Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1318: Dường như nổi trống (1)

Trương Vệ Vũ cười lạnh: “Bản quan muốn xem Khương Vọng đã chuẩn bị gì cho hôm nay, ngươi có thể đưa ra chứng cứ gì!”
Trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên y không thể nói rằng mình sẽ từ chối chứng cứ mà Độc Cô Tiểu đưa ra.
Y cũng không tin rằng hạ nhân trung thành hết lòng vì Khương Vọng này lại thực sự có thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào giúp Khương Vọng thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện giờ.
Nhưng y vẫn thận trọng bổ sung “sự chuẩn bị của Khương Vọng”, để cho chính mình một cái cớ hủy đi chứng cứ này.
Độc Cô Tiểu định nói thì Trọng Huyền Thắng đưa tay ra ngăn nàng lại.
Vị công tử xuất thân danh môn hạng nhất này nhìn Trương Vệ Vũ, vô cùng nghiêm túc nói: “Theo ý của Trương đại nhân hôm nay, là thiên kiêu của Đại Tề ta âm thầm cấu kết với Điếu Hải Lâu sao?”
“Ta muốn sửa chữa sai lầm của hai người.” Trương Vệ Vũ nói: “Thứ nhất, Khương Vọng quả thật là thiên kiêu của Tề quốc, nhưng mà thiên kiêu của Tề quốc không chỉ có Khương Vọng. Thứ hai, hắn có thông đồng với Điếu Hải Lâu hay không thì không phải là ý của ta, mà là dựa vào bằng chứng. Một là ta không thể nắm Khương Vọng trong tay, hai là ta không thể can thiệp vào Điếu Hải Lâu, chỉ theo lẽ công bằng mà chấp pháp thôi.”
Ngay cả lúc chiếm được thế thượng phong, Trương Vệ Vũ vẫn rất thận trọng.
Lần này, y dẫn một đội đến Thanh Dương trấn điều tra, có lẽ điều “bất cẩn” duy nhất của y là cầm trong tay Hộ thân phù, vậy nên mắc phải một món nợ khổng lồ.
“Ngươi đúng là càng chịu sức ép thì càng gan dạ.” Trọng Huyền Thắng lắc đầu cười cười, sau đó hỏi lại: “Lần này triều đình lên tiếng, muốn tới Thanh Dương trấn điều tra xem Khương Vọng có liên quan gì đến tàn dư của Dương thị hay không. Còn cả quan hệ giữa Khương Vọng với Bình Đẳng quốc và Địa Ngục Vô Môn, ba điều này mới là trọng điểm. Bây giờ ngươi lôi ra một Điếu Hải Lâu liệu có phù hợp với quy củ không?”
Trương Vệ Vũ ngạc nhiên nhìn Mã Hùng: “Mã bổ đầu, tra một kẻ trộm cắp, cuối cùng trộm cắp không tra ra, lại tra ra người này giết người. Xin hỏi như vậy là không phù hợp với quy củ sao? Bắc Nha chúng ta liệu có vì vậy mà bỏ qua kẻ đó không vậy?”
Mã Hùng khịt mũi, xem ra câu hỏi này rất đáng để suy nghĩ.
Mà Trọng Huyền Thắng cũng không làm y khó xử, chủ động nói tiếp: “Nói cách khác, Trương đại nhân, ngươi cho rằng Khương Vọng không liên quan gì đến tàn dư của Dương thị, Bình Đẳng quốc và Địa Ngục Vô Môn. Thân phận thực sự của hắn là ám tử của Điếu Hải Lâu, đúng không?”
“Ta nói lại lần nữa.” Trương Vệ Vũ trầm giọng nói: “Không phải ta nghĩ vậy, mà là bằng chứng chứng minh điều đó.”
“Vậy thì những tin đồn ở Lâm Truy thành kia được coi là gì?” Trọng Huyền Thắng hỏi.
Trương Vệ Vũ nói: “Ai mà biết được? Có thể là để đánh lừa mọi người.
Bốp bốp!
Trọng Huyền Thắng vỗ vỗ tay: “Chứng cứ do Lại bộ lang trung Trương đại nhân Trương Vệ Vũ điều tra được cho thấy những tin đồn ban đầu trong Lâm Truy thành đều là để đánh lừa mọi người, cái gì mà tàn dư của Dương thị, Bình Đẳng quốc, Địa Ngục Vô Môn đều là giả thuyết. Khương Vọng thật ra là cấu kết với Điếu Hải Lâu!”
Trương Vệ Vũ nói: “Chúng ta dùng bằng chứng nói chuyện đi.”
“Tốt lắm!” Trọng Huyền Thắng vỗ vỗ tay, sau đó nhìn sang Độc Cô Tiểu: “Độc Cô đình trưởng, Trương đại nhân đã nói, hãy dùng bằng chứng nói chuyện đi!”
Độc Cô Tiểu ngước nhìn lên bầu trời nói: “Xin chư vị hãy chờ một chút, bằng chứng của ta đang trên đường tới, ước chừng sau nửa canh giờ nữa là có thể tới.”
“Ồ, vậy bản quan sẽ chờ xem.”
Trương Vệ Vũ không thèm đếm xỉa đến những người đang phô trương thanh thế này, y dùng một tay nắm lấy tóc Phạm Thanh Thanh, kéo nàng vào trong Chính Thanh Điện, sau đó nói: “Mã bổ đầu, nếu còn nửa canh giờ, chúng ta hãy hỏi một số câu hỏi trước.”
Biểu cảm trên mặt Trọng Huyền Thắng không thay đổi, cũng đi theo vào trong điện, Thập Tứ theo sát bên cạnh.
Mã Hùng, Độc Cô Tiểu, Trương Hải, còn cả hai thuộc hạ của Trương Vệ Vũ cũng bước vào trong điện.
Trương Vệ Vũ thuận tay ném Phạm Thanh Thanh xuống đất, sau đó ngồi xuống vị trí đầu tiên bên trái.
Lúc này Độc Cô Tiểu đi vào trong điện.
Phía sau có một thuộc hạ của Trương Vệ Vũ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng.
Nhưng Độc Cô Tiểu không có bất kỳ động tác mờ ám nào, không lâu sau, nàng xoay người đi ra, trong tay mang theo một chiếc ghế rất lớn, xếp ở vị trí trên đầu. Nàng nói với Trọng Huyền Thắng: “Lão gia nói sau khi xây xong điện này sẽ chiêu đãi bạn bè ở đây. Một trong số đó có một người vô cùng giàu có, không thể ngồi trên những chiếc ghế tầm thường được ... Vì vậy chúng ta đặc biệt chuẩn bị chiếc ghế này, ngày thường sẽ không lấy ra dùng.”
Trọng Huyền Thắng nhìn nàng, khịt khịt mũi: “Là ý của ngươi đúng không? Tiểu tử đó không chu đáo như vậy được!”
Nhưng gã đã bước tới, sau đó thoải mái ngồi xuống.
Gã quay đầu nói với Thập Tứ: “Khương Vọng tìm được một quản gia tốt, nàng nói có phải không?”
Thập Tứ mặc áo giáp đen khẽ gật đầu đồng ý.
Trương Vệ Vũ không thèm để ý đến bọn họ, chỉ nhìn Phạm Thanh Thanh đang co quắp trên mặt đất, giọng điệu hòa hoãn hơn: “Tiếp tục vấn đề khi nãy của chúng ta, được chứ?”
Lúc này, Phạm Thanh Thanh thở yếu ớt, tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, khổ sở nói: “Ta không biết rốt cuộc đại nhân muốn biết chuyện gì.”
Đương nhiên nàng biết, nhưng tất nhiên Trương Vệ Vũ không thể nói thẳng.
Một người thông minh sẽ hiểu ý của một người thông minh khác.
Trương Vệ Vũ chỉ nói: “Ngươi làm gì thì nói cái đó. Đừng che đậy, cũng đừng giả vờ."
Phạm Thanh Thanh trầm lặng trong phút chốc, sau đó nói: “Ta từng là trưởng lão của Ngũ Tiên Môn ở Hữu Hạ đảo, sau này tông môn bị kẻ ác tiêu diệt, ta chỉ có thể trốn đông trốn tây. May có Khương Vọng đại nhân thu nhận, vậy nên cùng về Tề quốc.”
Trương Vệ Vũ cắt ngang: “Mối quan hệ của ngươi và Khương Vọng là gì? Sao hắn ta lại thu nhận ngươi?”
Phạm Thanh Thanh chậm rãi nói: “Bởi vì chúng ta quen nhau lúc hải thú mất kiểm soát. Khi đó Khương Tước gia vì cứu người dân đã ra tay chém đầu hải thú mất khống chế của Nộ Kình Bang, mà ta đại diện cho Ngũ Tiên Môn đi đến hải vực xem xét tình hình, cảm thấy đại nhân chính trực lương thiện nên chủ động kết giao.”
Về sau Ngũ Tiên Môn bị diệt, ta thấp thỏm lo âu, trốn đông trốn tây, tình cờ gặp được Khương đại nhân. Đại nhân thương xót cảnh ngộ của ta, thấy tu vi của ta không tệ, khi làm trưởng lão cũng có kinh nghiệm, nên thu nhận ta vào dưới trướng.”
Đây rõ ràng không phải là đáp án mà Trương Vệ Vũ muốn.
Lúc này Phạm Thanh Thanh trả lời rõ ràng mạch lạc, nhưng lại hơi khác so với thái độ trước đây của nàng ở đại sảnh Thanh Dương trấn.
Lúc đó là bỏ quan hệ với Khương Vọng qua một bên, giờ lại là mơ hồ cảm kích.
Là mong đợi chứng cứ mà Độc Cô Tiểu nói tới, cho rằng Khương Vọng có thể xoay mình, lại sợ hãi thế lực của Trọng Huyền Thắng, vậy nên không dám cắn thêm một nhát nào?
Trương Vệ Vũ thản nhiên: “Tiếp tục.”
Phạm Thanh Thanh đã nghĩ rất rõ ràng, nói tiếp: “Sau khi ta đến Tề quốc, qua một khoảng thời gian yên tĩnh mới có thể thoát khỏi nỗi bi thương vì sự sụp đổ của tông môn. Thanh Dương trấn quá nhỏ, không gian phát triển có hạn, hầu như không có tài nguyên để tu luyện. Khương Vọng đại nhân hiếm khi trở lại đất phong, chúng ta không có cơ hội ở cùng nhau. Đại nhân luôn rất tin tưởng Độc Cô Tiểu. Sau này, những người từ Điếu Hải Lâu đã liên lạc với ta, ta nhất thời đầu óc mê muội nên đồng ý dùng tin tình báo để đổi lấy tài nguyên tu luyện tương ứng ...”
Trương Vệ Vũ cười cười, lão bà này gió chiều nào xoay chiều ấy, nếu nói như vậy, quả thật không liên quan gì đến Khương Vọng!
“Người của Điếu Hải Lâu làm sao qua mặt được Khương Vọng để liên lạc với ngươi? Đến thuộc hạ dưới trướng của mình đang làm gì cũng không biết, Khương Vọng là kẻ ngu xuẩn như vậy sao? Ngươi khó tránh khỏi tội nói xấu thiên kiêu của Tề quốc chúng ta!”
“Không, không phải.” Phạm Thanh Thanh lắc đầu: “Ngày trước, phía sau Ngũ Tiên Môn có một vị trưởng lão của Điếu Hải Lâu. Đây là chuyện có thể tra ra được. Vì vậy, ta luôn có cách để liên lạc với Điếu Hải Lâu. Bọn họ cũng đã liên lạc với ta bằng cách đó. Về phần Khương đại nhân, mỗi năm đại nhân ở Thanh Dương trấn chưa đầy một ngày, rất khó biết ta đang làm gì.”
Càng nói, dường như Khương Vọng càng trong sạch.
Trương Vệ Vũ lờ mờ cảm thấy mình đã đi sai hướng, nhưng lúc này, y không thể quay đầu lại được nữa.
“Tốt hơn ngươi hãy nghĩ kỹ rồi nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận