Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1000: Cứ đợi ngày sau

"Như vậy sao được?" Khương Vọng ngăn lại nói: "Thái Hư Giác Lâu xây trên đất của ngươi, sau này cần ngươi trông nom. Hơn nữa, chuyện ở bí cảnh Thiên Phủ, trong lòng ta còn hổ thẹn với Lữ đại ca. Cho dù thế nào, việc này ngươi phải nghe ta nói."
"Chuyện nào ra chuyện đó, mọi việc không thể nói như vậy được" Lữ Tông Kiêu kích động nói: "Ta còn không nhìn thấy tương lai của Thái Hư Giác Lâu này sao? Đủ để bảo đảm Thiên Phủ thành phồn vinh lâu dài! Đừng nói mười một năm sau như thế nào còn chưa biết được, cho dù ngươi phá bí cảnh Thiên Phủ! Vi huynh cũng không một lời oán giận!"
Thành lập Thái Hư Giác Lâu tại Thiên Phủ thành, Lữ Tông Kiêu có thể lấy danh nghĩa thành chủ tham dự vào trong đó, thu hoạch được ích lợi, đây chỉ là một phần chỗ tốt. Những người đến vì Thái Hư Giác Lâu kia, đạt được tăng trưởng trong Thái Hư Huyễn Cảnh... còn làm gia tăng căn cơ của Thiên Phủ thành.
Ai chiếm chỗ tốt hơn? Vừa lúc là thành Thiên Phủ, vừa lúc là thành chủ Thiên Phủ thành.
Cho nên dù y chỉ chiếm một phần trong mười phần ích lợi, cũng là chiếm được món hời lớn.
Còn về phần câu nói như thể thuận miệng kia: "Cho dù ngươi phá bí cảnh Thiên Phủ, cũng bù đắp được."
Nếu nghe là có ý, thì coi như cố ý. Nếu nghe là vô ý, cũng có thể xem như vô ý.
Làm thành chủ Thiên Phủ thành lâu như vậy, chẳng lẽ Lữ Tông Kiêu không phát hiện bí cảnh Thiên Phủ thay đổi hay sao?
Khi Trúc Bích Quỳnh đi vào, thoi thóp, không thể cứu vãn, nhưng khi đi ra lại nhảy nhót tưng bừng. Bí cảnh Thiên Phủ chưa từng có kinh nghiệm hay sao?
Nhưng đâu mới là lựa chọn tốt nhất?
Nếu thật sự xé rách chuyện này, trở mặt với Khương Vọng, sẽ có một kết quả tốt sao? Mình có thể trốn được phần trách nhiệm của mình sao?
Mà nếu giả vờ như không biết... là có thể vượt qua mười một năm bình yên, mười một năm sau, xem Khương Vọng xử lý thế nào là được. Với tính cách trọng tình trọng nghĩa của Khương Vọng, khi đã hứa hẹn, chắc sẽ không để mình chịu thiệt thòi.
Lui một bước, mười một năm sau, nếu mình có thể thành tựu Thần Lâm, cũng không sợ gánh vác trách nhiệm. Nếu không thể thành tựu, thì đi dưỡng lão cũng tốt.
Cho nên khi Trúc Bích Quỳnh tự rời đi, y lựa chọn không quan tâm, mà nghe lời giải thích của Khương Vọng.
Từ khi vị Khương lão đệ này lấy ra Vân Mộ Tôn, Hành Tư Trượng, y đã biết quyết định của mình không sai. Người này thật sự là một vị thiên kiêu có trách nhiệm. Báo đáp mười một năm sau đáng để mong chờ.
Nhưng y quả thực không ngờ tới, không cần đợi đến mười một năm sau, chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Khương Vọng đã mang về một phần lễ lớn như thế.
Vậy thì còn gì phải nghĩ nữa? Loại bạn bè này, có bao nhiêu nên kết bạn bấy nhiêu, có thể thân thiết đến mức nào, thì nên thân thiết đến mức đó.
Khương Vọng nhìn Lữ Tông Kiêu thật sâu, có thể làm được thành chủ thành quan trọng như Thiên Phủ thành, quả nhiên không có khả năng chỉ dựa vào tu vi, lề lối và thủ đoạn ắt không thể thiếu.
Nếu ngay từ đầu hắn có ác ý trong lòng, muốn để một mình Lữ Tông Kiêu gánh chịu tổn thất bí cảnh Thiên Phủ, như vậy, hai bên chắc chắn sẽ kết thù, hiện tại không chừng còn đang kiện cáo nhau.
Nhưng hắn vẫn luôn cố nhận trách nhiệm, giải quyết vấn đề, loại thái độ này mới có thể đổi lấy Lữ Tông Kiêu ngậm miệng không nói gì về chuyện ở bí cảnh Thiên Phủ.
"Lữ đại ca, ta không nói ngoa với ngươi. Ta chuẩn bị để Đức Thịnh thương hội đến xây dựng, kinh doanh Thái Hư Giác Lâu, không phải ta luôn ở Thiên Phủ thành này, mà đây là một vụ làm ăn lâu dài, cần phủ thành chủ duy trì trật tự, bảo đảm không có người quấy rối. Cho nên trong năm phần này, ngươi nên lấy thêm một phần."
Ý của Khương Vọng rất rõ ràng, nếu cầm thêm một phần ích lợi, thì phủ thành chủ phải điều một đội vệ binh thường trú ở Thái Hư Giác Lâu.
Không phải hắn không chiêu mộ được mấy tay chân, mà thủ vệ hắn đích thân điều đến, cho dù là từ Trọng Huyền gia, thì ý nghĩa cũng hoàn toàn khác biệt. Vệ binh của phủ thành chủ, đại diện cho Thiên Phủ thành, tiến thêm một bước là đại diện cho Tề Quốc.
Vệ binh vừa đứng ở cổng, đánh vào Thái Hư Giác Lâu giống như đánh vào phủ thành chủ, nhìn khắp Tề Quốc, mấy ai có lá gan này?
Sở dĩ Khương Vọng không lựa chọn thành lập Thái Hư Giác Lâu tại Thanh Dương trấn, một trong những nguyên nhân quan trọng là, Thanh Dương trấn không có lực lượng bảo đảm Thái Hư Giác Lâu kinh doanh bình thường. Hắn không có khả năng tọa trấn ở Thái Hư Giác Lâu cả ngày, trói buộc mình trên phần ích lợi này.
Mà nếu để người của Trọng Huyền gia phái đến phụ trách toàn quyền, như vậy vụ làm ăn này, rốt cuộc coi như là của hắn, hay là tính của Trọng Huyền gia?
Hắn cũng không để ý việc giao hết việc làm ăn Thái Hư Giác Lâu cho Trọng Huyền Thắng, nhưng vấn đề ở chỗ, Trọng Huyền gia không phải của Trọng Huyền Thắng. Vị Trọng Huyền Tuân đoạt hết phong hoa cùng thế hệ kia, sắp đi ra rồi ...
Dù hắn có tự tin đi chăng nữa, cũng chỉ có thể nói mình có can đảm chiến một trận, không sợ so kiếm. Còn về thắng bại, khó mà biết.
Việc làm ăn của Đức Thịnh thương hội hoàn toàn do hắn và Trọng Huyền Thắng khống chế. Giao Thái Hư Giác Lâu cho Đức Thịnh thương hội kinh doanh là một con đường lui hắn để lại cho Trọng Huyền Thắng. Dù cạnh tranh gia chủ thất bại, gã vẫn còn có một phần sự nghiệp này.
Mà sự an toàn của Thái Hư Giác Lâu thì giao cho Thiên Phủ thành phụ trách, vừa là đền bù chuyện bí cảnh Thiên Phủ, cũng là ràng buộc một phần trợ lực. Địa vị của thành chủ Thiên Phủ thành không hề kém so với quận trưởng Lâm Hải quận.
Khương Vọng nói đến mức này, Lữ Tông Kiêu cũng không nói nhảm nữa: "Được, vậy ca ca chiếm thêm một phần lời. Thuế thương nghiệp chiếm năm phần, còn lại, ngươi ba phần, ta hai phần! Chuyện Thái Hư Giác Lâu này, ca ca nhất định làm thỏa đáng cho ngươi!"
Từ trước đến nay Khương Vọng làm việc, hoặc là không làm, muốn làm thì không chậm trễ. Nói mấy câu xong, hắn lập tức đi tìm khu vực xây cùng Lữ Tông Kiêu, quay qua quay lại vài vòng, cuối cùng xác định xây dựng ở thành tây Thiên Phủ thành.
Lữ Tông Kiêu trực tiếp vạch ra hai mươi mẫu đất, để Khương Vọng tự do phát huy.
Ngoài ra y cũng vẽ một khu vực lớn, bao gồm đất xây dựng Thái Hư Giác Lâu bên trong, ra lệnh quan viên phía dưới đi cải tạo chỉnh đốn tại chỗ. Quán rượu, khách sạn... đều di đời về hướng bên này.
Thiên Phủ thành quật khởi vì một bí cảnh Thiên Phủ, y biết rõ nên lợi dụng ưu thế của loại tài nguyên như Thái Hư Giác Lâu này.
Làm thành chủ Thiên Phủ thành, Thiên Phủ thành phồn vinh, không chỉ là chiến tích của y, cũng sẽ bổ ích cho tu vi của y.
Quan đạo là hệ thống tu hành kín đáo, phức tạp, có lẫn lộn lý luận các phái Đạo, Nho, Pháp, Mặc... là sự bổ sung mạnh mẽ đối với tu hành.
Không chỉ phải nhìn vị cách, còn phải nhìn ảnh hưởng thực chất của quyền lực.
Vị cách khác nhau có thể cung cấp ủng hộ khác nhau.
Thí dụ như Thanh Dương trấn, mặc dù dân tâm có thể dùng, nhưng có lợi cực kỳ bé nhỏ với Khương Vọng, căn bản không theo kịp tu vi của hắn. Trái lại, đối với Độc Cô Tiểu đang gánh vác trách nhiệm trưởng trấn, lại có bổ ích không nhỏ.
Lợi ích mà Thanh Dương Trấn Nam nho nhỏ, và Bác Vọng Hầu thừa kế võng thế, có thể mang tới đương nhiên cũng khác biệt như ngày với đêm.
Loại vị cách thành chủ Thiên Phủ thành có thể so với quận trưởng này, rất có bổ ích với việc tu hành của Lữ Tông Kiêu.
Nhưng Quan đạo chỉ có thể bổ sung cho tu hành, mà không phải căn bản của tu hành.
Thí dụ như Độc Cô Tiểu thành tựu Thông Thiên Cảnh, nàng mới có thể hấp thu nguyên khí, ngưng tụ đạo nguyên càng nhanh, tăng lên tốc độ tu hành, thậm chí là điều động lực lượng của trấn vực để đối địch thông qua vị cách trưởng trấn Thanh Dương. Nếu nàng vẫn là một người bình thường, lên làm trưởng trấn như vậy cũng vô dụng, nhiều lắm chỉ là quan khí hộ thân, có thể tránh một vài cô hồn dã quỷ.
Cho nên cũng có rất nhiều tu sĩ khinh thường Quan đạo, cho rằng chuyện thế tục quấn thân, được không bù mất.
Sự bổ ích của Quan đạo có ảnh hưởng khác biệt đối với mỗi người khác nhau, thậm chí cũng không giống trong từng giai đoạn khác nhau. Thí dụ như quốc tướng Trang Quốc Đỗ Như Hối, vào thời kỳ đầu, vị cách quốc tướng quả thực làm tăng tốc độ tu hành của lão cực nhanh.
Nhưng đến cấp độ bây giờ, khi lão muốn xung kích Động Chân, chỉ là một vị cách quốc tướng Trang Quốc, đã không thể cung cấp trợ giúp quá lớn cho lão. Trái lại, lão còn bị vị trí này ràng buộc, quốc sự đè lên người, tu hành chậm chạp.
Đối với Khương Vọng, chức và tước hiện tại của hắn, ngoài địa vị thực chất, ý nghĩa cơ bản của nó ngay ở chỗ lĩnh bổng lộc. Nếu thật sự để hắn làm quản lý một phương, dù cho hắn làm một quận trưởng của Tề Quốc, cũng chưa chắc có tốc độ tu hành nhanh hơn hiện tại.
Việc thành lập Thái Hư Giác Lâu không có gì khó khăn cả.
Mặc dù cần vật liệu trân quý, cần đầu tư ở giai đoạn đầu, nhưng đơn giản là làm giống y theo.
Khương Vọng đích thân chỉ định nền đất, sau đó truyền tin, để người của Đức Thịnh thương hội phụ trách đi mua sắm vật liệu liên quan, rồi để Lữ Tông Kiêu hỗ trợ mời người của Công bộ đến xây dựng, bản thân chuyện này cũng là lựa chọn khiến triều đình Tề Quốc tin tưởng hơn.
Giá trị chủ yếu của Thái Hư Giác Lâu, đều ở chỗ kết nối Thái Hư Huyễn Cảnh, trong lâu chỉ cần cung cấp một chỗ ngồi là được.
Hai mươi mẫu đất Lữ Tông Kiêu cắt cho hắn chắc chắn dư xài.
Còn về việc quy hoạch cụ thể thế nào, Khương Vọng giao cho Trọng Huyền Thắng đi đau đầu, dù sao gã am hiểu chuyện này hơn.
Đúng vậy, chuyện Thái Hư Huyễn Cảnh mở rộng quá quan trọng, đến mức Trọng Huyền Thắng buông bỏ công việc ngoài vùng biển trở về. Đương nhiên, chuyện gã muốn làm ở vùng biển cũng đã làm được tương đối rồi.
Trên thực tế, sự thay đổi của Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn đang được tiến hành chậm chạp, từ trước đó đã có dấu hiệu.
Nhưng sau khi Hải Huân Bảng xuất hiện, tốc độ mới đột ngột tăng lên.
Trước đây, Trọng Huyền Thắng đã trao đổi với Khương Vọng về việc này. Nhưng lúc đó gã cũng chỉ loáng thoáng biết được một chút tin tức, tình báo vô cùng có hạn. Dù sao thân ở ngoài cuộc, vị trí, trình độ còn chưa đủ. Không ngờ Khương Vọng vô thanh vô tức, lăn lộn trở thành sứ giả Thái Hư, lăn lộn thành "người trong cuộc".
Bạn cần đăng nhập để bình luận