Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3013: Ví như chết một lần (2)

Hoàng Duy Chân, Lục Sương Hà, Nhậm Thu Ly đều đến Việt quốc. Đây thật sự là một bức tranh cực kỳ tươi đẹp, là tương lai mà Việt quốc trong tình cảnh này, dù thế nào cũng không thể vẽ ra được, Cung Tri Lương trước đây có nằm mơ cũng không dám mơ như vậy! Đẹp đến mức không chân thật.
Y không khỏi có chút thất thần.
Nhưng tất cả những thứ liên quan đến giấc mộng đẹp này đều có một tiền đề rất lớn là Hoàng Duy Chân. Hoàng Duy Chân vẫn chưa trở về, vẫn chưa bày tỏ thái độ của bản thân.
Tân chính của Việt quốc ngày nay thật sự có thể nghênh đón phượng hoàng sao?
Cao Chính thật sự hiểu rõ Hoàng Duy Chân ư?
Hoàng Duy Chân sau khi trở về vẫn là Hoàng Duy Chân của năm đó? Vẫn ôm ấp lý tưởng trước kia sao?
Cung Tri Lương vô cùng tin tưởng Cao Chính, cũng kiên quyết bước lên bàn cờ, nhưng tập tễnh lê bước đi đến bây giờ, lại không khỏi lo được lo mất.
Y thở dài:
"Bá Lỗ tuy mạnh, nhưng e rằng không thể giúp ích cho đất nước."
"Bá Lỗ" là một thiên tài rất nổi tiếng trong lịch sử Việt quốc, đột nhiên xuất thế vào thời Việt Thái tông, lúc ấy có một câu nói là "trời giáng thần tài phò tá minh quân", mọi người từng coi gã là điềm lành cho sự hưng thịnh của Việt quốc.
Lấy người làm điềm lành là chuyện xưa nay hiếm thấy. Hoặc là có được đại tài, hoặc là phải có phúc lớn.
Nhưng Việt Thái tổ trước khi lâm chung từng nói với Việt Thái tông một câu, chính là câu mà Cung Tri Lương vừa nói:
"Bá Lỗ tuy mạnh, nhưng e rằng không thể giúp ích cho đất nước."
Việt Thái tông gần như mạnh hơn Việt Thái tổ trên toàn bộ phương diện, đây là nhận định chung của lịch sử. Nhưng về mặt nhìn người, ông ta lại kém hơn một chút. Chính là thua ở chỗ "Bá Lỗ".
Việt Thái tông vô cùng coi trọng Bá Lỗ, dốc toàn lực quốc gia bồi dưỡng, thậm chí còn đích thân hộ đạo cho người này, hi vọng gã có thể trở thành trụ cột quốc gia. Nhưng cuối cùng Bá Lỗ lại vì đạo duyên, vào ban đêm bỏ trốn, đầu quân cho Yên quốc, thậm chí còn dẫn quân đối đầu với Việt quốc.
Sau đó Việt Thái tông cải trang rời khỏi đất nước, đích thân ra tay chém giết gã ở họa Thủy.
Hiện tại lịch sử đã trải qua nhiều lần thay đổi, Yên quốc đã sớm trở thành quá khứ, rất ít người biết đến cái tên Bá Lỗ. Nhưng "lấy chuyện người trước làm bài học cho người sau". Vẫn có thể coi là bài học đắt giá.
Văn Cảnh Dụ đương nhiên hiểu được lời khuyên can của Cung Tri Lương, lão ta nghiêm túc nói:
"Siêu thoát không thể nào đoán trước được, Hoàng Duy Chân sau khi trở về sẽ như thế nào, Cao tướng cũng chỉ là làm hết sức mình, nghe theo số mệnh, trẫm cũng chỉ có thể khẳng khái đối mặt với kết quả mà thôi."
"Về phần những người như Thất Sát, Thiên Cơ, ngoài đạo ra còn lại vô tình, ngoài tâm không có vật gì khác, càng không thể nào có quốc gia. Bọn họ cần Việt quốc thì sẽ ở lại với chúng ta, mà nếu không cần thì sẽ vứt bỏ Việt quốc giống như vứt bỏ Nam Đẩu Điện. Chuyện này không có gì không thể đối mặt, chúng ta chỉ cần cố gắng cung cấp những thứ bọn họ cần là được. Trước khi Sở quốc binh vây Độ Ách Phong, Thất Sát, Thiên Cơ cũng đều là Chân nhân của Nam Đấu, lo chuyện của Nam Đấu chẳng phải đã đủ rồi sao?"
"Chúng ta không ký thác sinh tử lên trên người bọn họ, chỉ cần hai người này tăng cường quốc lực cho Việt quốc trong thời kỳ hòa bình. Việt quốc càng cường đại thì bọn họ càng không cần phải rời đi. Hiện tại hai người bọn họ cần một chỗ đặt chân ở hiện thế, vừa lúc Việt quốc có thể cung cấp, chúng ta liền có lý do để giao dịch. Vẫn là câu nói đó, nếu như thế cờ của Cao tướng thất bại, dù sao cũng đều sẽ chết. Nếu như thế cờ của Cao tướng thành công, trẫm đã đặt tất cả những gì mình có lên chiếu bạc, tại sao không thử giành chiến thắng nhiều hơn?"
Cung Tri Lương nói:
"Tất cả những gì bệ hạ muốn thắng đều ở tương lai, nhưng e rằng hiện tại..."
Văn Cảnh Dụ nói:
"Thần Tiêu sắp đến, các phương đều tự cảnh giác, bá quốc gánh vác trọng trách của hiện thế, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cơ hội duy nhất của chúng ta chính là thời khắc này. Nếu như Hoàng Duy Chân muốn trở về, nhất định phải trước khi thế giới Thần Tiêu mở ra cho nên Cao tướng mới lựa chọn kết thúc vào lúc này. Hiện tại Cảnh quốc, Tần quốc đều đã bày tỏ thái độ ủng hộ chúng ta, Thư Sơn càng phái Nhan lão tiên sinh xuống núi, chính là để cho Sở quốc có chút kiêng kỵ, chuyện cũ của Nam Đẩu Điện sao có thể tái diễn ở Việt quốc?"
"Thần có một lời."
Cung Tri Lương tha thiết nói:
"Tống thiên sư bày tỏ thái độ với ngài, không có nghĩa là Cảnh quốc bày tỏ thái độ với Việt quốc. Tương tự như vậy, Phạm Tư Niên bày tỏ thái độ với ngài, cũng không có nghĩa là Tần quốc bày tỏ thái độ với đất nước chúng ta."
"Đương nhiên. Đây là tự mình bày tỏ thái độ, so với công khai bày tỏ thái độ là hai chuyện khác nhau."
Văn Cảnh Dụ thở dài một tiếng:
"Cao tướng lúc đang ở đỉnh cao quyền lực lại lui về ở ẩn, từ bỏ quan đạo, khiến cho thiên hạ đồng tình với Việt quốc ta, miễn cưỡng chống đỡ quốc thế mấy trăm năm. Cái chết của ngài ấy đổi lấy Trần Phác ra mặt, Nhan Sinh xuống núi, khiến cho Sở quốc thu liễm vài phần ngang ngược. Đất nước chúng ta nhỏ yếu, mỗi một bước đi đều đầy máu. Muốn Cảnh quốc và Tần quốc công khai bày tỏ thái độ, Việt quốc ta còn phải làm đến mức nào, còn phải trả giá những gì?"
Cung Tri Lương ngẩng đầu lên, mí mắt có chút run rẩy.
Lúc này, trong Hoàng cung Việt quốc đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú, như rồng ngâm hổ gầm không ngừng vang vọng:
"Văn Cảnh Dụ! Ra nghênh đón bổn công!"
Văn Cảnh Dụ đột nhiên đứng bật dậy!
"Đến nhanh hơn so với tưởng tượng. Cũng gấp gáp hơn so với dự tính rất nhiều."
Lão ta khống chế tốt biểu cảm, khẽ cười một tiếng.
Hoàng đế Việt quốc sửa sang lại Long bào trên người mình, chỉnh lý lại Bình Thiên quan, sau đó mới sải bước biến mất trong đại điện.
Cung Tri Lương tâm thần chấn động, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, mơ màng muốn đứng dậy lại không kìm được ngã ngồi xuống, dường như trên người lão đã không còn chút sức lực nào. Người đến lúc này chính là Hoài quốc công Đại Sở, Tả Hiêu!
Sau khi Khương Vọng xuất hiện ở Phủ Kế thành, cứu Bạch Ngọc Hà, lại biến mất không dấu vết. Chuyện này mới chỉ trôi qua một ngày.
Trong tình huống đại trận hộ quốc được mở ra, thần quỷ khó dò. Hơn nữa quốc cảnh bị phong tỏa, tin tức khó lọt ra bên ngoài, thế mà một chuyện này vẫn truyền đến tai Hoài quốc công.
Từ đó có thể thấy được, đối mặt với một nước láng giềng hùng mạnh như Sở quốc, Việt quốc thật sự không có bao nhiêu bí mật. Văn Cảnh Dụ che giấu mọi việc, một mình nắm giữ toàn bộ cục diện, chỉ tiết lộ một phần chân tướng cho bất kỳ vị quan viên cấp cao nào, quả thật là bất đắc dĩ. Bản thân lão ta cũng không biết có thể hoàn toàn tin tưởng ai, không dám đặt hi vọng lên người khác.
Đại trận hộ quốc giống như một cái lồng lớn, úp ngược núi sông Việt quốc vào trong đó.
Tả Hiêu mặc một bộ thường phục, nhưng uy thế không hề giảm chút nào. Y khoanh tay đứng trên cao, ánh trăng ở phía sau người này bị che khuất, chỉ còn lại một vòng hào quang không ngừng toả sáng.
Văn Cảnh Dụ bước ra khỏi hoàng cung, thậm chí còn bay ra khỏi đại trận hộ quốc, cứ như vậy đến trước mặt Tả Hiêu, đối mặt với đối phương ở trên bầu trời đêm.
Sau một lúc, trên mặt lão ta nặn ra nụ cười, chắp tay nói:
"Sở Việt là hàng xóm sát vách, tình nghĩa của hai nước bắt nguồn từ xa xưa... Nhưng quốc công lại rất ít khi đến thăm. Hôm nay đến đây vào ban đêm, tình trạng gấp gáp, không biết có chuyện gì muốn chỉ giáo?"
Tả Hiêu nhìn lão ta vẫn bình tĩnh như thường, lại liếc nhìn đại trận hộ quốc đang vận hành phía sau người này, thản nhiên nói:
"Nhảy ra khỏi đại trận chẳng khác nào tướng quân cởi bỏ áo giáp, tráng sĩ cởi bỏ quần áo, lá gan của quốc quân ngươi cũng lớn thật đấy. Muốn liều mạng sao?"
Văn Cảnh Dụ nở nụ cười vô cùng thuần lương, nói gần nói xa như thể không hiểu, chỉ nói:
"Ngài là quốc công của bá quốc, trẫm là Thiên tử chính thống. Thể chế quốc gia là dòng chảy lớn của hiện thế, chúng ta tuy không ở trên cùng một con thuyền, nhưng lại ở trên cùng một dòng sông, đã sớm quấn quýt lấy nhau, cùng vinh cùng nhục. Có ngài ở đây hộ giá, chẳng lẽ trẫm còn sợ tà ma ngoại đạo ư? Sao có thể đến lượt trẫm liều mạng cơ chứ?"
Tả Hiêu xua tay:
"Quốc sự bận rộn, có được thời gian rảnh rỗi không dễ. Bổn công cũng không nói nhảm nữa, Khương Vọng đâu?"
"Khương các lão?"
Văn Cảnh Dụ trước nghi ngờ sau lại thở dài:
"Trẫm cũng đang tìm hắn!"
Lão ta nặn ra thần sắc ủ rũ nói:
"Tối hôm trước trong nước xảy ra chút chuyện gấp, trẫm phải đích thân ra mặt dẹp yên. Cũng không biết Khương các lão đến Việt quốc từ lúc nào, trước đó không báo trước, sau đó cũng không giải thích. Hắn chỉ đột nhiên xuất hiện, đưa ra một số đề nghị cho đất nước ta, trẫm rất muốn cùng hắn kề gối tấm sự, nhưng mới nói được một nửa thì hắn đã không từ mà biệt. Nhân vật phong vân như vậy, đến đi tựa như lôi đình, chỉ để lại một cơn mưa rào. Nhưng Việt quốc chỉ là nơi nhỏ bé, trẫm cũng rất là nhát gan, thật sự không chịu nổi kinh hãi lớn như vậy. Tả quốc công, sau này nếu như ngài gặp được hắn, có thể khuyên nhủ hắn một chút hay không?"
"Không cần nhiều lời nữa."
Tả Hiêu dựng thẳng một bàn tay lên, chặn trước mặt Văn Cảnh Dụ:
"Bổn công chỉ nói một câu, hiện tại là giờ Sửu, trước khi đến đây, đầu bếp trong phủ đã bắt đầu hầm canh, buổi trưa làm cơm chờ hắn về ăn. Có muốn để cơm canh nhà ta nguội lạnh hay không, chính ngươi tự mình lo liệu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận