Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1958: Nghênh đón Thượng Sinh (1)

Trước khi bắt đầu chiến đấu, Dịch Thắng Phong vốn theo sát Chu Hùng tiến về phía trước, một người ở ngoài sáng một người ở trong tối, muốn dùng tốc độ nhanh nhất, vạn vô nhất thất xử lý Khương Vọng.
Mặc dù xuất hiện biến cố ngoài ý liệu, Diêm Pha của Dực quốc đột nhiên xuất hiện, cản lại Chu Hùng.
Nhưng Dịch Thắng Phong vẫn không chút do dự, càng không có chuyện lùi bước.
Vừa vặn Chu Hùng bị ngăn cản, đã làm xuất hiện sơ sẩy rất lớn trong cảnh giới là một khi Khương Vọng hoàn toàn không có ý thức về nguy hiểm, ai lại đi rảnh hơi an nhàn ở đây cứu người?
Hắn thuận thế xóa đi bản năng cảnh giác của Khương Vọng, xuất ra một kiếm nằm ngoài giác quan, định là một phát thành công. Nhắc tới thì, hắn đương nhiên không ngại phối hợp với người khác vây giết Khương Vọng, điểm chính của chiến đấu chính là sinh tử, không hề có chuyện công bằng hay không... Nhưng điều này không đồng nghĩa hắn có dũng khí một đấu một đối mặt với Khương Vọng, có lòng tin một mình giết chết được Khương Vọng! Luyện kiếm mười sáu năm, việc vung kiếm sớm đã trở thành một loại bản năng. Là đệ tử của Thất Sát Chân Nhân, từ nhỏ đến lớn, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần đấu sinh tử, đã giết rất nhiều cường địch. Lục Sương Hà quản chính là thiên đạo vô tình, hắn cho rằng Dịch Thắng Phong có cơ hội giết chết đối thủ, nếu Dịch Thắng Phong không làm được, hắn cũng sẽ chỉ đứng nhìn Dịch Thắng Phong mất mạng, dù giữa hai người có sự phân chia mạnh yếu quá rõ ràng! Cái gọi là một kiếm nằm ngoài giác quan, là Dịch Thắng Phong kết hợp khả năng linh giác của bản thân sáng tạo ra kiếm thuật độc môn, với sự nắm bắt ngũ thức của đối thủ, vượt qua giác quan, ẩn giấu hành tung, sau đó đột ngột xuất ra một kiếm bất ngờ để tập sát. Bởi vì hắn không định truyền chiêu này cho bất kỳ ai, cũng không cần thiết phải giới thiệu nó cho người chết. Bản năng chiến đấu qua rèn luyện lâu dài của Khương Vọng đã giúp hắn sinh ra cảnh giác trong tình huống hoàn toàn không hề cảm thấy có nguy hiểm, giúp hắn ngưng tụ hỏa giới thuật trước khi xuất hiện một kiếm này, khiến mười thành sát lực xuất ra không còn đủ được tám thành, phần sát lực còn dư lại cũng bị tiêu hao ở trong hỏa giới. Lần sau đối địch, nếu phải đối mặt với loại đối thủ có khả năng chiến đấu tài tình tuyệt đỉnh như thế này, phải để đối thủ còn giữ lại một chút cảnh giác nguy hiểm, như vậy mới càng giống với thật. Đây là kinh nghiệm Dịch Thắng Phong học được từ sau một lần giao phong là nếu như còn có lần sau. Giây phút hỏa giới bị tách ra, đẹp đến kinh người. Nhưng khi hỏa giới nổ tung, lại là bút tích của thần. Sau đó một kiếm trăng sáng kinh thiên này, tựa như cơn mưa quất tới. Dịch Thắng Phong đã xóa sạch bản năng cảnh giác của đối thủ, nhưng bản thân lại cảm thấy rùng mình lạnh đến thấu ót. Ngàn vạn kiếm tơ như ánh trăng nghiêng rơi, trong đó Tương Tư kiếm ý, làm Dịch Thắng Phong cảm nhận được cảm xúc của một đứa bé sơ sinh khi vô số lần nửa đêm tỉnh mộng! Là sự đau đớn, kinh sợ không sao quên được, không thể tin nổi! Ở độ tuổi xây dựng niềm tin tốt nhất, hắn lại khiến Khương Vọng kiến thức sự lãnh khốc của nhân gian. Sự lãnh khốc này, hôm nay đã dồn hết vào trong kiếm quang, còn tặng cho Khương Vọng. Đây là món quà đáp lễ để trễ mười sáu năm. Nghiên cứu chiêu thuật gần đến thần, kiếm ý chí cực lạnh như sắt! Về mặt ý nghĩa, đây là một kiếm sát phạt tuyệt đối, nhất là khi nó mang đến cảm giác đau đớn, sợ hãi như xuyên thủng thời gian. Kiếm giả nhìn mà đau lòng. Nhưng lòng Dịch Thắng Phong là lãnh đạm. Hắn cảm nhận được cảm xúc kia. Năm đó lúc hắn xuất một chưởng đẩy Khương Vọng xuống nước, hắn đã nhìn thấy cái cảm xúc ấy. Nhưng hắn thờ ơ. Hắn trước nay chưa bao giờ hối hận. Chưa bao giờ cần được tha thứ. Khi kiếm đã tới sát người, thứ hắn cần đối phó, chỉ có kiếm. Hắn đảo ngược Bạc Hạnh Lang, lùi, lại lùi, tiếp tục lùi! Bước chân không phải là rất nhanh, nhưng mỗi bước đều rơi đúng khoảng cách giữa đón kiếm và không đón kiếm, dẫn động khí cơ của hai bên, ảnh hưởng đến biến ảo của kiếm thế.
Đây là Thiên Ki Bộ do Chân Nhân Nhâm Thu Ly truyền lại, được gọi là từng bước khó lường, dự đoán tiên cơ địch. Sau ba bước, hắn lại xông vào, một kiếm hất lên, nghênh đón kiếm phong của Khương Vọng! Hất một cái này, trời đất mở. Hất một cái này, gió mây nổi. Hất một cái này, như khơi trăng sáng lên, đương nhiên cũng bao gồm cả "Ánh trăng" vô tận. Một kiếm này như phá vỡ giới hạn không gian, khiến giới này và cả giới bên kia... Ở một nơi nào đó rất xa không ai biết ở đâu, nơi không có người phân tranh, không tồn tại sự tổn thương, có thể hưởng thụ thế giới đẹp đẽ vô cùng mãi mãi. Một kiếm này như đón khách, đón ngươi đến chỗ bên kia đó, mang đến khói lửa của nhân gian hồng trần, lẫn sự từ bi của phổ độ chúng sinh, một kiếm này, tên Thượng Sinh ! Là chân truyền của Nam Đẩu Điện, có thể tu kiếm thuật một mạch từ Ngoại Lâu cảnh đến Diễn Đạo cảnh, một Nam Đẩu Sát Sinh Kiếm! Truyền thuyết xa xưa kể rằng, Nam Đẩu xưa nay luôn chủ sinh, nhưng kiếm này lại có tên Nam Đẩu Sát Sinh! Đây là vạn cổ kinh truyền, hoàn toàn không thua gì các chiêu pháp tuyệt đỉnh Nhân Duyên Đao, Bát Hoang Vô Hồi Kích.
Kiếm này vừa ra, liền kích động được cả ánh trăng vô biên. Vô số sợi kiếm khí rít vang bay qua bầu trời của Dịch Thắng Phong, xuyên mây động gió, nhưng chỉ bạc đầy trời lại không có sợi nào chạm vào người hắn. Mái tóc dài cột dưới ngọc quan bồng bềnh trong bóng đêm. Hắn xách thanh trường kiếm chợt ẩn chợt hiện trong giác quan, đi ngược chiều với "Ánh trăng" rực rỡ, kiếm thế Thượng Sinh không ngừng dâng cao, không ngừng dâng trào, nhắm thẳng về phía Khương Vọng. "Thượng Sinh" giả, đăng lâm thiên giới. Một kiếm như vậy, vốn không cần bất kỳ chú giải nào thêm.
Nhưng hắn lại chợt nói:
"Phượng Khê từ biệt đã mười sáu năm! Nhiều năm không gặp vậy, ngươi không có gì nói với ta sao?" Giọng rất nhẹ, nhưng rất lạnh. Nội dung câu hỏi, từng từ từng chữ đều sắc bén, đâm thẳng vào vết thương. Ánh mắt Khương Vọng vẫn bình tĩnh, không nói hai lời đột ngột xoay người, một kiếm mở trời đất ra làm đôi, chia thành hai phần sinh tử! Kiếm quang sắc lẹm xẻ đôi trời đất, chém ra biên giới hư thật của thời gian, vừa vặn chém lên lớp giáp xác khép chặt của Biều Hổ! Mảnh vụn giáp xác bay khắp nơi. Xúc Mẫn phía sau Biều Hổ cứ thế bị chém lộ ra! Ngày xưa Lâm Tiện cũng từng một đao xẻ Biều Hổ, đối mặt với Khương Vọng, loại con rối cứng ngắc này đương nhiên là không chịu nổi một kích, dù lúc này nó đã được tăng cường mấy lần, nhưng sự tiến bộ của một con rối làm sao so được với thiên kiêu chân chính! Xúc Mẫn vốn định trở về điều quân, hội hợp với mấy người Ngụy Quang Diệu, cùng dẫn binh cường công Tề quân. Theo kế hoạch trước đó, xuất Cửu Tử Hoài Sơn Trận ra trước, chấn nhiếp thế địch, làm loạn trận địch, tiếp đó Chu Hùng và Dịch Thắng Phong bạo khởi giết người, giết Khương Vọng, để làm quân địch mất đi sĩ khí, cuối cùng cho đại quân vây chặt bốn bề, một hơi chém tướng Phá Quân làm liền một mạch. Nhưng không ngờ trong quân địch cũng ẩn giấu một Thần Lâm cảnh Diêm Pha.
Kế hoạch đến bước giết Khương Vọng thì bị khựng lại. Lúc Chu Hùng, Diêm Pha lần lượt ra tay, Khương Vọng vẫn còn ung dung ấn kiếm đi loanh quanh, Xúc Mẫn lập tức nhận ra không có vũ lực tuyệt đối trấn áp, dù hôm nay Tề quân có định trước sẽ đại bại, thì cái tên Khương Vọng này cũng vẫn rất có khả năng chạy thoát, vì Khương Vọng hiện giờ là một trong những người mạnh nhất dưới Thần Lâm, Xúc Mẫn không tin Dịch Thắng Phong đủ sức giết Khương Vọng. Mặc dù bọn họ đang chiếm ưu thế, nhưng khi đại quân chưa dùng binh trận hợp vây, bại thì dễ nhưng giết thì khó! Nên hắn nhanh chóng quyết định dùng năng lực Yên Điểu, ẩn giấu tung tích, chờ cơ hội gia nhập chiến cuộc, hỗ trợ Dịch Thắng Phong tốc thắng, để kết thúc chiến đấu trước khi hai quân đụng nhau. Nếu bảo Dịch Thắng Phong có khả năng ngang sức ngang tài với Khương Vọng. Hắn tự hỏi, mình đã lập ba lầu, tuyệt đối có khả năng làm con hắc mã quan trọng ảnh hưởng đến cán cân thắng lợi. Thiên kiêu Hạ quốc, sao có thể thiếu cái tên Xúc Mẫn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận