi, cần gì phải để người khác nhìn thấy chứ? Nếu để nãi nãi của ta nhìn thấy, nãi nãi lại mắng ta mất!"
"Khương Vọng! Khương Vọng! Mau ra đây cho ta!"
Ký ức tựa như con diều bị đứt dây, bay càng lúc càng cao, càng lúc càng xa.
Thế nhưng âm thanh vẫn văng vẳng bên tai, nụ cười như cũ hiện rõ trước mắt.
Hắn là quý công tử tiền đồ vô lượng, lẽ ra phải có một tương lai xán lạn.
Thế nhưng... đã không còn khả năng nữa rồi.
Lý Long Xuyên chết rồi.
Lý Long Xuyên chết rồi.
Lý Long Xuyên đã chết rồi...
Lẽ ra ta nên đau lòng...
Khương Vọng ngồi trước bàn sách, ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía cái cây kia, nhìn cơn gió kia, lẩm bẩm:
"Vì sao... ta lại không cảm thấy đau lòng nhỉ?"
Bịch.
Có thứ gì đó rơi xuống bàn.
Khương Vọng vô thức đưa tay ra muốn chạm vào nhưng khi rụt tay về, trên đầu ngón tay chỉ có một mảng bụi đen.
Hắn cứ ngỡ thứ rơi xuống là một giọt mưa.
Hoặc là một giọt nước mắt.
Thế nhưng hóa ra... chỉ là bụi bặm tích tụ trên xà nhà do lâu ngày không được dọn dẹp mà thôi.
Thời gian lùi về trước một chút.
Gió thổi qua bốn phương tám hướng, Hoài Đảo vô cùng náo nhiệt.
Cuộc chiến tranh diễn ra ở phía biển Thương Hải, không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến nơi này.
Trung Cổ Thiên Lộ được mở ra rồi sụp đổ, có thể nói là vô cùng hùng vĩ. Mặc dù "Kế hoạch Tĩnh Hải" thất bại, thế nhưng ưu thế áp đảo của Nhân tộc trước Hải tộc là điều hiển nhiên. Đại họa từ Hải tộc kéo dài nhiều năm qua suýt nữa đã bị tiêu diệt hoàn toàn, còn cường giả Siêu Thoát làm phản cũng bị trấn áp chỉ trong nháy mắt. Khí thế Nhân tộc trấn áp Cửu Thiên, trên đời này không ai địch nổi; đã thể hiện rõ ràng.
Chính vì vậy, hòn đảo lớn nằm ở tuyến đầu tiên sau Mê Giới này mới có thể ca múa thái bình.
Nữ nhân mặc đạo bào màu xanh biển, lông mày trắng như tuyết, một mình ngồi bên cửa sổ quản rượu. Trước mặt nàng chỉ có một bình rượu nhưng nàng không hề động đến.
Sau khi được xây dựng lại, kiến trúc trên đảo đã khác xưa rất nhiều.
Cũng tựa như quản rượu Thanh Bình Nhạc ở Thanh Ngao tiều này, tuy rằng vẫn giữ cái tên cũ nhưng lại không còn cảm giác như xưa.
Tảng đá xanh khổng lồ nguyên khối kia đã sớm vỡ vụn trong trận đại nạn kia. Rượu của Thanh Bình Nhạc, thứ đã làm nên tên tuổi của quản rượu Thanh Bình Nhạc cũng theo chủ cũ của quản rượu kia, biến mất trong biển rộng.
Chẳng biết tân chủ nhân đã mời vị đầu bếp nào về, chiếm lấy cái tên cũ, nấu ra những món ăn chẳng còn hương vị như xưa.
Thanh Ngao tiều không còn "thanh", quản rượu Thanh Bình Nhạc không còn rượu Thanh Bình Nhạc.
Còn có Hộ Tông trưởng lão bất lực của Điếu Hải lâu lúc Điếu Hải lâu lung lay sắp đổ.
Thế giới này, quả thật có phần nực cười.
Trúc Bích Quỳnh thường đến đây ngồi một mình, nàng không thể nào trở về nơi ở cũ được nữa, bởi vì nơi đó đã trở thành tổng bộ của Trấn Hải minh. Lầu trúc nhỏ, hàng rào cũ kỹ, không biết đã trở thành nhà kho của ai rồi.
Nàng không quen sống ở Tiểu Nguyệt Nha đảo, bởi vì nơi đó không có hoa Bạch Mi Đỗ Quyên.
Đương nhiên, Hoài Đảo không có.
Người cũng chẳng còn, huống chi là hoa.
Loài hoa ấy... chắc là đã tuyệt chủng rồi.
Nhưng ở Hoài Đảo vẫn có thể nhìn thấy chim hải âu mỏ xanh, đôi khi chúng sẽ ngậm cá bay về, thong thả mổ ăn trên bờ biển.
Nàng sẽ ngồi nhìn chúng ăn.
Vừa nhìn vừa tu luyện.
Nàng dần dần hình thành thói quen tu luyện mọi lúc mọi nơi nhưng bản thân nàng không nhớ rõ thói quen này bắt đầu từ khi nào nữa.
Trước mặt nàng, hào quang lấp lóe, một nam nhân trán rộng, mặt chữ điền ngồi xuống đối diện nàng.
Khí thế của nam nhân này thật mạnh mẽ.
Tựa như hổ ngồi trên núi cao, ngẩng đầu lên là khiến phong vân biến sắc.
"Trúc Bích Quỳnh?"
Nam nhân hỏi.
Trúc Bích Quỳnh hóa giải đạo thuật trên tay, lớp sương mù do đạo thuật tạo thành khiến tay nàng hơi ẩm ướt. Nàng khẽ cúi đầu chào:
"Bái kiến Lâu Chân Nhân."
"Ta vẫn luôn nghe nói Điếu Hải lâu có một vị nữ tử lông mày trắng như tuyết, là thiên kiêu trên biển."
Lâu Ước vô cùng cao lớn, ngồi đó chẳng khác nào một ngọn núi, so với dáng người nhỏ gầy của Trúc Bích Quỳnh lại càng thêm khổng lồ hùng dũng:
"Hôm nay mới được gặp mặt."
Trước đó không cần gặp, là bởi vì kế hoạch Tĩnh Hải đã ở thế tất thành, sau khi hùng cứ Thương Hải lại quay đầu, chẳng khác nào ngựa chạy vòng tròn. Mọi thứ ở vùng biển gần đều nằm trong lòng bàn tay, bất kể là người nào việc gì, đều có thể từ từ mưu tính.
Hiện tại kế hoạch Tĩnh Hải sụp đổ, có một số việc, không thể lược bớt được nữa.
Thời gian đã sớm mài giũ nét non nớt trên khóe mắt đuôi mày, Trúc Bích Quỳnh hôm nay sẽ không còn khiến người ta cảm thấy yếu đuối. Nàng đối mặt với vị Chân Nhân hiển hách đến từ Trung Vực này, không kiêu ngạo không siểm nịnh:
"Có thể lọt vào tai Chân Nhân, là vinh hạnh của vãn bối."
"Thiên tài ngút trời, thời gian quý giá, bổn tọa không hàn huyên nhiều với ngươi."
Lâu Ước sau khi nói một câu đơn giản bèn đi thẳng vào vấn đề:
"Thế cục vùng biển gần hiện tại, người sáng suốt đều nhìn rõ. Lâu chủ của các ngươi trốn đi Thần Lục, cho rằng như vậy có thể tránh được lựa chọn. Nhưng không biết rằng Điếu Hải lâu ngày nay, đã không còn khả năng duy trì trung lập. Các thế lực vùng biển gần, không về phe ta thì sang phe địch, dù sao cũng phải chọn một bên mà đứng. Nếu như đứng núi này trông núi nọ, sợ là không có đất cắm dùi, trái phải đều mất tông môn."
Hắn nói thẳng thắn như vậy, có phần không coi trọng cảm nhận của người nghe.
Không phải Lâu Ước ngông cuồng, mà là một loại thói quen ngoại giao. Đây chính là tư thế cường thế nhất quán của Cảnh Quốc bấy lâu nay. Nếu như ngày đó tỏ ra hiền lành khiêm tốn, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Tay trái Trúc Bích Quỳnh nắm lấy tay áo phải, tay phải cầm bầu rượu, bình tĩnh rót cho hắn một chén rượu, dòng rượu trong vắt, tiếng rượu trong trẻo. "Tuy Cảnh Quốc là đế quốc đệ nhất thiên hạ nhưng vùng biển gần lại là nơi người Tề thế lớn..."
Nàng chậm rãi hỏi:
"Quý quốc hiện giờ lại muốn thế lực các đảo chọn phe phái, có phải quá vội vàng hay không?"
"Ngay tại Hoài đảo này, có đạo quân tinh nhuệ Cửu Tốt của Tề Quốc, mười vạn Hạ Thi quân, có Đốc hầu Đại Tề, có Trấn Hải minh. Mà ta vẫn ngồi ở đây, cho các ngươi lựa chọn."
Lâu Ước giang hai tay ra, khí phách tự hiển:
"Quyết tâm của Cảnh Quốc, các ngươi hẳn đã thấy rồi."
Hắn thân là đệ nhất Chân Nhân Trung Vực, lần này vốn muốn mượn đại thế Tĩnh Hải, một lần hành động thành tựu tuyệt đỉnh. Nhưng kế hoạch Tĩnh Hải lại sụp đổ ngoài dự liệu, hắn cũng tạm thời dừng bước.
Phải viên mãn các mặt, mới có thể đạt tới tôn vị vô thượng; mới có khả năng tiến thêm một bước, Siêu Thoát.
Hắn làm đệ nhất Chân Nhân Trung Vực nhiều năm như vậy, đương nhiên không cam lòng dùng lại ở tuyệt đỉnh .
Nhưng mà Siêu Thoát là con đường gian nan nhất, vạn cổ duy nhất. Thế kém một đường, sai một ly, không đủ sẽ là không đủ, kém một bước, ngay cả khả năng trùng kích cũng không.
Mà nay hắn tạm gác tu hành của mình sang một bên, tự mình đến bố trí thế lực vùng biển gần, quả thật là muốn bù đắp, không thể để nhà nào lùi bước. Các thế lực vùng biển gần muốn làm bạn hay muốn làm thù, đều không có con đường thứ hai.
Trúc Bích Quỳnh lặng lẽ nhìn vị Chân Nhân trước mắt. Nàng chỉ cảm thấy Cảnh Quốc tuy thế lớn nhưng cũng như một kẻ cờ bạc, thua đến đỏ mắt, đang muốn nhanh chóng thắng lại một chút ở vùng biển gần. Sư phụ từng nói, trong tình huống này kẻ cờ bạc là nguy hiểm nhất, nguy hiểm đối với người khác, cũng nguy hiểm đối với chính hắn.
Nàng nói:
"Bích Quỳnh xưa nay chỉ biết tu hành, không để ý đến sự vụ tông môn. Lâu Chân Nhân tìm ta nói những chuyện này, e là đã tìm nhầm người."
"Không, ta tìm ngươi không phải hỏi về lựa chọn của Điếu Hải lâu."
Lâu Ước nhìn nàng:
"Ta muốn hỏi ngươi, Trúc Bích Quỳnh, ngươi có muốn đến Cảnh Quốc phát triển hay không? Rồng mắc cạn, phượng hoàng rơi vào bụi gai, thật đáng tiếc thay! Đừng lãng phí ở nơi nhỏ bé này, mai một thiên phú của ngươi."
Điếu Hải lâu từng uy chấn các đảo vùng biển gần, bây giờ quả thật chỉ có thể coi là một nơi nhỏ bé...
"Lâu Chân Nhân!"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
"Có chuyện gì không thể trực tiếp nói với đại nhân nhà ta? Bích Quỳnh nhà ta nhát gan, ngài đừng dọa nàng ấy."
Như một tờ giấy gấp được mở ra.
Một nữ tử thành thục cao ráo đầy đặn, đứng ở phía sau Trúc Bích Quỳnh.
Nàng ta có ánh mắt lạnh lùng không hợp với tướng mạo, đuôi lông mày khóe mắt, cực kỳ lộ rõ sát khí. Giờ phút này càng không che giấu.
Cảnh Quốc cưỡng ép thúc đẩy kế hoạch trong quá khứ, Điếu Hải lâu không có cách nào cự tuyệt. Nhưng hiện tại kế hoạch đã thất bại, Cảnh Quốc còn muốn kéo Điếu Hải lâu đi cùng, đây rõ ràng là không coi Điếu Hải lâu ra gì, muốn Điếu Hải lâu phải chết. Người Tề Quốc không có thiện ý, người Cảnh Quốc lòng lang dạ sói, trước kia hai bên còn cách xa nhau, Điếu Hải lâu còn có một chút không gian để thở dốc. Hiện tại hai hổ tranh đấu trên đảo hoang, bọn họ không còn nơi dung thân!
Không nói đến người trẻ tuổi ít kinh nghiệm như Trúc Bích Quỳnh sẽ luống cuống, ngay cả bản thân nàng ta cũng có phần hoang mang.
Cho dù Đông Hải có rộng lớn vô hạn, Điếu Hải lâu biết đi về đâu?
Lâu Ước cười nhạt một tiếng.
Thái độ cứng rắn của Tần Trinh lúc này, trong mắt hắn, chẳng qua là ngoài mạnh trong yếu.
Nếu không phải Cảnh Quốc nhúng tay, lúc trước khi Mê Giới bị khóa, Điếu Hải lâu đã diệt vong rồi. Cái gọi là Chân Nhân sát tính nặng nhất vùng biển gần... không biết có cơ hội đổi mạng của mấy tên Tề nhân có máu mặt hay không. Hôm nay lại ở đây bày đặt thái độ!
"Tần Chân Nhân đừng căng thẳng."
Lâu Ước vẫn nhìn Trúc Bích Quỳnh:
"Ta tìm tiểu bằng hữu, đương nhiên là nói chuyện nhỏ, chuyện lớn chúng ta bàn sau. Trúc Bích Quỳnh, chúng ta làm một giao dịch đơn giản. Bởi vì Trường Hà Long Quân phản bội khiến kế hoạch Tĩnh Hải sắp thành lại bại, đại quân Đấu Ách ta đã khẩn cấp tiến vào Mê Giới. Gần đây ngươi nếu rảnh rỗi, có bằng lòng đến tiếp ứng không? Muốn báo đáp gì cứ nói! Ngươi cứ việc đưa ra điều kiện!"
Trước khi chết Cao Giai đã để lại giới hạn, toàn bộ Mê Giới hiện tại chính là Thần Lâm đứng đầu. Thiên Tịnh quốc và một số ít giới vực còn có chiến lực cao hơn, đó là ảnh hưởng từ trước khi phong tỏa giới vực nhưng không thể di chuyển đến giới vực khác.
Thực lực của Trúc Bích Quỳnh ở cấp độ này tuyệt đối có thể sử dụng được, yến tiệc Long Cung đã chứng điều đó.
Đương nhiên Cảnh Quốc cũng có thiên kiêu, việc này không phải là không có nàng thì không được. Nhưng loại chuyện giao dịch này rất dễ hình thành thói quen, qua lại như vậy, nàng cũng sẽ dần ngả về phía Cảnh Quốc.
Lần này Tần Trinh không nói gì. Nàng ta thật ra không muốn ảnh hưởng đến quyết định của Trúc Bích Quỳnh, nói cho cùng thì Điếu Hải lâu hiện giờ quả thật đã xuống dốc, nhân tài ở đây cũng chỉ mai một. Nàng không thể thay đổi được điều đó, càng không phải nàng không để tâm, mà là hoàn cảnh hiện tại đã chật hẹp đến mức này, ánh nắng mưa móc đều rơi hết vào tay người khác.
Không có Diễn Đạo trấn thủ, khó mà tiếp tục cơ nghiệp vạn cổ, không dễ chống chọi mưa gió.
"Khi còn sống tiên sư vẫn luôn dạy bảo Bích Quỳnh, phải lấy thương sinh làm trọng."
Trúc Bích Quỳnh đưa mắt lên nói:
"Đại quân Đấu Ách đi đến Thương Hải xa xôi là chiến đấu vì Nhân tộc . Chuyện Trúc Bích Quỳnh có thể làm, tất nhiên sẽ không chối từ."
Ban đầu nàng bái Cô Hoài Tín làm sư phụ là vì muốn hóa giải thù hận giữa Cô Hoài Tín và Khương Vọng. Khi đó nàng luôn cho rằng Cô Hoài Tín là một người coi trọng lợi ích hơn tất cả, một thiên kiêu có giá trị có thể thay thế bằng một kẻ khác có giá trị hơn.
Nhưng ở chung lâu ngày, vậy mà nàng lại cảm nhận được tình cảm chưa từng có ở Cô Hoài Tín, vừa là thầy vừa là cha.
Khi đó tỷ tỷ vẫn luôn nói, sở dĩ Cô Hoài Tín đối xử tốt với nàng chỉ bởi vì hắn để ý tới thiên phú của nàng, muốn nàng bán mạng cho hắn, bảo nàng đừng ngây thơ nữa.
Nhưng nàng nghĩ, bất kể là bắt đầu bởi vì nguyên nhân gì thì thái độ quan tâm, che chở, tin tưởng đó đều là thật, không phải sao?
Cảm nhận được tình cảm là thật, vậy là đủ rồi.
Đương nhiên Cô Hoài Tín chưa bao giờ dạy nàng phải lấy thương sinh làm trọng, Cô Hoài Tín chỉ dạy nàng, vạn sự phải lấy chú trọng đến mình, là nói dối mặt không đổi sắc như lúc này. Mà mãi đến khi Cô Hoài Tín trở thành "tiên sư" nàng mới học được một chút.
"Tốt! Vừa có tài khuynh đảo Đông Hải, lại có đức độ lo cho thiên hạ, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi."
Lâu Ước rất hài lòng với câu trả lời này, lấy ra một lệnh bài:
"Ngươi hãy cầm lệnh bài này, gặp binh tướng của Đấu Ách quân, bọn họ sẽ tự biết ngươi là người một nhà. Thời gian cấp bách, ngươi chuẩn bị xong thì xuất phát đi. Ta và Tần Chân Nhân ở đây còn có việc..."
Lời còn chưa dứt, đã bị một tiếng hét vang vọng khắp Hoài đảo cắt ngang !
"Lâu Ước, ra đây cho ta! Hôm nay Điền An Bình ta đến hỏi tội ngươi!"
Giọng nói này tuy không lớn, không hùng hồn, thậm chí không hề lạnh lùng nhưng lại vô cùng rõ ràng, không cho người ta đường lui. Những ai trên đảo nghe thấy đều biến sắc.
Lâu Ước nhếch mép, mí mắt hơi nâng lên.
Trúc Bích Quỳnh đưa hai tay nhận lấy lệnh bài, nhẹ giọng nói:
"Xem ra quyết tâm của người Tề còn kiên quyết hơn cả Lâu Chân Nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận