Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1324: Sơn Hải (1)

Vào buổi tối, Tịnh Lễ gặp được Trọng Huyền Thắng.
Hình thể khổng lồ đó như một tòa núi nhỏ, bước chậm tới đây... Rất có khí thế của một ma đầu khi ra sân trong những câu chuyện được viết trên Phật kinh.
Người này đứng trước cửa nhà tù, đã ngăn chặn non nửa hàng rào phòng giam.
Người không biết còn tưởng rằng phòng giam đã đổi tường.
Tường đá thay bằng tường thịt.
Đương nhiên Tịnh Lễ nhận ra tên mập này.
Lúc trước ở Thanh Dương trấn, nếu không phải nể mặt tiểu sư đệ, đã sớm ném tên này vào bao bố, đánh đập tàn nhẫn một trận, đánh cho cái mặt béo kia thành mặt heo luôn.
Hiện tại vật đổi sao dời, cơn giận cũng đã tiêu tán, thế nhưng vẫn không thể thích người này.
Cạnh tên mập này còn có một người trẻ tuổi mặc quan phục. Đứng tại đó với dáng vẻ thanh thản nhàn nhã, khí tức mơ hồ kết hợp với tình cảnh nơi đây... nếu không phải tu công pháp tương cận, chính là có quyền kiểm soát nơi này.
Hẳn là khả năng sau.
Bởi vì vị bộ đầu Thanh Bài bắt gã vào trong nhà lao, đang cười làm lành, giải thích với người trẻ tuổi kia: "Trịnh đại nhân, chủ yếu là vị đại sư này, thật sự không có giấy thông hành, khi đó chúng ta rất khẩn trương, không có thời gian suy nghĩ kỹ. Lại không biết người này là bạn của ngài... đó là do chúng ta thất trách! Nhất định sẽ thay đổi!"
"Mở cửa đi." Người tuổi trẻ hất cằm nói.
Thế là cửa nhà tù được mở ra.
Tiểu sư đệ tại Lâm Truy thành cũng rất có thể diện, Tịnh Lễ hòa thượng thầm nghĩ.
Cái tên mập kia cũng không tiến tới... có lẽ là do hình thể quá lớn, không tiện chen vào trong... chỉ ở cửa hô lên: "Tịnh Lễ tiểu thánh tăng, ngài chịu khổ rồi!"
Trên gương mặt hiện ra nụ cười, cười vô cùng tùy tiện: "Mau ra đây đi, ta đã chuẩn bị yến hội tẩy trần cho ngươi đó!"
Tịnh Lễ vẫn không nhúc nhích, nín nhịn nửa ngày sau hàng rào, mới nói: "Tiểu sư đệ của ta đâu?"
Trọng Huyền Thắng hỏi lại: "Ngươi không biết sao?"
Tịnh Lễ lắc đầu nói: "Khi trước ta có việc bận quấn thân, tối hôm qua mới trở lại hiện thế, liền tới Lâm Truy ngay."
Gã lo lắng hỏi: "Có phải tiểu sư đệ của ta gặp chuyện không may rồi không?"
Trọng Huyền Thắng tươi cười xán lạn, nói: "Khương Vọng tiểu sư đệ của ngươi, vừa lúc có việc bận, xuất ngoại làm việc rồi. Hắn nói hắn đã mời ngươi tới ăn cơm, bản thân lại không thể tới, lại không thể lỡ hẹn, cho nên mời ta tới đón tiếp ngươi. Nói tới đây ta cũng phải xin lỗi ngươi, ban ngày ta bận quá nên quên mất, khi nhớ tới thì ngươi đã bị mời tới nơi này... Xin Tiểu thánh tăng cho ta một cơ hội xin lỗi!"
"Xuất ngoại rồi sao?" Tịnh Lễ ngẩn người: "Đi nước nào vậy?"
Trọng Huyền Thắng nghiêm túc nói: "Cơ mật quốc gia, không thể nói."
"À." Vẻ mặt Tịnh Lễ hiện vẻ mất mát.
"Nhanh nhanh, mau ra đây." Trọng Huyền Thắng vẫy vẫy tay như dỗ trẻ con: "Ta và Khương Vọng thân như anh em, mặc dù Khương Vọng không ở trong nước, để ta tiếp khách cũng như vậy. Tiểu thánh tăng cứ yên tâm, ta biết chơi hơn hắn rất nhiều! Hành trình tiếp theo sẽ làm cho ngươi hài lòng!"
"Ha ha, không cần." Tịnh Lễ nói.
Thế nhưng biểu lộ này rõ ràng là...
"Ai muốn chơi với ngươi chứ?"
"Thôi mà." Trọng Huyền Thắng chân thành nói: "Ta biết khi trước chúng ta có hiểu lầm nhỏ, thế nhưng con người ai mà không có lúc tuổi nhỏ vô tri chứ? Con người luôn thay đổi mà! Lúc hai tuổi ngươi đái dầm, không có nghĩa là hai mươi tuổi ngươi cũng đái dầm, đúng không?"
Tịnh Lễ hòa thượng trầm giọng nói: "Khi hai tuổi ta cũng không đái dầm."
"Ài, điều này không quan trọng. Tới tới tới, Thánh tăng huynh, đi ra rồi nói." Trọng Huyền Thắng nhiệt tình nói: "Người xưa có câu, oan gia nên giải không nên kết, duyên phận tới cũng đừng nên né tránh. Ngươi và Khương Vọng là huynh đệ, ta và Khương Vọng cũng là anh em, như thế chúng ta cũng là anh em, cần gì khách sáo với ta chứ?"
Tịnh Lễ hòa thượng đi ra nhà tù âm u ẩm ướt, bộ tăng y vải đay đã bị giặt tới bạc màu vẫn không dính một hạt bụi, gã nghiêm túc nhìn Trọng Huyền Thắng: "Vậy ngươi muốn quy y không?"
Người này đúng là một kẻ đơn thuần lại sạch sẽ.
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ xấu hổ mà không tiếp tục lừa dối gã.
Thế nhưng Trọng Huyền Thắng là người thế nào?
Trọng Huyền Thắng vỗ vai Tịnh Lễ, hào hứng nói: "Nào, Tiểu thánh tăng, chúng ta nói những chuyện khác đi! Ngươi có biết hồng trần luyện tâm, quan trọng nhất là cái gì không? Cô độc hả? Thanh tĩnh hay sao? Đều không đúng. Là hồng trần! Không trải qua hồng trần làm sao có thể đi ra hồng trần được? Không gặp chúng sinh làm sao có thể độ chúng sinh? Hôm nay ngươi rất có phúc, Lâm Truy có một nơi rất tuyệt, tên là Hồng Tụ Chiêu..."
Hai người đang nói chuyện thì lại có một bộ khoái vội vã đi tới, nói nhỏ bên tai Trịnh Thương Minh gì đó.
Trịnh Thương Minh là người đi cùng Trọng Huyền Thắng vào trong nhà lao cứu người, nghe được liền biến sắc.
Trọng Huyền Thắng liếc nhìn gã, cũng không định hỏi gì.
Trịnh Thương Minh ngẫm nghĩ, vẫn truyền âm: "Đệ tử đích truyền của Nhạc Lãnh là Khâu Nhất Phàm, đã bị chứng thực là thành viên của Bình Đẳng quốc. Hiện tại Nhạc Lãnh đã bị bắt vào Thiên lao!"
Thiên lao và khu nhà tù thuộc Đô Thành phủ Tuần Kiểm, nơi mà bọn họ đang đứng căn bản không phải cùng cấp bậc.
Tội phạm bị giam giữ trong đó, ngay cả Chính Sự Đường cũng quan tâm! Có thể nói nếu tiến vào thì không có khả năng ra ngoài.
Mà Nhạc Lãnh bị đẩy vào Thiên lao, cũng mang ý nghĩa cuộc tranh đấu giữa Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu đã kết thúc.
Cái chết của Hoàng Dĩ Hành, thống soái Xuân Tử quân Tào Giai bị nói xấu, thiên kiêu đế quốc Khương Vọng bị đuổi giết, hãm hại, cả nhà tổng bộ đầu Chiếu Hành thành bị giết .. hàng loại sự kiện này đều đẩy lên đầu Nhạc Lãnh.
"Chuyện này cứ kết thúc như vậy à ..." Trọng Huyền Thắng nhếch miệng.
"Vẫn đang tra khảo, thế nhưng hẳn là không cần đợi quá lâu." Trịnh Thương Minh truyền âm nói: "Có thể kêu Khương Vọng trở về rồi."
"Vẫn còn sớm." Trọng Huyền Thắng nói lời này cũng không truyền âm, mà nói thẳng ra: "Đây chỉ là hiệp thứ nhất."
"Cái gì hiệp thứ nhất?" Tịnh Lễ hòa thượng hỏi.
"Hồng Tụ Chiêu là hiệp thứ nhất, trong Lâm Truy có rất nhiều tiết mục vô cùng đặc sắc." Trọng Huyền Thắng nói với giọng đầy ý vị sâu xa, cười lớn dẫn đường: "Tiểu thánh tăng, đi, mời đi bên này!"
Khi sư huynh hờ của mình gặp nạn chịu khổ tại Lâm Truy thành, Khương Vọng lại đang ở tại Thái Hư Huyễn Cảnh, cảm thận Thủy Quyển Thuật của Tả Quang Thù.
"Rất không tệ!"
Hơi nước trên mặt đất còn chưa tản đi hết, trận chiến đã kết thúc.
Khương Vọng khen ngợi: "Thuật này đã không thua Hỏa Giới thuật của ta, ta hoàn toàn không tìm ra sơ hở nào, chỉ có thể dùng sức mạnh phá. Ngươi đúng là một thiên tài hiếm thấy!"
Khác với việc Khương Vọng tuỳ ý ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặc dù Tả Quang Thù bị đánh tới mức gương mặt cháy đen, búi tóc tán loạn, thế nhưng vẫn đứng thẳng với dáng vẻ đường đường.
Nghe được lời đó, y chỉ hừ lạnh, nói: "Điều này có gì đáng khen? Căn bản cũng không tốn sức."
Khương Vọng nhìn y từ trên xuống dưới, cười không nói.
Một lát sau, Tả Quang Thù không chịu nổi loại ánh mắt này, cứng nhắc chuyển qua chuyện khác: "Ta nghe nói ngươi gặp chuyện tại Tề quốc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận