Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2264: Ta sợ Viên Tiên Đình hiểu lầm

Sương giá lạnh lẽo thấu xương, gió tuyết chưa dứt.
Một thân hình mặc áo rách, đầu đội cỏ dại, lén lút vụng trộm, rốt cuộc cũng chui ra từ trong núi sâu rừng thẳm.
Áo rách mũ rơm đều phủ tuyết, khiến cho hắn không dễ thấy trên cánh đồng hoang vu này.
Hơn nữa không cần nói chặng đường này hắn thật cẩn thận tránh đi tầm mắt bao nhiêu chiến sĩ Yêu tộc, không cần nói hắn vị trí di chuyển linh hoạt cỡ nào, nắm chắc hoàn cảnh kinh người đến nhường nào...
Tóm lại hắn phí hết vất vả, cuối cùng lặng lẽ không một tiếng động đi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, trở về hoang nguyên, tới gần Sương Phong cốc... Bước theo hướng chạy ra tìm đường sống!
Người họ Khương nào đó không phải là loại ham hưởng thụ, khổ gì cũng đã nếm qua, đều ăn được cả.
Nhưng chỉ khi nào đi lại một lần trên địa giới Yêu tộc, mới cảm nhận sâu sắc được chỗ tốt của hiện thế! Ở hiện thế mặc dù cũng có địch nhân, mặc dù cũng thường xuyên gặp phải nguy cơ sinh tử, nhưng bằng hữu lại không ít, vô luận đắc tội ai, đối địch với ai, luôn có một chỗ đặt chân. Mặc kệ bị thương nặng bao nhiêu, có nơi nào không tìm thấy người trị?
Càng không nói hắn phấn đấu cả đời, đã hiển hách làm vương hầu bá quốc, một lời nói diệt Vô Sinh giáo, uy phong đường hoàng đến nhường nào. Chỉ cần không làm một ít chuyện khiêu chiến bá quốc, có nói tung hoành ở hiện thế cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng đến Yêu giới này, hắn như đi trên băng mỏng, mỗi một ngày đều nơm nớp lo sợ. Chứng kiến mấy tiểu yêu có thể tiêu diệt trong chớp mắt nhưng cũng phải lén lút trốn đi... Khôi phục thân thể xa vời vợi, trốn thoát khỏi nơi đây cũng xa vời vợi. Cuộc sống khổ cực này quá gian nan, ai thích thì cứ để người đó trải qua!
Từ việc chuẩn bị chiến tranh của những Yêu tộc trong khu vực này, một trận chiến tranh quy mô không nhỏ giữa hai tộc đã là sắp bùng nổ. Nếu hắn không thể nắm bắt được cơ hội chiến đấu này, lặng lẽ quay về lòng chảo văn minh, làm sao xứng đáng với thanh danh quân công phong hầu của hắn?
Tuy mặt bày binh bố trận hắn không được tốt lắm, nhưng năng lực nắm bắt thời cơ xông pha trận mạc của hắn, ngay cả Trọng Huyền Béo cũng khen không dứt miệng.
Chính là ! gió tốt trợ lực, đưa ta lên mây xanh.
Lại nói ! Thiên cho không lấy, trái lại là tội.
Đương nhiên hắn hết sức nhạy bén và quả quyết, không chịu bỏ qua cơ hội khó có được này,.
Không tiếc mạo hiểm đi ngược lại đại đội chiến sĩ Yêu tộc, chỉ bằng vào quan sát cường giả, tránh được tầm mắt Yêu tộc dày đặc, tìm ra một con đường trốn thoát cô độc trong rừng sâu núi thẳm đã trở nên ồn ào náo động,.
Thời điểm nguy hiểm nhất, một chiến sĩ Yêu tộc đã đi tới trước bụi gai hắn ẩn thân, tiến lên một bước nữa là có thể phát hiện hắn, đến lúc đó hắn không thể không đại khai sát giới, cứ như vậy bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này... May mà cuối cùng tên kia bị chiến sĩ Yêu tộc khác kêu đi. Bọn họ cùng gặp may.
Hoạt động trong cùng một khu rừng với những chiến sĩ Yêu tộc này, nhưng nhờ vào khống chế không gian và tầm nhìn, Khương Vọng như đang đi song song ở một thời không khác. Loại kinh nghiệm chạy trốn này vô cùng rèn luyện kỹ xảo thân pháp, nhưng Khương Vọng chỉ hy vọng sẽ không có thêm.
Mặc kệ quá trình gian nan như thế nào, đã vượt qua thời điểm gian nan nhất.
Hiện tại đã đi tới hoang nguyên.
Nếu Yêu tộc và Nhân tộc nếu đang chuẩn bị đại chiến, trước khi chiến tranh bắt đầu, tất nhiên sẽ có chiến trường đâm sâu vào, vậy quả thực khắp nơi đều là cơ hội.
Hắn tin tưởng chỉ cần cho hắn một không trung, hắn nhất định có thể nắm chắc cơ hội, bỏ trốn thành công. Lúc này tuy thân thể bị thương chưa lành, nhưng thoát khỏi mấy Yêu Vương truy kích căn bản là không phải nói chơi. Cho dù là ở cạnh Chân Yêu, một khi hắn gây ra động tĩnh, chắc chắn cường giả Nhân tộc bên kia sẽ lập tức tới tiếp ứng.
Hy vọng trốn được về rất lớn!
Hắn nín thở ngưng thần, vừa ra khỏi thâm sơn đã phủ phục trong tuyết ngập đến tận đầu gối. Vừa hòa tan tuyết phía trước, vừa ngưng tụ tuyết phía sau, khiến mình luôn ở trong một cái hố tuyết nho nhỏ, giữ thái độ cẩn thận nhất tiến lên.
Lộ trình trăm dặm, đi đến chín mươi mới chỉ xem như bắt đầu một nửa, Khương Vọng tự nhủ nhất định phải duy trì cảnh giác.
Mãi đến một thời khắc nào đó, hắn cẩn thận từng li từng tí một thò Hồng Trang kính ra ngoài, mượn Hồng Trang kính phản chiếu, ngước mắt trông về phía xa. Hắn thậm chí không dám mượn sức mạnh siêu phàm của Hồng Trang kính để quan sát cánh đồng hoang vu, bởi lo lắng quấy nhiễu đến vị cường giả Yêu tộc nào đó, chỉ đơn thuần là lợi dụng Hồng Trang kính theo chức năng gương mà thôi.
Vì vậy bất thình lình nhìn thấy !
Trên cánh đồng hoang vu mênh mông, phía cuối tầm mắt.
Một tòa thành lớn nguy nga của Yêu tộc sừng sững đứng ở đó!
Tuy chỉ nhìn thấy được một đường viền, tuy nhìn qua phản chiếu của Hồng Trang kính, nhưng cảm giác cường đại, hung hãn, dày nặng này lại như ập thẳng vào mặt, gần như lấp đầy lồng ngực!
Khương Vọng nhanh chóng thu hồi Hồng Trang kính, vùi mình hoàn toàn vào trong tuyết, hít sâu một hơi, tựa như hút cả gió tuyết vào phổi, khắp cả người ớn lạnh, hô hấp cũng ngừng lại, cứng đờ không nhúc nhích.
Đây là tình huống gì?
Một cái Sương Phong cốc lớn như vậy!
Đi đâu mất rồi?
Còn nhớ đêm đó rời khỏi Sương Phong cốc, thương thế rất nặng, gió tuyết rất lớn, bốn phía vắng lặng, nơi đó trống rỗng mênh mông... Nghĩ lại thôi mà tất cả đều rõ mồn một trước mắt.
Sao giờ vừa quay đầu lại, vừa mở mắt ra, đã xuất hiện một thành trì Yêu tộc khổng lồ như vậy?
Khương Vọng không nhịn được nghi hoặc, phải chăng mình đã tìm nhầm phương hướng, đi lạc đường rồi.
Nhưng sau khi chôn mình trong tuyết, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, nhiều lần xem xét kỹ lưỡng, đối chiếu bản đồ, lại xác định mình không đi nhầm.
Người họ Khương nào đó không phải Dịch Thập Tứ, từ nhỏ đến lớn chỉ đi theo Trọng Huyền Thắng, không trải qua cuộc sống gì. Hắn mới mười bảy tuổi đã rời khỏi Trang quốc một mình lang bạt thiên hạ, những năm gần đây vào nam ra bắc, đánh đông dẹp tây. Sao có thể đi lạc đường được?
Lại nói, nhiều ngày như vậy đã trôi qua, lượn lờ trong khu vực như cô hồn dã quỷ lâu vậy rồi, tuy hắn không học được ngôn ngữ Yêu tộc nhưng ít nhất cũng đã mò mẫm ra được bảy tám phần hoàn cảnh của bản đồ. Nhắm mắt lại cũng không thể đi nhầm được!
Bản đồ là đúng, phương hướng là đúng, vị trí là đúng, mắt cũng không mù.
Vậy rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Một giới quan tự nhiên không nên biến mất, một đại thành Yêu tộc không nên xuất hiện.
Thế giới này thực quá hoang đường!
Hoang đường tuyệt luân!
Nhưng vào giờ phút này, hiển nhiên Khương Vọng không có cách nào bắt được ai để hỏi đáp án.
Hắn thậm chí không dám nhìn tòa đại thành kia lâu hơn một chút, cho dù là lợi dụng sự phản chiếu của gương.
Hắn hiểu biết không đủ về với lực lượng của Chân Yêu, Thiên Yêu, cũng không dùng nhận thức nông cạn của mình để phỏng đoán. Hắn biết tránh xa mới là lựa chọn đúng đắn duy nhất.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tòa đại thành Yêu tộc kia, đầu óc hắn trống rỗng. Tiếp theo ngàn vạn ý nghĩ nổ tung, nhưng rất nhanh lại đều bị dằn xuống.
Khương Vọng cũng không để lại quá nhiều thời gian cho bản thân kinh ngạc chán nản, chỉ nghĩ xem nên đối mặt như thế nào.
Cho dù ra sao đi nữa, có một tòa đại thành Yêu tộc ngăn ở chỗ này, hắn tuyệt đối không thể trở về lòng chảo văn minh qua phương hướng này.
Cho dù thân pháp của hắn có tốt đến đâu, có kinh nghiệm chạy trốn nhiều hơn nữa, chiến lực cường đại hơn, cũng tuyệt đối không thể bình yên xuyên qua bên cạnh một tòa đại thành Yêu tộc. Có thể chỉ huy loại chiến tranh chủng tộc cấp bậc này, ít nhất cũng có một vị Chân Yêu trấn thủ hùng thành.
Trong thời kỳ toàn thịnh hắn tới gần còn là tìm chết, huống hồ hiện tại chiến lực trên người không sử dụng được quá ba thành.
Chưa nói tới tuyệt vọng, mặc dù phía trước hình như không có đường đi.
Càng không cần oán trời trách đất. Tuy nói trước khi hắn tới đây ôm hy vọng rất lớn, mạo hiểm rất lớn. Nhưng thế sự vốn là như vậy, không phải ngươi ôm lấy hy vọng, ngươi rất cố gắng, ngươi trả giá thật nhiều thì nhất định có thể thành công.
Nào có đạo lý như vậy.
Hắn vốn chỉ lẻn tới tìm cơ hội...
Hiện tại chỉ là không có cơ hội mà thôi.
Nghĩ theo hướng tốt, ít nhất hiện tại đã có được một tin tức hữu dụng - con đường trở về qua Sương Phong cốc đã bị cắt đứt, không cần khổ sở chờ đợi mười một tháng sau đó lại đến, lại thất bại.
Đừng nói là chờ mười một tháng, cho dù chờ mười một năm, cũng không còn cơ hội...
Trừ phi đại quân Nhân tộc đánh tới, san bằng tòa đại thành Yêu tộc này, cắm cờ xí khắp cánh đồng hoang vu này ! nhưng điều này nói dễ vậy sao? Hiện nay trong Yêu giới, cục diện giữa Nhân tộc và Yêu tộc đã duy trì cân bằng mấy trăm năm.
Nếu lòng chảo văn minh có thể dễ dàng lao ra như vậy, cũng không đợi tới khi Khương Vọng tới mới bắt đầu.
Khương Vọng không nói gì, cũng không làm gì, lặng lẽ thu hồi Hồng Trang kính vào hộp trữ vật, ngậm hộp trữ vật ở dưới lưỡi. Trên người vẫn chỉ có quần áo của Yêu tộc, không còn gì khác ! ngay cả khi cường giả Yêu tộc nhạy bén chú ý tới nơi này, cũng chỉ bắt được khí tức của Yêu tộc.
Sau đó hắn bắt đầu lui về phía sau.
Lẳng lặng xóa đi những dấu vết nhỏ bé, chậm rãi lui về phía sau.
Tuy không biết sau này nên làm thế nào, còn có con đường nào có thể trở về lòng chảo văn minh hay không, nhưng ít ra mục tiêu hiện tại rất rõ ràng ! hắn phải quay về thâm sơn một lần nữa, lại một lần nữa đi ngang qua những chiến sĩ Yêu tộc đang vào núi kia, tìm lại nơi trú ngụ của mình.
Lần này, có lẽ cần thăm dò ở nơi xa hơn.
Vậy thì càng xa càng tốt.
Cảnh tượng này không ai nhìn thấy, nhưng rất đáng ghi nhớ !
Dưới gió tuyết đầy trời, nơi giao giới giữa Thiên Tức hoang nguyên và Thập Vạn Đại Sơn. Một thân hình phủ phục, toàn thân khoác tuyết, lặng lẽ bò đến rồi lại lặng lẽ bò đi...
Có vẻ tức cười, nhưng chẳng buồn cười.
...
...
Mùa đông ở y phục, kim dương cũng chẳng thể mang đến hơi ấm.
Cường giả càng đứng trên đỉnh, càng có thể cảm nhận được loại "lạnh" này.
Thiên Yêu Chu Ý ung dung đoan trang thu hồi tầm mắt nhìn về phía xa. Trong đôi mắt đẹp như họa mang một chút lo lắng:
"Tình huống không ổn lắm, tòa Võ An thành kia tụ tập càng ngày càng nhiều cường giả Nhân tộc, vượt xa quy mô một trận chiến tranh bình thường."
Ở phía trước ả không xa, Viên Tiên Đình quay lưng về phía cả tòa thành trì, một mình ngồi trên lỗ châu mai cao vút, áo choàng đỏ rực lẳng lặng buông xuống.
Đôi mắt vàng nhìn về phía xa, dường như đang đối diện với một tồn tại nào đó, miệng thờ ơ nói:
"Ngoài Chân Quân, đến bao nhiêu người cũng chỉ là chuyện một kích mà thôi."
Chu Ý nói:
"Khương Mộng Hùng vẫn chưa định rời đi sao?"
Viên Tiên Đình vẫn không quay đầu lại:
"Đáng tiếc lần trước để hắn chạy thoát... Lần này hắn giết tới, tất nhiên sẽ không đơn thương độc mã."
Chu Ý cau mày:
"E rằng sự tình không đơn giản, ta đã truyền tin lên Thiên Đình, bảo họ điều động khẩn cấp mấy vị Chân Yêu tới, kèm theo cả quân đội."
Tuy Thiên Đình Yêu tộc đã thành lịch sử, nhưng Yêu tộc hiện tại vẫn tự xưng như vậy. Đương nhiên phía Nhân tộc chỉ gọi là Yêu Đình.
"Hơn nữa, rốt cuộc lần này Khương Mộng Hùng là thế nào đây?"
Viên Tiên Đình có phần khó hiểu:
"Chỉ chết mất một thiên kiêu Nhân tộc mà thôi, có phải chuyện hiếm lạ gì đâu... mà lại gây náo loạn lớn như vậy? Đánh xuyên cả Sương Phong cốc, chiến trường cũng mở, đánh nhau cũng đánh. Xong rồi còn không đi, lại không ngừng điều người đến?”
“Ta thấy hình như chúng ta cũng không chiếm được lợi thế gì? Sư Thiện Văn, Ưng Khắc Tuân, Tê Ngạn Binh, Lộc Kỳ Di, mấy Yêu Vương này cũng chết cả rồi. Nhất là Sư Thiện Văn, đó là tâm can bảo bối của lão sư tử, thế mà lão sư tử cũng có nói sẽ đi nuốt chửng Viêm Lao thành đâu!"
"Ngươi chưa bao giờ để ý đến tin tức gì cả."
Chu Ý thở dài một hơi:
"Vị thiên kiêu Nhân tộc chết đi kia tên là Khương Vọng. Hắn đã giúp Tề quốc lấy được hạng nhất trong Hoàng Hà hội, lại còn lập được quân công hiển hách trên chiến trường, được phong làm Hầu tước trẻ tuổi nhất của bá quốc. Hắn ta rất có ảnh hưởng ở Tề quốc."
"Vậy cũng không đến mức hết Chân Nhân này đến Chân Nhân khác..."
Viên Tiên Đình nhướng mày:
"Đều họ Khương, là con riêng của Khương Mộng Hùng à?"
“Khương Mộng Hùng có cần phải sinh con riêng không? Để gạt ngươi à? Sợ ngươi hiểu lầm hay sao?"
Chu Ý có phần bất đắc dĩ nói:
"Lần này sở dĩ bọn chúng kích động như vậy, nghe nói là vì không phải Khương Vọng chết trong tay chiến sĩ của chúng ta, mà là sau khi cuộc chiến ở Sương Phong cốc kết thúc, bị người của Nhân tộc của bọn chúng ám toán sau lưng... Chắc là bị cuốn vào một cuộc đấu đá nội bộ nào đó."
"Ha!"
Viên Tiên Đình tức giận cười lớn:
"Hắn bị ai đâm sau lưng thì tìm người đó mà tính sổ, đòi sống mái với chúng ta làm cái quái gì?"
Chu Ý nói:
"Hiện giờ bọn chúng thống nhất lập trường, nói là có kẻ cấu kết với chúng ta, nghe theo chỉ đạo của chúng ta."
"Nếu thật sự đã làm thì cũng đành chịu, muốn đánh thế nào cũng tiếp. Đằng này chưa kịp làm gì, lại còn bị kéo đến tận cửa, chậc chậc..."
Viên Tiên Đình quay đầu lại, trong nháy mắt bỗng nhe nanh, lộ rõ vẻ hung dữ, sát ý gần như hóa thành thực chất, trong khoảnh khắc này áo choàng đỏ trên vai phảng phất tung bay thành sông máu!
Mà giọng nói của hắn lại cực kỳ nhẹ nhàng:
"Ta sắp không nén được lửa rồi."
Chu Ý không để ý tới tính tình của hắn, chỉ suy nghĩ nói:
"Có khả năng này hay không, báo thù cho Võ An hầu kia chỉ là một vỏ bọc. Trên thực tế là bọn chúng muốn nhân cơ hội giết ra khỏi lòng chảo Ngũ Ác? Nếu chúng ta khinh thường chỉ coi nó là hành động trả thù bình thường, nói không chừng sẽ chịu thiệt rất lớn."
"Nhân tộc xảo trá, không thể không đề phòng."
Không biết Viên Tiên Đình nghĩ đến điều gì, đột nhiên thu liễm tất cả, chậm rãi lại nhìn về phía xa xăm:
"Nhưng ta đã đến đây, bọn chúng cũng không cần phải có ý nghĩ như vậy nữa."
...
...
Khương Mộng Hùng cũng có phần khó hiểu!
Lần này hắn đích thân tới Yêu giới đương nhiên là muốn ra mặt vì vương hầu Đại Tề, báo thù cho thiên kiêu Đại Tề, nhưng xét đến căn bản, phần nhiều là vì thu thập cái đống lộn xộn do đồ đệ gây ra.
Với thanh danh hiện giờ của Khương Vọng ở Tề quốc, xảy ra chuyện ở Yêu giới, phái Chân Quân đến xem xét tình huống cũng là điều đương nhiên, nhưng không phải không có Khương Mộng Hùng thì không được.
Trên thực tế, Kế Chiêu Nam rời khỏi Yêu giới trở về hiện thế, trực tiếp đến Chính Sự đường, tiến hành bẩm báo toàn bộ sự kiện, hoàn toàn không nói với hắn.
Vẫn là đại đệ tử Trần Trạch Thanh thông qua con đường đặc thù truyền tin, hắn mới có thể biết được tin tức đầu tiên.
Mà hắn hiểu rõ Thiên tử coi trọng Khương Vọng.
Đó là đang bồi dưỡng Khương Vọng thành ngọc trụ chống trời tương lai.
Có mấy người được Thiên tử tự mình đốc thúc đọc sách? Có mấy người dám động một chút là cãi lại Thiên tử, vẫn có thể từng bước thăng quan tiến chức?
Trong những năm tháng trước đây, không thiếu cái gọi là trực thần, lương thần xuất hiện, nhưng Thiên tử thật sự không theo bộ dáng đó.
Năm đó phế Thái tử bị giam vào Thanh Thạch cung, còn có cái gọi là lương thần mạo phạm trực tiếp can gián, nói cái gì phải lấy cái chết can ngăn để Thiên tử biết đức mỏng ra sao...
Thiên tử chỉ nói một câu, chữ chết quá nặng, không phải ngôn ngữ có thể diễn tả. Khanh muốn bắt chước độc ưng chạm trụ sao?
"Sói cô độc tuyệt thực mà chết, ưng cô độc chạm trụ mà vong" là ghi chép trong Tứ Hải Dị Văn Lục , nói về cô lang, độc ưng, biểu thị khí tiết của con người.
Cuối cùng vị lương thần kia, giữa ánh mắt quan sát của văn võ bá quan trong điện, đành phải tới đâm vào cột, đâm đến ba lần mới chết.
Người bán danh chuộc tiếng đã bao giờ ít đi?
Giống như Nhĩ Phụng Minh kia, rất biết chơi cái trò này, nhưng có lúc nào hắn dám đối đầu với Thiên tử?
Đương kim Thiên tử, thánh tâm ra sao chỉ bản thân y mới hiểu, uy phúc không lường được.
Không phải vì Khương Vọng dám cãi nhau với Thiên tử mà nhận được sự yêu thích của Thiên tử, mà là bởi vì hắn là Khương Vọng, hắn dùng những kinh nghiệm đã trải qua để giành được sự tin tưởng, hắn mới có thể làm chính mình trong một mức độ nào đó, thậm chí có lúc còn mạnh miệng với Thiên tử.
Chính là vì biết rõ Thiên tử coi trọng Khương Vọng.
Cho nên Trần Trạch Thanh nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nói chuyện này cho hắn. Cho nên hắn mới khẩn cấp giáng lâm Lâm Truy, tìm đường diện thánh.
Hắn sợ chậm một bước, Kế Chiêu Nam sẽ gặp chuyện bất trắc!
Nhưng Thiên tử cũng không gặp hắn.
Chỉ có nội quan Hàn Lệnh đi ra truyền một câu nói, nói Thiên tử mệt mỏi, tối nay không muốn nghị sự.
Nếu nói cơn tức giận của Thiên tử là điều hắn sớm đã dự liệu, vậy hai chữ "mệt mỏi" này, khiến hắn cảm nhận được tình cảm của Thiên Tử.
Tình cảm giữa Võ An hầu và Thiên Tử còn sâu sắc hơn so với những gì hắn tưởng tượng, có thể nói ngoài là quân thần, còn vừa là thầy vừa là bạn, càng tựa như quân phụ thần tử.
Ngẫm lại cũng đúng.
Trên dưới triều đình, hai người trẻ tuổi mà Thiên tử coi trọng nhất, cũng thật sự có tiền đồ nhất, ngoại trừ Võ An hầu, chính là Quan Quân hầu.
Lúc trước Quan Quân Hầu vi phạm ý nguyện của thiên tử, cùng soi sáng Ngũ Phủ, tự lập Ngoại Lâu mà xuất quan, Thiên tử cũng chẳng hề cho là ngang ngược, một mực ân thưởng không ngừng.
Nhưng tính cách của Quan Quân hầu càng tự tại, bối cảnh càng phức tạp, lại có chuyện cũ năm xưa của Trọng Huyền Minh Đồ ở đó, cho dù như thế nào thì thiên tử cũng không thể thân cận như với Khương Vọng được.
Thiên tử xưng cô nói quả, với con cái, với người bên gối, đều không thể thổ lộ hết tâm tình. Thế gia, quyền quý, văn thần, võ tướng, người Tề mới cũ, các đảng các phái, cân bằng các phương đều cần tự tay nắm giữ.
Tên trong phải điều đình long hổ, ngoài phải nhìn khắp thiên hạ. Vừa phải xem bố cục hiện thế, từng tấc đất được mất, càng phải xem công tội lâu dài, hưng suy trăm năm.
Mỗi lời nói cử chỉ, đều cần suy nghĩ thấu đáo.
Thiên tâm khó lường, bởi vì tâm ý của Thiên tử, không thể để người ta nắm bắt.
Đương kim Tề Thiên tử có thiên hạ rộng lớn, tay nắm bá quyền, liệu có thể nói cười tự nhiên, nổi giận tùy ý trước mặt bao người?
Hàn Lệnh tính là một, Lý Chính Thư tính là nửa, Tào Giai tính là nửa, Khương Mộng Hùng hắn hiện giờ uy quyền quá mạnh, cũng chỉ có thể tính một nửa.
Trong thế hệ trẻ tuổi, cũng chỉ có một mình Khương Vọng.
Chờ một ngày nào đó, Khương Vọng đi đến vị trí hiện tại của hắn, đại khái cũng chỉ có thể tính là một nửa, nhưng ít ra hiện tại, hắn còn có thể lộ nội tâm, còn có thể tỏ lòng trung thành với Thiên tử...
Chính là bởi vì cảm nhận được tâm trạng của Thiên tử.
Cho nên Khương Mộng Hùng mới có thể tự mình giáng lâm thế giới Thiên Ngục, để Tu Viễn làm chứng, chứng minh Kế Chiêu Nam vô tội. Trực tiếp đánh xuyên qua Sương Phong cốc, mở ra chiến trường hoàn toàn mới, cố gắng hết sức để cứu lại vị thiên kiêu Đại Tề này.
Sau khi làm hết thảy những gì có thể làm, mới là mở ra một tòa thành lớn, là mưu đồ lợi ích lâu dài cho Tề quốc trong Thiên Ngục.
Nhưng nói thật, hắn đốc thúc xây dựng một Võ An thành, là vì muốn lợi dụng tối đa chuyện Võ An hầu thất thủ, để cướp lấy lợi ích cho Tề quốc. Cũng là để che giấu việc có thể Khương Vọng còn sống sót.
Trong ngắn hạn chỉ có giằng co, uy hiếp, cũng không tính giết ra khỏi lòng chảo văn minh, diệt sát đại thành Yêu tộc. Không có kế hoạch đó, cũng không chuẩn bị nhiều người như vậy.
Kết quả Tẩy Nguyệt am, Vân quốc, Mục quốc, Sở quốc... nguyên một đám cứ như đói khát cái gì cũng ăn, đều phái cao thủ đến Võ An thành, rốt cuộc là muốn như thế nào?
Ta sợ Viên Tiên Đình hiểu lầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận