Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 172: Nguyên do chết

Thì ra ở đây toàn là những kẻ gian ngoan lão luyện! Người này còn âm hiểm, ẩn tàng hơn người kia!
Khương Vọng mắng thầm.
Lúc này hắn đang cuộn người nằm bên cạnh cửa, nhưng tầm mắt thì vẫn luôn nhìn thẳng vào trong đại điện.
Nên hắn nhìn thấy rất rõ, thi thể Điền Ung nằm dưới đất đứng dậy.
Tình huống gì đây?
Xác chết vùng dậy?
Lại là một người bị luyện chế thành cương thi nữa?
Nhưng giọng nói của người này vang vọng, trung khí mười phần.
Miệng thì hô "Phạm tội sẽ chết, phạm tâm cũng chết", những dấu hiệu đặc thù của một thi thể trên người thì dần biến mất.
Làn da cứng ngắc trở về mềm mại, màu xanh đen biến dần, lại trở về hồng hào sức sống.
Tim lại đập, máu lại chảy băng băng.
Chỉ trong một cái nháy mắt, Điền Ung đã từ một thi thể trở lại dáng vẻ như Khương Vọng thấy lúc mới vào đại điện!
Ngay lúc Điền Ung chuyển trạng thái từ thi thể về người sống và lên tiếng, cương thi đội nón lá rộng vành cũng lập tức quay về, cực nhanh vọt về phía Điền Ung, móng tay dài ra, chộp vào đầu hắn.
Nhưng Điền Ung nhanh hơn, cương thi đội nón lá rộng vành mới vừa xoay người, tay hắn đã đặt lên thiên linh cái của Triệu Phương Viên.
Hắn chọn ra tay với Triệu Phương Viên lúc Triệu Phương Viên điều khiển cương thi công kích Liêm Tước chính là để Triệu Phương Viên không kịp ứng phó.
Cương thi khựng lại giữa đường.
Triệu Phương Viên hoảng sợ nhìn Điền Ung: "Còn có ai luyện thi? Không đúng, ngươi không phải cương thi!"
Hắn nhanh chóng phản ứng: "Sát ý ăn mòn là ngươi thầm giở trò, tất cả chuyện ở đây đều là ngươi bày cục!"
Bành.
Một tiếng rên.
Lúc đầu, đầu của Triệu Phương Viên không có gì dị thường, nhưng một lát sau, máu tươi mới từ mắt, mũi, miệng, tai chảy ra.
Toàn bộ bên trong đầu, đều bị chấn thành tương hồ.
Điền Ung liếc kết ấn mới hoàn thành một nửa của Triệu Phương Viên, thả tay ra, cười khinh bỉ.
Triệu Phương Viên dĩ nhiên diễn giỏi, nhưng Điền Ung hắn cũng không phải là đồ ngu.
Ngay từ đầu, hắn đã là chết giả.
Không. Thật ra hắn đã chết một lần.
Bởi vì nếu không phải chết thật, hắn đã không gạt được Đông Vương Cốc Quý Tu, và Quý Tu lấy thi thể hắn làm môi giới phóng Cửu Tử Độc cũng không thành công được.
Hắn là dùng thủ đoạn nào đó, để mình thật sự ‘chết’ đi, sau đó vào lúc này sống lại.
Bởi vì hắn đã là "chết" thật, nên Cửu Tử Độc không có tác dụng gì với hắn.
Chân tướng duy nhất chính là ở chỗ, hắn mới là kẻ bày ra thủ đoạn sát ý ăn mòn.
Ngay khi là người thứ hai tiến vào Thiên Phủ long cung số bốn, hắn đã nghĩ xong thủ đoạn, dụ Khương Vọng đến thiền điện lục soát, còn mình thì quay trở lại lén khắc phần lớn của trận văn.
Đến khi tu sĩ của nơi này đã đến đủ, xác nhận sẽ không còn ai đến nữa, hắn lại dùng chiêu cũ, dẫn dắt mọi người đi đến những chỗ khác để lục soát.
Còn mình thì trở về đại điện, khắc phần trận văn cuối cùng, sau đó kêu lên thảm thiết để gọi mọi người trở về trong đại điện, dùng cái chết để thoát thân.
Bản thân cái chết của hắn chính là mưu hại Liêm Tước lớn nhất, tiếp theo chỉ cần đợi người trong long cung tàn sát lẫn nhau là xong.
Khi tất cả mọi người đã bị mất khống chế, giết hại lẫn nhau, hắn sẽ "Sống lại", thu thập tàn cuộc. Mọi việc dễ như trở bàn tay, nhẹ nhàng gặt hái thành quả thắng lợi.
Đây chính là kế hoạch của hắn.
Và lúc này, hắn đã thành công.
Mặc dù quá trình có chút trắc trở, đối thủ tham dự tranh đoạt trong Thiên Phủ bí cảnh không một ai là người yếu.
Nhưng kết cục sau cùng vẫn theo đúng thiết kế của hắn.
Hắn hầu như đã thành công.
Sở dĩ bảo là "hầu như", là bởi vì vẫn còn Khương Vọng.
Giết chết Triệu Phương Viên, Điền Ung không chút dông dài, lấy máu trên mặt Triệu Phương Viên, ngưng huyết thành tiễn, bắn thẳng vào Liêm Tước.
Có biến cố lần này, huyết khí trên mặt Liêm Tước đã phản công tới môi. Nhưng lúc này bị máu tươi tập kích, hắn lại đành phải dừng cuộc chiến đấu với tử khí, hơi dịch thân đi để né tránh chỗ yếu hại.
Máu tươi xuyên thủng bụng hắn, tử khí lại trào lên tới mũi.
Nhưng Liêm Tước cả một tiếng kêu đau cũng không, chỉ tiếp tục bướng bỉnh chiến đấu cùng tử khí.
Từ Quý Tu đến Triệu Phương Viên, rồi đến Điền Ung, huyết khí và tử khí cứ thi nhau giành từng tấc đất trên mặt hắn, mỗi lần phản công đạt được chút hy vọng, thì lại lập tức bị cắt đứt.
Nếu đổi thành người khác, e là đã cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng Liêm Tước lại không hề có ý buông tay, cứ như hắn không biết buông tay là gì cả.
Ngay lúc Điền Ung hạ sát thủ, Liêm Tước giãy giụa tìm đường sống, Khương Vọng như giao long nhảy lên, trong nháy mắt đã vượt qua nửa đại điện, một quyền đánh xuống.
Điều này hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của Điền Ung.
Bởi vì nếu Khương Vọng vẫn còn có sức đánh một trận, vậy trước đó có rất nhiều lần cơ hội, sao hắn không nhích cái nào?
Điền Ung vì cẩn thận, mới theo bản năng chọn Liêm Tước giết trước, chính là vì hắn đoán ở đây không còn ai mạnh hơn Liêm Tước.
Càng là người thông minh, thì càng tự tin vào bản thân.
Đó là sự tự tin tích lũy được từ vô số lần chính xác, vô số lần thắng lợi mà có.
Bây giờ sự tự tin này, lại hại hắn.
Điền Ung xoay người lại vung quyền, lấy quyền đối quyền.
Nhưng mà quyền tới nửa đường, Khương Vọng lại hóa quyền thành chưởng. Trong lòng bàn tay, một đóa diễm hoa nở ra.
Khương Vọng dùng một năng lực cường đại dừng lại giữa không trung, diễm hoa nhanh chóng bắn ra, chạm vào nắm đấm của Điền Ung.
Oanh!
Cả nắm tay bị nổ bay.
Điền Ung không kiềm được kêu đau, bàn tay Khương Vọng lại đánh xuống.
Điền Ung nhịn đau, dùng tay trái còn nguyên vẹn vung quyền lên đỡ.
Khương Vọng thu tay về, né lực công kích mạnh mẽ của quyền thế, sau đó xoay tay vặn một cái!
Cánh tay trái của Điền Ung, bắt đầu từ điểm tiếp xúc với bàn tay của Khương Vọng, da thịt gân máu nối nhau nổ tung.
Tiếng xương gãy vang dội.
Khương Vọng thuận thế, kéo Điền Ung tới sát mình, nâng gối lên một phát.
Một cái lên gối, đẩy Điền Ung bắn tung lên cao, tông vào cột trụ của đại điện.
Khương Vọng hạ xuống đất.
Điền Ung theo trụ điện tuột xuống, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị một cú lên gối kia đánh cho vỡ nát, chết đến không thể chết lại.
Thương cho sở học cả đời của hắn, công pháp bí thuật của Đại Trạch Điền thị, thủ đoạn thao túng sát khí, đều không kịp thi triển.
Phải nói so với Điền Ung phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn khi chết giả sống lại, thì Khương Vọng vẫn còn giữ được chiến lực nguyên vẹn mới là người giữ được chiến lực đầy đủ nhất ở nơi này!
Hôm nay Điền Ung chỉ đoán sai đúng một chuyện, đúng một người.
Và, hắn chết chính vì điều ấy.
Khương Vọng đứng trong điện, lúc này tất cả tu sĩ tham dự tranh giành trong long cung đều đã chết, chỉ còn một mình Liêm Tước nằm trên đất giãy giụa.
Chỉ cần giết hắn, cơ duyên thần thông nội phủ chính là vật trong lòng bàn tay.
Giết hắn ta rất dễ, thậm chí còn không cần xuất kiếm, một đóa diễm hoa là đã đủ.
Nhưng Khương Vọng chẳng buồn nhìn Liêm Tước, ngược lại lại đi lục soát đại điện thêm lần nữa... Dĩ nhiên mục đích chủ yếu là tìm đầu mối cơ duyên thần thông, sợ mình đã bỏ sót gì đó.
Trên người các tu sĩ tham dự Thiên Phủ bí cảnh nhất định là có đồ tốt, chỉ là bị quy tắc của Thiên Phủ bí cảnh giới hạn, không thể phát huy được tác dụng mà thôi. Bất kỳ tài sản một thi thể nào để lại, cũng đủ làm Khương Vọng một đêm chợt giàu.
Nhưng một món hắn cũng không thể cầm.
Mặc dù lúc rời Thiên Phủ bí cảnh, cái gì cũng sẽ không nhớ, nhưng những "Di vật" này còn chân thực hơn mọi lời nói.
Món đồ hắn cầm, sẽ chứng minh thân phận người hắn giết, người ta sẽ không cho hắn cơ hội để giải thích.
Cho dù trong Thiên Phủ bí cảnh có thể tha hồ giết chóc, là chuyện tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận. Nhưng khi ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh, không có ai thừa nhận điều này.
Bởi vì quốc gia cần quy tắc, loài người cần quy tắc, cái thế giới này cần quy tắc.
Khương Vọng không ra tay, Liêm Tước nhưng không nhịn được mở miệng trước.
"Sao ngươi còn chưa tới giết ta?"
Lúc này tử khí đã bị hắn dồn xuống đến cổ, nên có đủ sức nói được mấy câu.
Khương Vọng đang kiểm tra hình vẽ trên một tấm bình phong, quan sát xem có bí mật nào không, thuận miệng hỏi ngược lại: "Ngươi không giết ta, sao ta lại phải giết ngươi?"
Đây vốn là một câu nói rất bình thường.
Nhưng Liêm Tước lại sững ra, sau đó như bị cái gì làm nhục, tức giận hô: "Vào thời điểm này, ở nơi như này, mà còn giả bộ giả nhân giả nghĩa! Muốn giết cứ tới, ta mà nhíu mày một cái thì không phải là hảo hán. Đừng có giở mấy cái trò hành hạ người đáng ghét đó!"
"Thủ đoạn hành hạ người đáng ghét? Ý ngươi là chỉ cái gì?" Khương Vọng đã quan sát đến phía trong bức thần long đồ kia, nhưng vẫn không phát hiện được đầu mối gì.
Miệng vẫn tiếp tục nói: "Lột da? Rút gân? Bắt đầu từ ngón chân, từ từ mà đốt? Trồng cỏ vào trong mũi ngươi?"
Mỗi lời hắn nói ra, mắt Liêm Tước liền trợn to thêm một phần.
Trên gương mặt bị huyết khí và tử khí dây dưa lúc này thậm chí còn xuất hiện một màu sắc thứ ba, màu ảm đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận