Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2257: Phúc Quân Sát Tướng

Khương Mộng Hùng tới đột ngột, mà Viên Tiên Đình thì tới kịp thời.
Toàn bộ Sương Phong cốc bị nổ nát, vách ngăn thiên nhiên cũng bị đánh vỡ, đây là cải biến bản chất quy tắc thiên địa Yêu giới, tất nhiên sẽ khiến cường giả Yêu tộc chú ý ! Trong đoạn thời gian bị nhốt ở Thiên Ngục, Yêu tộc một mình chịu dày vò, một mình thừa nhận thống khổ, đoạn thời gian đó tự tìm sinh cơ trong Hỗn Độn Hải, những cái gọi là "cửa ải thế giới tự nhiên" này, đều là cường giả Yêu tộc trả giá cực lớn, tự mình cố gắng san bằng.
Từng con đường bị khơi thông, từng vùng tối được thắp sáng, mới có thế giới hôm nay có được xưng là "Yêu giới".
Yêu ca Thiên Khấp có nói !
Hơn trăm mệnh châu khai thiên địa, hỗn độn vô biên phân thanh trọc. Dựng pháp đàn trong đêm dài vĩnh cửu, đường cùng lối cụt rời man hoang... Sau đó bụi gai sương tuyết đều mở rộng, vạn dặm man hoang thành đất phì nhiêu.
Lịch sử phấn đấu của Yêu tộc sau khi thất bại ly khai hiện thế, đã được cô đọng lại trong vài câu hát ngắn ngủi này.
Phải đến thời đại Nhân tộc tấn công quy mô lớn vào Yêu giới, những nơi như Sương Phong cốc mới được gọi là "giới quan tự nhiên". Trước kia chỉ là căn bệnh nan y của thế giới này, là u ác tính giữa thiên địa, hiện tại lại thành tấm bình phong.
Đương nhiên, đối với Yêu tộc là tấm bình phong, với Nhân tộc cũng vậy.
Trong bối cảnh huyết chiến kéo dài mấy chục vạn năm, song phương đều cần một ít địa điểm có thể làm giảm xóc.
Nguyên nhân chính Khương Mộng Hùng lựa chọn đánh xuyên qua Sương Phong cốc, đương nhiên là vì tìm kiếm Khương Vọng, đi vòng từ các chiến trường khác thì quá chậm, hiệu suất lại quá thấp. Ngoài ra, còn để phát tiết lửa giận của Tề Thiên tử, để thể hiện uy nghiêm của Đại Tề đế quốc, khiến cho hai bên Nhân tộc và Yêu tộc đều thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Một chiến trường hoàn toàn mới mở ra, mang ý nghĩa càng nhiều binh lực đầu tư, càng nhiều hy sinh.
Nếu như Sương Phong cốc là "giới quan tự nhiên", giới quan bị phá, chắc chắn cường giả Yêu tộc sẽ lập tức chạy tới.
Vào thời khắc này.
Viên Tiên Đình vượt qua ý nghĩa của thời gian và không gian, xuất hiện trên không trung Nam Thiên thành, đối mặt chính diện với Khương Mộng Hùng; chiến kích vàng son lộng lẫy trong tay, ngạo nghễ nói:
"Hôm nay ngươi định mang thứ gì trở về?"
Phần lớn bầu trời Yêu giới đều là màu xám xịt.
Sương mù lơ lửng trên không trung, ngay cả vầng thái dương tỏa sáng vĩnh hằng kia cũng không thể xuyên thấu.
Có nơi bụi mù cuồn cuộn, có nơi lại là tuyết rơi vạn năm, tóm lại không chỗ nào sáng sủa.
Ít nhất chém giết ở Yêu giới nhiều năm như vậy, chưa từng có ai từng thấy qua bầu trời sáng tỏ.
Nhưng ngay lúc này, chính là trong bóng tối mờ mịt này, bỗng nhiên xuất hiện hai thứ đen kịt.
Lại nổi bật lên trong bóng tối.
Loại "đen kịt" này dường như là một nguồn sáng khác thường, rõ ràng đã thôn tính tất cả ánh sáng, nhưng lại không tự giác mà chen vào tầm mắt của tất cả người xem.
Vầng thái dương vàng kim ở phía sau không thể che lấp được bóng tối u ám.
Chúng xuất hiện rất đột ngột trong thế giới này, giữa những quy tắc kia, hoàn toàn không hài hòa.
Nhưng không gì có thể ngăn cản được chúng.
Giống như chủ nhân của chúng, bá đạo, ương ngạnh.
Sát khí chồng sát khí vô biên, đều ẩn sâu trong đó.
Nó là lịch sử đã qua, càng là hiện thực sắp thực hiện.
Danh tướng từ vạn cổ đến nay, đều chết dưới quyền này. Đội quân cường đại ngàn vạn năm, đều gục ngã trước quyền này!
Tên là Phúc Quân Sát Tướng!
Đứng đầu trong danh khí phổ của Tề quốc, trong danh khí phổ của bất kỳ quốc gia nào, cho dù không công bằng đến đâu, chúng cũng sẽ không rơi khỏi hai mươi hạng đầu.
Giờ phút này chúng đã xuất hiện.
Được Khương Mộng Hùng chậm rãi đeo lên nắm đấm.
Đối mặt với vị cường giả truyền kỳ Viên tộc, vị Thiên Yêu đỉnh cấp của Yêu tộc, Khương Mộng Hùng chỉ lạnh nhạt nói:
"Ta định mang theo đầu lâu của ngươi về, không biết ngươi có bằng lòng từ bỏ hay không?"
"Ha ha ha ha ha!"
Viên Tiên Đình ngửa mặt lên trời cười ha hả, vung thanh chiến kích nói:
"Thằng nhãi vẫn cuồng vọng tựa năm xưa! Nếu ngươi có thể giết ta, ta cầu còn chẳng được. Từ xưa đến nay vốn hiếu chiến, thân này có gì đáng tiếc? Viên mỗ ta chém giết cả đời, chỉ cầu một cái chết mà thôi!"
Hắn tiện tay vung ra một kích, trên tận trời cao dưới khắp đất hoang, uy thế không đâu không phủ tới. Quy tắc giữa thiên địa này, cũng theo đó mà biến đổi.
Không gian mười trượng quanh thân thể Khương Mộng Hùng, tựa như một cái bình sứ bụng tròn đột nhiên vỡ nát, trước hết là đầy những khe nứt, sau đó vỡ thành vô số mảnh vụn!
Khe nứt xấu xí, màu đen kia dày đặc trên không trung, như một tấm mạng nhện khổng lồ.
Mà Khương Mộng Hùng và đôi chỉ hổ của hắn, đang ở chính giữa "mạng nhện" kia.
Mỗi khe nứt, đều là vết thương của không gian. Mỗi mảnh vỡ, đều là hủy diệt của quy tắc.
Thời gian không đợi ta, trời không toại nguyện.
Căn cơ đã chết, chất không thanh khiết!
Ai có thể không bị chôn vùi trong đó?
Là một trong những đại thế giới chỉ đứng sau hiện thế, căn nguyên của Thiên Ngục thế giới vô cùng kiên cố.
Ngay sau đó, những khe nứt không gian này đã bị quy tắc bản nguyên cường đại của Thiên Ngục thế giới nhanh chóng tu bổ.
Nhưng trong khoảnh khắc giữa vỡ vụn và tu bổ này, Khương Mộng Hùng vẫn luôn đứng đó, sừng sững bất động, tựa như một ngọn núi cao vạn cổ trường tồn.
Thứ vỡ vụn kia, dường như chẳng liên quan gì đến hắn.
Thứ thứ được lấp đầy kia, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với hắn.
Hoặc chăng trong khoảnh khắc đó, hắn chẳng hề tồn tại ! ngoại trừ cường giả ngang hàng với hắn, không một ai có khả năng phán đoán được trạng thái của hắn.
Nhưng nắm đấm của hắn lại thật sự tồn tại!
Nắm đấm chỉ hổ màu đen của hắn bất thình lình đánh nát ý nghĩa của cái gọi là khoảng cách, trực tiếp đánh về phía đầu của Viên Tiên Đình:
"Ngươi đã thành tâm muốn chết, nếu ta không tác thành cho ngươi, thế thì không phải đạo làm khách!"
Viên Tiên Đình cười ha ha cuồng loạn, chỉ lay động Thúc Phát Xích Kim quan, đã mang theo một khối không gian hoàn chỉnh chứa hắn và Khương Mộng Hùng, nhảy vọt trên bầu trời cao, xuyên qua sương mù xám xịt, tắm mình dưới kim dương của Yêu giới !
"Nắm đấm được lắm! Mười hai năm trôi qua, để Viên gia xem thử tiến bộ của ngươi!"
Trong một sát na đó, chiến kích màu vàng khổng lồ của hắn tựa như xuyên vào trong kim dương, cuốn theo vạn luồng hào quang rực rỡ.
Mà tấm áo choàng đỏ của hắn bồng bềnh trên bầu trời, tựa như một dòng thiên hà đỏ máu cuồn cuộn!
...
...
"Chuyện của Tề quốc Khương Vọng là do ngươi làm?"
Trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, một giọng nói đang hỏi.
Đây là giọng nói của một ông lão, nhưng không phải già nua mà là mang theo trí tuệ của năm tháng.
Ngay sau đó một giọng nói của người trung niên vang lên, mang chút cảm xúc không kiên nhẫn:
"Ta không rảnh rỗi như vậy."
Giọng nói của ông lão lại hỏi:
"Tức là Thần Hiệp làm?"
Một giọng nói trẻ tuổi vang lên:
"Thánh Công hà tất phải hỏi cái này? Chúng ta khát uống nước cống ngầm, chí ở tẩy rửa ô uế trong thiên hạ. Đấu đá trong Yêu giới, đâm sau lưng Nhân tộc, chuyện đại bất nghĩa này, sao ta lại làm được?"
Giọng nói của ông lão trầm mặc một hồi, lại nói:
"Như vậy, có phải là Triệu Tử tự chủ trương không? Nàng vốn rất có ý tưởng, cũng ít cố kỵ."
Giọng nói trẻ tuổi đại biểu Thần Hiệp lại đáp:
"Chỉ là một Thần Lâm, Triệu Tử thật sự muốn giết hắn thì cần gì phải tốn thời gian chạy đến Yêu giới động thủ?"
Giọng nói già nua là Thánh Công, giọng nói trẻ trung là Thần Hiệp, giọng của người trung niên tất nhiên chính là Chiêu Vương.
Đương nhiên, những âm thanh này đều không lộ ra bản thể, không thể ước lượng, không thể bói toán, mất đi chân thật mà lại mờ ảo.
Chỉ là một loại trạng thái khi ba vị thủ lĩnh tối cao của Bình Đẳng quốc bọn họ ở chung với nhau mà thôi.
"Chuyện đã qua ta cũng đã hiểu."
Chiêu Vương có vẻ buồn ngủ nói:
"Giết một người như vậy, tốn thời gian tốn công sức lại không được việc, bất cứ người hộ đạo nào cũng không cần làm như vậy. Bởi vì chúng ta giết một Khương Vọng, không cần che giấu, cũng không sợ rêu rao. Còn người trẻ tuổi tên Mạch Học Lâm kia chắc là đã bị phát hiện từ sớm, sau đó vừa vặn lợi dụng được trong khoảng thời gian này... Nanh vuốt của cường quốc trải khắp thiên hạ, không đâu không có, chúng ta khó mà che giấu tất cả những người đồng hành."
Giọng nói già nua vang lên:
"Nói như vậy, đúng là vụ vu oan lớn. Có kẻ muốn mượn tay chúng ta làm việc."
"Là ai đây?"
Chiêu Vương tò mò hỏi:
"Cảnh quốc? Mục quốc? Sở quốc? Tần quốc? Kinh quốc? Thậm chí là người của Tề quốc bọn họ? Những cái gọi là đế quốc này, sau lưng ai chẳng có không ít chuyện bẩn thỉu."
Giọng nói của Thánh Công luôn sâu xa, không chút xao động. Giọng nói của Chiêu Vương luôn mang theo cảm xúc, đủ loại cảm xúc. Giọng nói Thần Hiệp thì đa số thời điểm đều có cảm xúc mãnh liệt.
Đây cũng là ba loại thái độ nhập thế.
Bọn họ là đồng đạo chung đường, cũng đều có chí hướng riêng.
Giọng nói già nua lên tiếng:
"Đừng nghĩ Tề quốc quá mạnh mẽ, cũng có thể không phải của nhà nào. Còn có người muốn xem kịch vui ở bên ngoài sáu nhà này."
"Ta cảm thấy là Cảnh quốc."
Giọng nói của Chiêu Vương bỗng nhiên cất lên.
"Sao lại thấy vậy?"
Thần Hiệp hỏi.
Chiêu Vương uể oải cười hai tiếng, sau đó nói:
"Ta không quan tâm, nhưng tốt nhất Tề quốc cũng nghĩ như vậy. Nếu quy tắc cũ không bị phá vỡ thì quy tắc mới không thể ra đời. Những năm gần đây, chiến tranh giữa bọn chúng đều rất kiềm chế, không phải đánh ở bình nguyên Hà Cốc thì cũng là đánh ở Tinh Nguyệt nguyên, hoặc là Thịnh quốc, hoặc là Hạ quốc... Sao có thể để chúng tiếp tục kiềm chế như vậy? Nên để Cảnh quốc làm kẻ phá hủy quy tắc kia."
Thánh Công nói:
"Cố ý làm như vậy, khó che đậy dấu vết, ngược lại không hay. Vẫn nên thuận theo tự nhiên, để bọn chúng tự sinh nghi ngờ. Chúng ta chỉ quạt gió thổi lửa, không cần làm viên đá châm lửa... Chỉ cần cho thấy việc này không liên quan đến Bình Đẳng quốc là được."
"Lời ấy có lý."
Thần Hiệp đáp:
"Lửa cháy lan ra đồng cỏ, nên chịu ơn trời, có lỗi với người."
"Ha ha ha... Vậy ta cũng đồng ý."
Chiêu Vương nói, giọng nói dần dần nhỏ đi.
Thế là bóng tối trở về với bóng tối.
“Khương Vọng, là nghĩa sĩ.
Nói là làm, nên được một chữ "nhân".
Mặc dù bị gò bó bởi hoàn cảnh, không hiểu được sự vĩ đại của bình đẳng. Nhưng cũng tự mình hành hiệp trượng nghĩa, trừng phạt kẻ ác dương cao cái thiện. Thân đi vào nơi hiểm nguy, trảm yêu trừ ma. Đối với người khác thì có nghĩa khí, đối với bản thân thì giữ lòng tin.
Không phải đồng chí, hoặc là người chung đường muộn.
Ngày khác thiên hạ bình đẳng, chưa chắc không thể thấy lạc lối tự quay về.
Như nay có người đố kỵ tài năng của hắn, cấu kết với Yêu tộc, khiến anh hùng mất sớm, công lao sự nghiệp chưa hoàn thành.
Có người nghe việc này, không khỏi căm phẫn kẻ gian, than thở cho anh hùng.
Bình Đẳng quốc cũng bi thương vô hạn! Thật sự thương tiếc vô cùng!
Lý tưởng của chúng ta xa vời, hiện thực muôn vàn gian nan. Tự chuốc lấy đau khổ giày vò, thật hổ thẹn trong lòng.
Theo văn này tặng một túi tinh mễ, coi như lụa vàng.
Hạt hạt vất vả, chữ chữ chân thành."
Không biết từ khi nào một tấm bảng cáo thị lặng lẽ dán bên ngoài Lão Sơn biệt phủ, bị giật xuống thô bạo.
Hào quang lưu chuyển trên đó lặng lẽ tan vỡ.
Cuối bảng văn còn phủ dấu ấn đặc thù của Bình Đẳng quốc - chắc thiên hạ này cũng không mấy ai dám bắt chước.
"Cái thứ văn chương chó má này!"
"Cút mẹ ngươi cái hạt hạt vất vả, chữ chữ chân thành!"
Hướng Tiền vò tờ cáo thị thành một cục, ném xuống đất:
"Cho dù Khương Vọng không tra gì, cũng là nhân vật vẻ vang nhất định ghi vào sử sách. Cần gì những lời thương tiếc của lũ chuột cống này?"
Rất ít khi nói lời thô tục, thậm chí lười nói chuyện, hôm nay hắn lại vô cùng thất thố.
Hắn vốn đã rời khỏi Tề quốc, đang muốn cầm kiếm du lịch khắp thiên hạ, trạm tiếp theo là chuẩn bị đi mở mang tầm mắt về phong cảnh thảo nguyên.
Nhưng trên đường đi, hắn lại nghe được tin tức Khương Vọng gặp chuyện không may ! tin tức này truyền đi cực kỳ nhanh chóng. Chuyện xảy ra sau Vạn Yêu Chi Môn, không đến ba ngày, đã truyền khắp các quốc gia chủ yếu của hiện thế đều. Đương nhiên, có nguyên nhân vì thanh danh của Khương Vọng đã đạt đến đỉnh phong sau khi đuổi giết Trương Lâm Xuyên vạn dặm, cũng không ít thế lực không rõ tâm tư giúp đỡ tuyên dương.
Hướng Tiền lập tức quay đầu, cấp tốc chạy tới Nam Hạ.
Nếu không tính Bạch Ngọc Hà, trong tất cả thuộc hạ của Khương Vọng, hắn và Độc Cô Tiểu quen biết nhất, dù sao cũng từng cùng nhau phấn đấu ở Thanh Dương trấn. Hắn cũng biết Khương Vọng vô cùng tín nhiệm Độc Cô Tiểu, có con đường liên lạc đặc biệt với Độc Cô Tiểu.
Hắn đến Nam Hạ, một là để cung cấp vũ lực ủng hộ cho Độc Cô Tiểu, nhằm tránh xảy ra bất trắc gì ở đất phong của Khương Vọng. Hai là để thông qua Độc Cô Tiểu xác định lần cuối cùng.
Hắn đã từng đến Lăng Tiêu bí địa, gặp qua Tiểu An An, biết Khương Vọng có một muội muội ruột thịt như vậy tồn tại.
Nếu Khương Vọng thật sự xảy ra điều gì bất trắc, tất cả những gì người này khổ cực gây dựng nên, tất nhiên đều phải do Khương An An kế thừa.
Hắn với tư cách là bằng hữu của Khương Vọng, có trách nhiệm giữ gìn tất cả sau khi Khương Vọng gặp chuyện.
Bảng cáo thị của Bình Đẳng quốc lại tới quá đột ngột.
Thị vệ phủ khác cũng không dám vạch trần, dù sao ba chữ Bình Đẳng quốc, thật sự vang xú thanh bên ngoài.
Cũng chính là hắn bình thường hay đờ đẫn, bị rất nhiều người Hầu phủ coi là "thân thích nghèo ăn cơm chực", ngay lúc này lại thể hiện vẻ sắc bén, không chỉ bóc xuống, còn chửi ầm lên.
Lúc này Độc Cô Tiểu cũng từ trong phủ đi ra, đến bên cạnh hắn, cúi người xuống nhặt cục giấy trên mặt đất lên.
"Còn nhặt lên làm gì?"
Hướng Tiền cau mày hỏi.
Độc Cô Tiểu Tướng cẩn thận mở tấm giấy này ra, vuốt phẳng nếp gấp, thấy ấn ký của Bình Đẳng quốc kia vẫn chưa bị hư hại, mới gấp gọn nó lại, cất đi.
Lại nhặt túi tinh mễ nhỏ trên mặt đất lên, quay trở về.
"Dù sao cũng phải cho Trọng Huyền đại nhân xem qua một chút. Hơn nữa..."
“Bất kể nói thế nào, nếu lão gia thật sự xảy ra chuyện, ít nhất chúng ta có thể xác định, không liên quan tới Bình Đẳng quốc. Ta nghe nói chuyện Bình Đẳng quốc đã làm, không cái nào không thừa nhận. Như vậy kẻ địch của ta sẽ thiếu đi một cái.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như vậy, bóng lưng của nàng vẫn tinh tế như xưa, tu vi của nàng càng không hơn được người.
Nhưng Hướng Tiền lại nghe ra được một chút giá lạnh.
Có người làm việc thiện ác, thật ra không liên quan đến thế đạo này, chỉ liên quan đến Khương Vọng.
Người như vậy, chỉ có Độc Cô Tiểu thôi sao?
Trước đây không lâu, Hướng Tiền hắn cũng do nhìn hào quang của người này, mới có dũng khí tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đuổi theo, hỏi:
"Ngươi vẫn không liên lạc được với lão gia nhà ngươi sao?"
Độc Cô Tiểu lắc đầu, gương mặt thon gầy cuối cùng cũng có vẻ bối rối:
"Từ khi Hầu gia đến Yêu giới, tất cả tượng thần trong Thông Thiên cung đều không nhận được phản hồi. Từ khi nhận được tin tức đến bây giờ, cứ mỗi nửa canh giờ ta lại kết nối với tượng thần một lần, vẫn không có gì thay đổi."
Hướng Tiền kiến thức uyên bác, tất nhiên hiểu rõ nguyên do vì sao.
Lực lượng của Khương Vọng - vị thần mà Độc Cô Tiểu bái lạy, không đủ để xuyên thủng ngăn cách giữa hai giới. Cho dù Độc Cô Tiểu có liên lạc nhiều lần hơn nữa cũng vậy, không thể nào nhận được hồi âm. Thậm chí còn chẳng liên quan gì đến sinh tử của Khương Vọng.
Nhưng hắn không khuyên Độc Cô Tiểu đừng làm như vậy.
Bởi vì con người luôn cần một chút gì đó để chèo chống bản thân.
Cho nên hắn chỉ nói:
"Có lẽ hiện giờ hắn rất cô độc, rất cần ngươi gọi tên."
Độc Cô Tiểu không nói gì, chỉ ôm chặt túi tinh mễ trong tay.
Nàng rất cần được lão gia cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận