Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1135: Nào như ý địch

Người tu ngự thú thuật, không phải là không có, nhưng mà cực kỳ hiếm, thậm chí có thể nói, còn hiếm hơn cả tu sĩ Phù Triện.
Giống như ở Cận Hải quần đảo, bởi vì hàng năm giao chiến với hải tộc, nên bắt được hải tộc, giam cầm Hải Chủ Bổn Tướng, bố trí cấm chế, phá hủy thần trí, cho rằng đó là truyền thống dùng hải thú để bảo vệ đảo.
Coi đó là việc khai phá giá trị hạn chế của hải tộc.
Nhưng chuyện này căn bản không được xem là Ngự Thú thuật, nó chẳng khác gì giam cầm nô lệ.
Ngự thú thuật chính thống chính là người và thú tâm ý tương thông. Quan hệ giữa cả hai vừa là bạn, vừa là chiến hữu.
Lịch sử của thuật này rất lâu đời, thậm chí có thể nói là đã có từ thời viễn cổ.
Nhân tộc thời viễn cổ, trời sinh người có đạo mạch tu hành quá ít, chiến lực vô cùng thấp. Nên có tiên hiền sáng tạo ra ngự thú thuật, dùng ngự thú thuật để thuần hóa dị thú, để bộ tộc sử dụng, tăng lên chiến lực.
Trong một quãng thời gian ngắn, chiến lực mà dị thú đem lại vô cùng khả quan, đương nhiên cũng phổ biến một thời. Đây cũng là một trong số những thử nghiệm mà tiên hiền nhân tộc đã làm trong những năm tháng khó khăn xa xưa.
Nhưng vấn đề ở chỗ, những dã thú thường gặp thì không có năng lực tham gia chiến đấu cấp bậc siêu phàm, mà những dị thú có năng lực siêu phàm thì lại hiếm thấy.
Hơn nữa, thường những dị thú có năng lực siêu phàm thì rất mạnh, thậm chí còn có rất nhiều con đã có trí tuệ, cực khó thuần phục.
Ví dụ như pháp thú Bệ Ngạn trong truyền thuyết, cũng có thể được tính là dị thú.
Thời đại viễn cổ có một loại "dị thú", chúng thường có một chút thần tính nào đó, thậm chí có tư cách được gọi là thần thú.
Ngự thú thuật bình thường chính là kết duyên cùng với những huyết mạch hậu duệ của những dị thú cường đại này.
Dần dần, bọn chúng từ "thường khó thấy" biến thành "hiếm thấy", cuối cùng là gần như tuyệt tích.
Ngự thú thuật cũng vì vậy mà rơi vào ngõ cụt.
Sau đó, tiên hiền nhân tộc căn cứ vào nghiên cứu Khai Mạch đan, sáng tạo đào tạo ra một loại "yêu thú", dùng chúng để bổ sung Khai Mạch đan.
Yêu thú chính thức có được chiến lực siêu phàm, không hề thua kém dị thú. Theo năng lực đào tạo không ngừng tăng lên, thực lực của đám yêu thú này còn có thể được nâng cao.
Rất nhiều người cảm thấy, ngự thú thuật nói không chừng một lúc nào đó sẽ được phục hưng.
Nhưng có một vấn đề tồn tại...
Yêu thú càng mạnh, sẽ ra Khai Mạch đan phẩm chất càng cao.
Ý nghĩa tồn tại của ngự thú thuật chính là nâng cao sức mạnh siêu phàm. Nhưng yêu thú và tu sĩ nhân loại, hoàn toàn không giống nhau.
Không sống mống chết, chỉ vậy mà thôi.
Trong lịch sử tu hành dài dằng dặc, những pháp môn tu hành bị loại bỏ nhiều không đếm xuể, ngự thú thuật chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Người đời sau lúc nhắc đến nó, khó tránh khỏi thở dài một tiếng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Ngay cả dị thú, cũng chỉ có một ít huyết mạch dị thú hiếm hoi, khó mà truyền thừa. Cự quy của Thiên Hữu quốc chính là một trong số đó.
Nhưng mà quá hiếm.
Khôi Lỗi thuật của Xúc Mẫn đã là tạo nghệ phi phàm, bất luận Xích Thiên nô hay là Biểu Hổ, Liệm Xà, đều không phải là thứ mà tu sĩ Mặc Môn bình thường có thể chế tạo ra.
Mà ngự thú thuật gã tu luyện cũng đã đạt đến cảnh giới cực kỳ cao thâm.
Một con dị thú Đơn Trảo Quỷ Diện Thử Bức này, được thuần dưỡng vô cùng tốt, hơn nữa còn có năng lực trời sinh mạnh kinh người, vừa xuất hiện đã đánh bại Lâm Tiện.
Hiện tướng lĩnh Thần Sách quân vẫn không ngăn chặn, có thể thấy dị thú mà Xúc Mẫn thuần hóa này, hẳn là được tính trong danh sách năm khôi lỗi, không bị vi phạm quy định.
Trên khán đài, Kiều Lâm khiếp sợ khó hiểu, thậm chí còn quên cả việc truyền âm, lẩm bẩm nói: "Xúc Mẫn thật mạnh!"
Đây là một cuộc chiến vượt ngoài dự tính, kích thích ngoài dự tính!
Trong một trận chiến khán giả không chút kỳ vọng, lại biến đổi bất ngờ liên tục.
Thần thông kia của Lâm Tiện, sau khi kết hợp với biểu hiện của y sau đó, đao thuật có sát lực cực mạnh, có thể nói là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Nếu không gặp phải một đối thủ như Xúc Mẫn, thì hoàn toàn có cơ hội giết vào vòng chung kết.
Hai loại sức mạnh này kết hợp với nhau, có không gian phát triển cực kỳ đáng sợ.
Khương Vọng rất chắc chắn, nếu Lâm Tiện có thể khai phá hai loại sức mạnh này đến mức cực hạn, thì thậm chí y có thể có tư cách tranh thứ hạng ở Hoàng Hà Hội lần này!
Chỉ tiếc kinh nghiệm của y quá ít, Dung quốc lại che giấu quá kỹ, cũng khiến cho y thiếu nhiều cơ hội trưởng thành.
Đương nhiên, nếu như y sớm nổi danh, thì cũng chưa chắc có thể có ngày hôm nay.
Một người mạnh hay không là do đối thủ của người đó quyết định.
Bởi vì Lâm Tiện mạnh như thế nên sức mạnh mà Xúc Mẫn thể hiện ra càng khiến người ta kinh ngạc.
Năng lực cường đại như Lâm Tiện mà cũng không thể thay đổi thế bại, cho thấy Xúc Mẫn mạnh như thế nào.
Chẳng trách gã dám lớn tiếng kêu gào với thiên kiêu Tề quốc, một lòng nhất định muốn giành lại thể diện cho Hạ quốc.
Tiếc là...
Khương Vọng than nhẹ một tiếng: "Hắn không có cơ hội."
Lúc vẫn đang ở vòng loại, Xúc Mẫn gặp phải Lâm Tiện quá sớm, bị buộc phải lộ ra phần lớn thủ đoạn.
Ba khôi lỗi của gã đã bị hủy, cho dù có thể nhanh chóng sửa lại thì cũng đã bị người ta hiểu thấu.
Mà năng lực siêu phàm của con Đơn Trảo Quỷ Diện Thử Bức kia cũng đã thể hiện trước mặt mọi người.
Xúc Mẫn nhiều nhất cũng chỉ còn một dị thú hoặc khôi lỗi có thể sử dụng, quá ít. Ở trên chiến trường, đây chính là "Mất đi tính bảo mật chiến lực", thất bại là chuyện đã định trước.
Ở Hoàng Hà xảy ra tình huống này, gã vẫn chưa xuống đài, sau khi trải qua trận chiến này, e rằng gã sẽ bị những đối thủ cường đại nhìn thấu.
Nhưng đối với Khương Vọng, hắn không hề cảm thấy may mắn vì ít đi một đối thủ cường đại...
Ngược lại còn tiếc hận, có thể bản thân sẽ không có cơ hội giao thủ với người có kỷ thuật như vậy.
Trong lúc nhất thời, Kiều Lâm vẫn chưa hiểu rõ lắm, vẫn đang lo lắng bởi vì thiên kiêu Hạ quốc quá mạnh. Nhưng sau khi nghe Khương Vọng nói như vậy, lại nhìn biểu cảm khó coi của Xúc Mẫn trên đài, cũng đại khái có thể suy nghĩ rõ ràng rồi.
Giây phút này, Xúc Mẫn đứng một mình trên đài, trên mặt không hề có chút vui sướng vì chiến thắng nào.
Con Đơn Trảo Quỷ Diện Thử Bức kia bay bên cạnh gã.
Lâm Tiện ngã trên đất, chưa rõ sống chết. Ba khôi lỗi bị Sài Đao chém nát rơi vãi xung quanh Lâm Tiện.
Rất lâu không ai lên tiếng.
Có rất nhiều người lúc này mới nghĩ đến, Hoàng Hà Hội, không hỏi sinh tử...
Thậm chí, một nước nhỏ như Dung quốc, vì giữ vững thái độ khiêm tốn, chỉ có một mình Lâm Tiện đến dự thi.
Nói cách khác, Lâm Tiện bất tỉnh, không thể chủ động đầu hàng, sống chết của y lúc này đều nằm trong tay Xúc Mẫn.
Vậy thì Xúc Mẫn sẽ giết đối thủ phá hủy khôi lỗi của mình, chặn ngang hy vọng ở Hoàng Hà Hội của gã sao?
"Khương đại nhân." Kiều Lâm nuốt một ngụm nước miếng, truyền âm nói: "Hắn có thể giết Lâm Tiện không?"
Sau khi chứng kiến một trận chiến vô cùng phấn khích như vậy, tâm trạng của Khương Vọng vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn hỏi ngược lại: "Ngươi muốn hắn làm gì?"
Kiều Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Giết."
Lý do rất đơn giản, Lâm Tiện là thiên kiêu Dung quốc.
Dung quốc lại là một nước tiếp giáp Tề quốc.
Một Dung quốc nho nhỏ, lại có thể giấu một thiên tài kỹ như vậy, sự cảnh giác và chống đối Tề quốc đã quá rõ ràng.
Nếu như Lâm Tiện chết, có thể nói là dập tắt hy vọng cuối cùng của Dung quốc, chuyện này đương nhiên là tin vui đối với Tề quốc.
Khương Vọng nói: "Cho nên Xúc Mẫn sẽ không giết hắn."
Trên đài, Xúc Mẫn nhìn Lâm Tiện đang nằm dưới đất, trong mắt hiện lên sát khí vô cùng rõ ràng.
Kiếm Phong Sơn là một ngọn núi nổi tiếng vô cùng và có ý nghĩa, được xưng tụng là "Phụng chỉ tứ hoàn".
Hạ quốc trở thành trò cười cho thiên hạ, gã là một trong số những đại biểu của Hạ quốc, lần tham gia Hoàng Hà Hội này, gã muốn giành một chút vinh dự cho Hạ quốc.
Vậy mà lại bị một tu sĩ đến từ Dung quốc cản trở, mới chỉ ở vòng loại đã lộ ra rất nhiều lá bài bí mật.
Làm sao không hận?
Nhưng gã trầm mặc một lúc, cuối cùng chỉ nói với tướng lĩnh Thần Sách quân chủ trì trận đấu: "Thắng bại đã phân ra rồi chứ?"
Tướng lĩnh Thần Sách quân kia không cảm xúc, giơ tay lên nói: "Đài chữ Canh, người thắng, Hạ quốc Xúc Mẫn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận