Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 417: Tặng quà cho người

Dương chấp sự đi rồi.
Trọng Huyền Thắng nhìn Khương Vọng, mắt lấp lánh: "Ngươi rốt cuộc có ưu điểm gì, mà khiến mấy người già vui vẻ thế?"
Lúc ấy Lý lão thái quân cũng nhìn hắn với con mắt khác thường, mới lần đầu đến cửa đã tiện tay lấy luôn Thạch Môn Thảo làm lễ ra mắt. Khi đó Trọng Huyền Thắng đã thấy ganh tị.
Từ lão hòa thượng kêu gào đòi nhận hắn làm đồ đệ, rồi đến Lý gia lão thái quân coi trọng hắn có thừa, đến lần này Khánh Hi nhiệt tình không tả nổi.
"Ngươi đúng là bạn của người lớn tuổi mà!" Trọng Huyền Thắng thở dài.
Vai Yến Phủ run rẩy, suýt nữa không giữ được phì cười.
"Khoan, không đúng." Trọng Huyền Thắng xoa cằm: "Không phải người già đều là thích loại trắng trắng mập mập như ta sao?"
Đối với chuyện Khánh Hi đột nhiên lấy lòng, Khương Vọng không bị mờ mắt chút nào, nghe Trọng Huyền Thắng lảm nhảm, theo bản năng trả lời: "Cũng đâu phải nuôi heo."
Trọng Huyền Thắng nghẹn họng, quay đầu trợn mắt giận dữ nhìn Hứa Tượng Càn.
Đều là do tên trán cao này làm hư Khương Vọng!
Trước kia đâu có ác mồm như vậy!
Hứa Tượng Càn đang cắm đầu ăn bánh ngọt không hiểu gì.
Trong đầu nghĩ mập mạp này keo kiệt quá! Ta chỉ ăn thêm mấy miếng thôi mà? Vậy mà đã trừng ta?
Lý Long Xuyên phẩy phẩy vào mớ bánh ngọt giữa hai người Hứa Tượng Càn với vẻ chê bai, đùa bỡn nhắc nhở: "Tặng lễ như vậy, Tứ Hải Thương Minh là người làm ăn, sẽ không phải sau này bảo ngươi trả tiền chứ?"
"Vậy thì đừng có nhận, mau trả hắn mang trở về!" Hứa Tượng Càn bây giờ rất nhạy cảm đối với tiền.
Trọng Huyền Thắng không phân biệt được trán cao là ngu thật hay giả ngu, nhưng cũng lười quản, thò tay qua cầm lấy hộp ngọc trước mặt Khương Vọng: "Dược vật tiếp tế ta đã cho người chuẩn bị đưa cho ngươi rồi. Chỗ này nhiều như vậy, hay là tặng cho ta đi, đồ Khánh Minh chủ đưa, nhất định là đồ tốt. Để ta bỏ vào làm phong phú kho hàng của mình chút cũng hay... Nhưng cái tài liệu này, ngươi phải xem cho kĩ."
Ngươi đưa dược vật tiếp tế cho ta hồi nào?
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không nói câu này ra khỏi miệng, cũng biết vì sao Trọng Huyền Thắng lại biểu hiện sự cảnh giác, dĩ nhiên là vì không tiện tỏ thái độ trước mặt người khác.
Hắn chỉ còn biết lắc đầu, bày tỏ sự bó tay đối với hành vi vô sỉ này.
Cao Triết suy nghĩ một hồi, lên tiếng: "Nghe nói lần này Tứ Hải Thương Minh cũng phái người đi Đại Trạch quận, Khánh Minh chủ đưa lễ lấy lòng, có phải là muốn đến lúc đó Khương huynh sẽ giúp chiếu cố hay không?"
Hội Thất Tinh Lầu lần này, những người đang ngồi ở đây đều không tham dự. Hứa Tượng Càn trước đó cũng có chút hứng thú, còn hào hứng tuyên bố sẽ để song kiêu núi Cản Mã quét ngang quần hùng gì đó, nhưng đến lúc này lại đột ngột đổi ý, bảo phải rời khỏi nước Tề, đi ra khu vực quần đảo du học. Không biết có phải để tránh nợ hay không, nghe nói dạo này Lưu lão viện trưởng của Thanh Nhai biệt viện đang đi khắp nơi tìm hắn.
Nghe Cao Triết nói vậy, Hứa Tượng Càn hỏi: "Tứ Hải Thương Minh đó cử ai đi?"
"Ơ." Cao Triết khựng lại, cái này y không biết.
Yến Phủ xoay xoay chung trà trong tay, khẽ đáp: "Chấp sự cấp một, Phương Sùng."
Bàn về thông tin tình báo, rõ ràng hắn hơn Cao Triết một bậc.
"Chậc." Trọng Huyền Thắng tặc lưỡi: "Lão Khương ngươi uy phong ghê nha, ngay cả chấp sự cấp một của Tứ Hải Thương Minh cũng muốn xin ngươi chiếu cố!"
Tứ Hải Thương Minh tổng cộng chỉ có mười hai chấp sự cấp một, là đội ngũ cao tầng của Thương minh, tu vi ít nhất cũng là Nội Phủ cảnh.
Và giới hạn cao nhất được vào Thất Tinh Lầu, cũng là Nội Phủ cảnh.
Trên lý thuyết, từ Nội Phủ cảnh trở xuống, bao gồm cả Nội Phủ cảnh, dù là người tu hành của cấp độ nào, cũng đều được tham dự Thất Tinh Lầu.
Nhưng trong thực tế, người tu hành chưa mở cánh cửa thiên địa, cơ bản sẽ không nghĩ đến chuyện đến Thất Tinh Lầu, vì có muốn vào cũng không lấy nổi danh ngạch.
Quy tắc số lượng người vào Thất Tinh Lầu khác với Thiên Phủ bí cảnh, không phải chia cho mỗi nhà phân phối, mà ngoài Đại Trạch Điền thị có số người cố định, người khác muốn vào, đều phải thông qua cạnh tranh.
Đương nhiên, vì Nhật Chiếu quận và Sùng Giá đảo có sự trao đổi về lợi ích, quan hệ của Trọng Huyền gia với Điền gia dạo này coi như cũng khá là thân thiết.
Trọng Huyền Thắng sử dụng quan hệ, giúp Khương Vọng lấy được một danh ngạch của Đại Trạch Điền thị để vào Thất Tinh Lầu, không cần phải ra ngoài tranh thủ.
Tu vi cao nhất của Thất Tinh Lầu là Nội Phủ cảnh, chấp sự cấp một của Tứ Hải Thương Minh đương nhiên không có cửa yếu hơn.
Trọng Huyền Thắng nói câu này, chính là có ý muốn nhắc nhở Khương Vọng, đừng có tự cao, đừng để mới được người ta tâng bốc mấy câu là cho rằng mình thật sự có bản lĩnh chiếu cố nổi Phương Sùng, nghĩ như vậy là đầu óc không tỉnh táo.
Đương nhiên Khương Vọng biết điều ấy, cười mỉm cho qua.
Cao Triết nói tiếp: "Với thực lực của Khương huynh hiện giờ, chẳng lẽ không chiếu cố nổi! Chưa nói Khương huynh có khả năng lấy một địch ba, quét sạch cả Bình Tây song sát lẫn Phúc Hải Thủ, chỉ là trong cấp độ Nội Phủ cảnh, thì có là cái gì! Thần thông nội phủ, đối với Khương huynh là dễ như trở bàn tay mà."
Lời nói này, ý tâng bốc có, ý muốn dò xét thực lực cũng có.
Nhưng nghe chơi bỏ qua thì được, chứ đừng coi là thật.
Thật ra tính của Cao Triết rất không hợp với Khương Vọng, sở dĩ thường tụ lại với nhau, thuần túy chỉ vì Trọng Huyền gia đang hợp tác với Cao gia mà thôi.
Nếu Trọng Huyền Thắng không mượn ưu thế ở Dương quốc của Cao gia, Trọng Huyền Tuân cũng sẽ túm lấy.
Đạo lý này ai cũng hiểu. Người càng trưởng thành, càng khó có thể làm theo ý mình.
"Cao huynh, điều ngươi nói đâu có gì ghê gớm." Yến Phủ cười ôn tồn, giơ ly trà ra trước quơ một vòng: "Những người trước mặt ngươi đây, ngoại trừ ta, thì đều là thần thông nội phủ dễ như trở bàn tay cả."
Mọi người đều cười.
Nghĩ cũng phải, Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn, đều là người đi ra từ Thiên Phủ bí cảnh. Hơn nữa bây giờ cũng đều đã mở cánh cửa thiên địa, thần thông nội phủ quả thật là không làm khó được họ.
Cao Triết đưa tay lên xoa mũi, cười ngượng ngùng.
Mọi người đang cười nói, hạ nhân Lý phủ chạy vào, ghé tai Lý Long Xuyên rì rầm gì đó.
Ngồi cách nhau rất gần, nhưng mọi người đều cố gắng khống chế mình không đi nghe, để tỏ ý tôn trọng.
Lý Long Xuyên cau chặt mày, dáng vẻ khá bất ngờ.
"Sao thế?" Khương Vọng hỏi: "Nếu ngươi có việc thì cứ đi trước, dù gì ta cũng sắp lên đường ngay đây."
"Không có gì." Lý Long Xuyên lắc đầu: "Là gia tỷ..."
"Lý Phượng Nghiêu muốn tới? A đúng rồi!" Hứa Tượng Càn đứng bật dậy: "Các vị, người có ba cái gấp, cho ta đi giải quyết một chút. Khương huynh, đi đường thuận lợi!"
Không đợi mọi người đáp lời, bỏ chạy cái vèo như một làn khói.
Khương Vọng nghe mà ê răng. "Đi đường thuận lợi", sao nghe cứ không có giống một câu chúc lành.
"Đúng là lạ thực." Khương Vọng có chút không hiểu: "Tỷ tỷ của Long Xuyên ta từng gặp rồi, người rất tốt, lại đẹp vô cùng. Sao Tượng Càn lại có vẻ sợ như sợ cọp vậy?"
Nghi ngờ này hắn vốn đã có từ lâu. Hồi trước lúc ở Phá Thành Hầu phủ, khi Lý Phượng Nghiêu xuất hiện, Hứa Tượng Càn không sợ trời không sợ đất ngay tức khắc liền biến thành một con người khác, rụt rụt rè rè sợ đầu sợ đuôi.
"Ngươi không biết?" Trọng Huyền Thắng hỏi thật to, cố nín ý cười.
Khương Vọng không giải thích nổi: "Sao ta biết được?"
Lý Long Xuyên đưa tay lên ôm mặt: "Sao Hứa Tượng Càn sợ gia tỷ hả... Vì trước kia hắn từng theo đuổi gia tỷ, sau đó bị gia tỷ đánh cho mấy lần."
"Là đập cho tơi tả." Trọng Huyền Thắng bổ sung.
"Tổng cộng là mười tám lần." Yến Phủ bình thản bổ túc số liệu.
Xem ra mấy người này đều rất có hứng thú với chuyện mất mặt của Hứa Tượng Càn. Đừng nói một người ham vui như Trọng Huyền Thắng, người luôn tập trung công việc như Cao Triết, ngay cả một người tính tình lạnh nhạt như Yến Phủ... ánh mắt ai cũng vô cùng hưng phấn!
"Nên là… bị đánh mà sợ đó hả?" Khương Vọng hiểu ra.
Thật khó tưởng tượng nổi, một người lãnh ngạo như Lý Phượng Nghiêu, lúc hành hung Hứa Tượng Càn sẽ trông như thế nào...
Nhất định là thú vị lắm…
"Khụ. Thật ra không hẳn là đánh." Lý Long Xuyên cố gắng bảo vệ hình tượng cho tỷ tỷ: "Là so tài, so tài."
"Như thế nào thì ngươi đều biết mà..." Trọng Huyền Thắng nín cười đểu: "Hôm trước có người cố ý lấy chuyện này ra chế nhạo hắn, hỏi sao hắn lại dừng không theo đuổi Lý Phượng Nghiêu nữa. Hứa trán cao bảo… không phải hắn sợ Lý Phượng Nghiêu, mà là quân tử không đoạt thứ người yêu thích. Khương Vọng ngươi được người ta mê đắm đến thần hồn điên đảo, nên hắn chính thức quyết định rời khỏi hàng ngũ người theo đuổi Lý Phượng Nghiêu."
Khương Vọng trầm mặc một hồi.
"Ngươi biết?"
"Ngươi cũng biết?"
"Các ngươi đều biết?"
Hỏi một vòng, nhận được những câu trả lời khẳng định.
Khương Vọng ôm hy vọng cuối cùng, nhìn Lý Long Xuyên: "Tỷ tỷ ngươi... cũng biết?"
"Ờ, biết." Lý Long Xuyên thành thật trả lời....
Thì ra là vậy! Hèn chi Hứa Tượng Càn chạy nhanh như thế. Rõ ràng lần trước mặc dù cũng rụt rè e sợ, nhưng mà vẫn còn dám trò chuyện mấy câu.
Khương Vọng nhìn Thập Tứ đứng một bên như pho tượng: "Thập Tứ, vừa rồi trán cao là chạy bên nào? Hướng nào? Chỉ cho ta."
Bờ vai Thập Tứ giật giật, có vẻ không còn nhịn được cười.
Mặc dù mọi người đều gọi người kia là Hứa trán cao, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Vọng gọi Hứa Tượng Càn như vậy. Người này thật sự là... quá thiếu đánh!
Hồi đó ở Hữu quốc, hắn bị quần chúng vây xem công kích, bèn nổi ý xấu muốn kéo theo Khương Vọng xuống nước. Mà lúc đó hai người mới là gặp nhau lần đầu tiên. Không ngờ bây giờ đã thân quen, mà vẫn còn tiếp tục chơi trò này!
"Long Xuyên ca." Trọng Huyền Thắng mang giọng điệu giật dây, muốn xem kịch vui: "Ngươi mới vừa bảo lệnh tỷ... làm sao?"
Vừa nghĩ tới cảnh có một đại mỹ nhân tới hành hung Khương Vọng...
Hắn thật là mong đợi lắm a.
Yến Phủ trước nay luôn trầm tĩnh, mắt cũng sáng hẳn lên.
Lý Long Xuyên nhìn Khương Vọng, dáng vẻ hơi phức tạp: "Gia tỷ nói nàng cũng sẽ tham dự Thất Tinh Lầu lần này, hỏi Khương huynh có muốn đi cùng tỷ ấy không."
"A?" Trọng Huyền Thắng thất vọng, nhưng nhanh chóng thay đổi ý nghĩ, lập tức đồng ý dùm: "Đương nhiên, đương nhiên!"
Cười toe toét đến mức đơ cả hàm.
Đây là muốn một đường đánh đến Đại Trạch quận đây nè!
Thật là quá đáng lắm lắm!
"Thịnh tình khó chối từ, Khương Vọng, ngươi đừng từ chối." Mập mạp còn tận tình khuyên nhủ.
"Tỷ tỷ của Long Xuyên chính là tỷ tỷ của ngươi. Vì tỷ tỷ mà lo lắng trước sau, đây là chuyện phải, nghĩa bất dung từ." Cao Triết lời đầy đại nghĩa.
"Nói đúng đó. Dù gì mọi người cũng quen biết lẫn nhau, nếu đồng hành cũng nên chiếu cố." Yến Phủ thì tỏ vẻ ta đây rất khách quan, ta không phải có ý muốn xem trò vui đâu.
Khương Vọng kỳ thực rất muốn hỏi: "Nếu ta nói không, tỷ tỷ ngươi có đánh ta không?"
Nhưng hắn không ngốc đến mức hỏi ra một câu thế nào cũng sẽ bị đánh như vậy.
Chỉ cười khan hai tiếng: "Hắc, hắc. Tỷ tỷ ngươi cũng đi Thất Tinh Lầu à."
"Đột ngột quá nhỉ." Hắn nhạt nhẽo bổ sung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận