Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 376: Thời gian không chờ đợi, cảnh đẹp khó giữ lại.

"Hứa Phóng mai danh ẩn tích nhiều năm đi đến Thanh Thạch cung, miệng gọi thánh Thái tử, thỉnh tội với Khương Vô Lượng."
“Hứa Phóng mổ tâm móc gan, tự minh tâm ý!”
Tin tức như vậy không ngừng truyền đến.
Mãi cho đến khi Hứa Phóng chết đi, dư âm vẫn chưa dừng lại, ngược lại càng chấn động càng lớn!
Bất kể phong vân biến ảo như thế nào, yến ẩm vẫn tiếp tục.
Bởi vì... sắc trời chưa tối, cảnh chưa ngắm xong.
Thế nhưng Phong Hà Tịnh Vãn tất nhiên là một trong bảy thắng cảnh lớn của Lâm Truy, lại có mấy người ở đây có thể thưởng?
Tâm tư cũng đã không còn ở chỗ này nữa.
Trên bàn chính trung tâm vốn ít người nhất. Người ngồi chính là Khánh Hi, Lý Chính Thư. Trọng Huyền Minh Quang việc nhân đức không nhường một ai ngồi ở chủ vị, mặt khác còn có hai trưởng giả thế gia ngồi cùng, có thân có phận, không có gì đáng nói, mà Trọng Huyền Thắng lại thu thuận ngồi ở ghế cuối cùng. Sau khi Khánh Hi chủ động lấy lòng, tuy rằng sắc mặt Trọng Huyền Minh Quang không đẹp lắm, nhưng bầu không khí vẫn trở nên rất ấm áp.
Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn, Yến Phủ, Cao Triết và công tử thế gia khác thì ở bàn thứ hai, Khương Vọng phụ trách tiếp khách.
Những người ngồi ở đây đều âm thầm hiểu được, vừa nghe được cái tên Hứa Phóng này, liền đoán là có liên quan đến Tụ Bảo Thương Hội. Vụ án của Hứa gia năm đó mặc dù ít người nhắc tới, nhưng cũng không phải đã hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Khương Vọng biết tin tức cũng không nhanh hơn bọn họ.
Hứa Phóng nhất định phải chết, điểm này ngay cả bản thân y cũng đã sớm có chuẩn bị, Trọng Huyền Thắng cũng chưa từng cấm kỵ. Chuyện này nói lớn thì rất lớn, nhưng tuyệt đối không thể dính vào trên người Trọng Huyền Thắng, ít nhất ở ngoài sáng là tuyệt đối không thể.
Cho nên Trọng Huyền Thắng mới tự mình đi phường Dư Lý tìm người, chỉ mời Khương Vọng đồng hành.
Thập Tứ còn đang dưỡng thương, bên người không còn ai có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Đối với Hứa Phóng mà nói, nếu Trọng Huyền Thắng cũng bị ảnh hưởng, thì không ai có thể giúp y hoàn thành chuyện báo thù tiếp theo.
Y chết, chỉ là tấu lên tiếng kèn trả thù Tụ Bảo Thương Hội, mà tiếp theo xông giết còn cần người với lực lượng hùng hậu hoàn thành.
Cho nên cắt đứt quan hệ giữa Trọng Huyền Thắng và việc này, không chỉ là chuyện riêng của gã, cũng là việc mà bản thân Hứa Phóng phải kiệt lực mà làm.
Lần chia tay cuối cùng ở khách sạn kia, Khương Vọng cũng có chuẩn bị đối với cái chết của Hứa Phóng. Duy chỉ có không nghĩ tới, y lại dùng phương thức kịch liệt như vậy, mổ tim móc gan!
Hắn phảng phất có thể nhìn thấy, Hứa Phóng đã từng nói, đã từng hỏi như thế.
"Ta xuất phát từ công tâm..."
"Bọn họ…vẫn còn trách ta chứ?”
Móc tim gan ra cho thế nhân xem, Hứa Phóng y lỗi lạc thản nhiên như thế nào!
Nhưng trớ trêu thay, từ nay về sau thế nhân hiển nhiên đều có thể tán thành y cuồng thì cuồng, lại lỗi lạc cả đời. Nhưng lần này... đích xác là y cũng không thẳng thắn vô tư bộc bạch.
Y không phải nhận tội, mà là hãm hại. Không phải xuất phát từ công chính, mà là xuất phát từ cừu hận. Trong lòng y cũng không tự nhận mình có sai, nhưng mà y lừa gạt chính mình, cũng lừa gạt thế nhân.
Có lẽ làm một con quỷ thản nhiên, thẳng thắn lộ ra tâm can của mình, đến nói cho y biết mười tám năm không dám chết, không dám đối mặt với người nhà, chính là tâm tư của Hứa Phóng.
Chỉ là trên đường Hoàng Tuyền thật sự sẽ có người chờ. Thật sự sẽ có người nói với y một tiếng "thôi", hoặc là "không bao giờ tha thứ" sao?
Cao Triết đầu to mũi rộng lúc này bưng chén rượu lên: "Lâm Truy thất cảnh, quả nhiên nghe tiếng không bằng tận mắt thấy. Khương huynh càng là thiếu niên anh hùng, làm Cao mỗ vì đó mà say mê a, xin uống cạn chén rượu này, Khương huynh cứ tự nhiên!”
Nhìn Cao Triết dốc đầy chén vào cổ họng, Khương Vọng cũng nâng chén uống một hơi cạn sạch.
"Cao huynh nói gì vậy."
"Ngày khác rảnh rỗi phải đến quận Tĩnh Hải ta ngắm cảnh biển mới đúng. Cũng không thua kém gì so với cảnh sắc Lâm Truy!”
“Đó là đương nhiên!”
Lúc này, Yến Phủ - cháu trai của Yến Bình cũng lên tiếng nói: "Ngày xưa vùi đầu điển tịch, đích xác là sơ sẩy phong cảnh, sau này rảnh rỗi, vẫn nên đi ra ngoài dạo một vòng."
Thanh âm của gã điềm đạm ôn hòa, không có tính công kích gì.
Đồng dạng là lấy lòng, gã so với Cao Triết lại không để lại một chút dấu vết.
Khương Vọng có thể đại biểu cho Trọng Huyền Thắng, từ việc hắn ngồi ở bàn này đãi khách liền có thể thấy được.
Bọn họ lấy lòng đối với Khương Vọng, kỳ thật chính là đáp lại quân cờ của Trọng Huyền Thắng.
Có nghĩa là trong tương lai có thể hợp tác nhiều hơn nữa, không chỉ là bằng hữu chè chén.
Trọng Huyền Tuân bị đưa vào học cung một năm chỉ là lật ngược thế cờ, mà Trọng Huyền Thắng nhanh chóng phát động phản kích hơn nữa còn sắc bén như thế. Cán cân trong lòng bọn họ đã ngã về phía tên mập mạp này.
Về phần Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên, lúc này cũng không cần nói nhiều. Giao tình của bọn họ và Khương Vọng đương nhiên càng gần hơn một tầng, cũng không cần ngay lúc này tỏ ra quyết ý gì.
“Đương nhiên!” Khương Vọng đáp lại: "Tại hạ ở Lâm Truy lạ nước lạ cái, còn cần các vị chiếu cố nhiều mới đúng, miễn cho lạc đường trong thành lớn như thế!”
“Phải chiếu cố!” Hứa Tượng Càn bao trọn gói: "Đợi đêm lên hoa đăng, liền đi Ôn Ngọc Thủy Tạ chiếu cố ngươi! Tất nhiên ngươi phải mang theo tiền!”
Cũng không biết gã có hiểu lầm gì với từ "chiếu cố" hay không.
"Lời này của Hứa huynh quá xa lạ rồi." Cao Triết cười nói: "Có Yến huynh ở đây, chúng ta đâu có cơ hội trả tiền?”
Quận của lão trạch Yến gia, tên chỉ có một chữ "Bối"!
Cái chữ "Tài" này chính là từ "Bối" mà đến, Bối quận đương nhiên là hào phú nổi danh thiên hạ.
Mà là gia tộc số một Bối quận, Yến gia phú quý như thế nào đương nhiên cũng không cần nói nữa.
Trong lời nói của Cao Triết có chút thâm ý như có như không, nhưng Yến Phủ hoàn toàn không so đo, chỉ ôn thanh cười cười: "Đi cùng là được.”
Khí chất của Yến Phủ làm cho Khương Vọng rất dễ liên tưởng đến Vương Trường Tường ở Phong Lâm thành. Nhưng bản chất ôn hòa của bọn họ lại hoàn toàn khác biệt. Vương Trường Tường ôn hòa không tranh không cướp, Yến Phủ ôn hòa thì mang theo thanh ngạo tự kiêu trong lòng.
Nói cách khác, Yến Phủ ôn hòa là khinh thường, Vương Trường Tường ôn hòa là không tranh.
Hứa Tượng Càn thích nguyện ý bỏ tiền ra, vốn gã không có hảo cảm gì đối với Cao gia quận Tĩnh Hải, chỉ nể mặt Khương Vọng mới biểu hiện ra thái độ với Cao Triết, Yến Phủ cùng Cao Triết đến, có lẽ cũng xem thường loại người đọc sách như gã.
Nhưng khi nhìn tư thế tiêu tiền không chớp mắt của Yến Phủ, gã lập tức cảm thấy đối phương thuận mắt hơn nhiều, liên tục nói: "Cùng đi cùng đi!”
Thời gian không đợi người, cảnh đẹp khó giữ lại.
Phong Hà Tịnh Vãn chấm dứt, mọi người đang muốn tan cuộc, chuyển trận.
Lại chợt có hạ nhân đến báo, nói là hội chủ Tô Xa của Tụ Bảo Thương Hội đến bên ngoài phủ cầu kiến.
Bất kể tan cuộc hay là chuyển trận, tất cả đều đè bước chân lại, ngồi vững ghế dựa.
Vở kịch hay như vậy, làm sao có thể bỏ qua?
Trên bàn chính, Trọng Huyền Thắng như chưa từng nghe thấy, tự mình uống rượu ăn thịt, những người khác cũng không nói gì, mỗi người đều mang tâm tư, nhưng ngoài mặt lại thờ ơ lạnh nhạt.
Ngược lại Trọng Huyền Minh Quang có chút đứng ngồi không yên, tốt xấu gì lão cũng biết nơi này là tư trạch của ai, liền quay qua nói với Trọng Huyền Thắng: "Há có đạo lý để cho khách nhân chờ ở ngoài cửa a?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận