Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 407: Quân cờ bắt bí

Quân trướng, Lôi Đô thống đang tựa vào bàn ngẩng phắt đầu lên, nhìn Vương phó Đô thống bị đẩy vào và Trịnh Danh Trịnh Đội Chính theo sát phía sau, mặt sầm xuống ngay tức khắc.
"Trịnh Danh!" Gã vỗ án quát: "Dám phạm thượng, ngươi biết là tội gì không?"
Trịnh Danh là tên giả Trịnh Thương Minh dùng trong quân đội.
Trịnh Thương Minh tiện tay đẩy Vương phó Đô thống ra, xem đám vệ binh chen vào quân trướng sau lưng là không khí.
Sải bước đi tới, chống tay lên án, nhìn xuống Lôi Đô thống nói: "Lấy công mưu tư, ngươi biết là tội gì không?"
Lôi Đô thống không kiềm chế được giận, đứng bật dậy: "Đến phiên ngươi nói năng kiểu đó với ta hả? Trịnh Danh!"
Trịnh Thương Minh ra tay nhanh như chớp, đè vai ấn gã ngồi trở xuống.
Vì dùng sức quá mức trong nháy mắt, vai của Lôi Đô thống vang lên tiếng rắc.
Trước khi đám vệ binh xông lên, Trịnh Thương Minh hung tợn nói: "Làm quen lại một chút, lão tử tên là Trịnh Thương Minh!"
"Họ Lôi, không phải ngươi thích trò giở gia thế bày bối cảnh ra với chúng ta nhất sao?"
"Bắc nha Đô úy là phụ thân ta, đủ để bày với ngươi chưa? Chỉ là một cái họ Lôi, đã khiến ngươi vểnh đuôi lên trời, ngươi không ngại thì đi hỏi thử Lôi Phụ Càn, hắn ta biết ngươi, hay là biết ta?"
Vương phó Đô thống bị Trịnh Thương Minh gạt qua một bên nhũn cả chân, Lôi Đô thống cũng chột dạ.
Cuối cùng gã đã hiểu, vì sao người nọ phải bày mưu cho gã đối phó tiểu nhân vật này.
Nhân vật nhỏ này không hề nhỏ, từ đầu tới đuôi, kẻ "Nhỏ" là bản thân gã.
Mặc dù gã cũng họ Lôi, nhưng mà chỉ là nhánh phụ. Lôi Phụ Càn là tân gia chủ Lôi gia đời này, ngay cả mặt mũi ông ta cũng còn chưa từng thấy, nói chi là biết!
Gã cũng hiểu rất rõ sức nặng của vị trí Bắc nha Đô úy kia.
Bắc nha, chính là đô thành tuần kiểm phủ, nhưng vì chỉ phụ trách khu vực bắc thành, nên được gọi là "Bắc nha".
Nha môn ở bắc thành rất nhiều, Bắc nha là biệt danh của đô thành tuần kiểm phủ. Nhưng chỉ thế thôi, đã đủ để thấy uy tín của đô thành tuần kiểm phủ.
Vị trí tuần kiểm Đô úy Lâm Truy này, quan phẩm không phải là cao lắm, nhưng thực quyền thì rất nặng, phụ trách toàn bộ trị an của Lâm Truy. Bắc nha Đô úy Trịnh Thế, cũng là một trong những nhân vật có thực quyền của Lâm Truy, hơn xa một Đô thống nho nhỏ như gã.
Lấy so sánh cho dễ hiểu, cả Trảm Vũ Quân, không nói phó tướng bên trên, Đô thống như gã, tổng cộng có tới tám mươi người, trong khi Trịnh Thế ở Bắc nha, không chút nghi ngờ chính là lão đại.
Đến lúc này gã mới biết người trước giờ gã trừng mày trợn mắt nói chuyện, là lai lịch gì.
Nhưng dù như vậy, Lôi Đô thống vẫn cố lên gân: "Mặc kệ ngươi là ai, thân phận gì, nơi này là Trảm Vũ Quân, không phải là chỗ linh tinh. Ở chỗ này, phải tuân thủ quy củ nơi này!"
Thân binh thủ hạ đang nhìn, không thể để mất mặt được.
Trảm Vũ Quân là một trong cửu tốt, quân quy đương nhiên sâm nghiêm.
Nhưng mà cái từ quy củ này, lúc nào cũng tùy theo người mà biến đổi.
Trịnh Thương Minh lạnh lùng nói: "Chỉ cần ta muốn, ngày mai sẽ ngồi ngay vị trí của ngươi! Ngươi muốn nói quy củ, nói thân phận, nói tôn ti với ta?"
Lời này của hắn không hề khoác lác. Trọng Huyền Thắng hồi đó ở Thu Sát Quân, để tránh hiềm nghi, bèn bắt đầu ở chức phó Đô thống. Nếu Trọng Huyền Thắng dùng quan hệ của gia tộc để kiếm chức vị trong quân đội, muốn lấy vị trí phó tướng là chẳng chút khó khăn, Đô thống là lúc nào cũng được.
Chính vì không hề khoác lác, nên mới vô cùng có lực uy hiếp.
Lôi Đô thống quẫn: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ta không muốn làm gì ngươi hết, các ngươi phế vật như vậy, trước giờ ta chưa từng coi ra gì."
Trịnh Thương Minh vừa nói, vừa nhìn Vương phó Đô thống đang rụt đầu bên cạnh một cái. Họ Lôi với họ Vương này, đều không phải là thứ tốt gì.
Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm Lôi Đô thống: "Bây giờ ngươi chỉ cần cho ta một câu trả lời. Tại sao lại sắp xếp ta theo dõi Thanh Dương trấn nam? Nói, ai sai khiến ngươi?"
"Văn Liên Mục." Lôi Đô thống rất thức thời.
Một cái tên ngoài dự liệu.
Trịnh Thương Minh suy nghĩ một hồi rồi mới nhớ ra người này là ai, lạnh lùng hỏi: "Hắn đang ở đâu?"
"Chắc là ở phủ Trấn quốc Đại nguyên soái." Lôi Đô thống đáp.
Trong mắt lóe lên tia chế nhạo và khoái trá.
Nghĩ dù có là nhi tử của Bắc nha Đô úy, thì cũng không có khả năng chính diện đối đầu với đệ tử của quân thần.
Trong lòng Trịnh Thương Minh, chỉ có một suy nghĩ quả nhiên là vậy!
Một cảm xúc nổ bùng như đống lửa.
Sự tức giận không thể áp chế nổi nữa.
...
Phủ Trấn quốc Đại nguyên soái.
Văn Liên Mục một tay chống cằm, một tay cầm quân cờ trắng, thi thoảng gõ xuống bàn cờ.
Cộc, cộc, cộc, cộc, cộc.
Âm thanh khi nhanh khi chậm lộn xộn lung tung, làm người ta bị phiền, bực bội.
Thế nhưng Vương Di Ngô ngồi xếp bằng đối diện lại không có chút phản ứng, vẫn đắm chìm trong thế giới tu hành của mình.
Không biết qua bao lâu, Văn Liên Mục ngáp được mấy cái, Vương Di Ngô mới từ từ mở mắt.
Trong nháy mắt, khí thế bùng ra rồi thu vào, làm Văn Liên Mục thầm kinh hãi, cả người tỉnh táo hẳn.
"Ai da!" Văn Liên Mục ném quân cờ vào hộp, tạo một tiếng vang giòn giã: "Ngươi đã đồng ý làm việc giúp Trọng Huyền Tuân, ngươi không thể cả ngày chìm vào tu hành, không làm gì, toàn sai ta làm như thế được!"
Vương Di Ngô nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không lạnh không nóng nói: "Ta không đi tìm ngươi, ngươi sẽ ra mặt giúp a Tuân chắc?"
"Nói chẳng khác gì nói nhảm." Văn Liên Mục tức giận: "Ta đâu có quen biết hắn!"
"Thì đó, đó chính là việc ta làm còn gì."
Vương Di Ngô vẫn giọng điệu chọc tức chết người, nhưng lại vô cùng đương nhiên kia.
Văn Liên Mục nghiến răng tức giận một hồi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: "Ngươi cứ tận dụng đi, dù gì bây giờ ta cũng không đánh lại ngươi..."
"Hồi trước ngươi cũng đâu có đánh thắng được ta." Vương Di Ngô nhàn nhạt đáp trả.
Văn Liên Mục nghẹn họng.
Vương Di Ngô nói tiếp: "Sau này ngươi cũng không đánh lại ta."
Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: "Cả đời này ngươi cũng không có cơ hội. Ta là mạnh nhất."
Văn Liên Mục: ...
Văn Liên Mục nghĩ chắc sớm muộn cũng sẽ có một ngày mình bị người này chọc cho tức chết.
Cái gì gọi là tú tài gặp binh?
Cái gì gọi là một vũ lực phá mười trí thức?
Văn Liên Mục hắn, trí thức siêu quần, vũ lược cao minh, thế nhưng mà hết lần này tới lần khác...
Vương Di Ngô đưa tay ra khoắng trước mặt hắn một cái: "Tỉnh lại đi, đừng ngẩn người, làm chính sự!"
Văn Liên Mục hít thở sâu, tự nhủ ta không so đo.
Sau đó mới nói: "kế hoạch bước đầu quả nhiên không dễ thành công, Khương Vọng không phải người ngu. Tiếp theo ngươi phải chuẩn bị sẵn, Trịnh Thương Minh sẽ đánh tới cửa, ta không muốn vung tay vung chân với người ta, rất khó coi."
"Chỉ là một tên Trịnh Thương Minh, một tay là giết được, cần gì mà phải chuẩn bị?" Vương Di Ngô ngang ngược cực kì.
Văn Liên Mục "í" một tiếng, rốt cuộc không nhịn được, giận dữ: "Ai bảo ngươi giết hắn? Vô duyên vô cớ ngươi giết hắn làm gì? Giết Trịnh Thương Minh dễ đó, nhưng còn Trịnh Thế thì sao? Ngươi cũng giết được hả?"
Vương Di Ngô hoàn toàn không có ý thức mình đuối lý: "Chưa giao thủ, không biết."
Ngươi con mẹ nó ngay cả Bắc nha Đô úy mà cũng muốn đánh.
Văn Liên Mục thật là muốn điên.
Khó khăn lắm mới cố gắng tự trấn an, làm mình bình tĩnh lại được: "Nghe theo sắp xếp của ta đi, được không? Cho một bài học nhỏ thôi, để hắn biết được chênh lệch là được, được không? Đừng làm nhục hắn, đừng khiến hắn bị thương hay tàn phế, càng đừng giết chết hắn, được không?"
Liên tiếp ba từ "Được không", thật là đã dùng hết kiên nhẫn cả đời của hắn.
Vương Di Ngô chỉ không mặn không lạt nhìn hắn, vẻ ngươi khó chiều ghê.
Cuối cùng đáp lại một từ: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận