Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1216: Có ai chưa từng thương tâm (2)

Hoàng Xá Lợi cố gắng áp chế suy nghĩ lộn xộn trong lòng, động tác không bị ảnh hưởng chút nào, dưới sự đau đớn muốn rơi nước mắt, tung người vung cao Hàng Ma xử.
Nhưng!
Nàng chợt có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Một loại khí tức kinh khủng, làm người ta run sợ xuất hiện ngay trên người mỹ nhân trước mặt.
Bồ Đề thần thông gõ vang hồi chuông cảnh cáo.
Xử này mà đánh xuống, người chết sẽ là mình!
Không được đánh!
Hoàng Xá Lợi quyết định rất nhanh, Hàng Ma xử dựng lên, chuyển thành tư thế phòng ngự, đồng thời cực nhanh rút lui!
Xông tới đã nhanh, rút về càng nhanh.
Nàng là cường giả chân chính, khi chiến đấu luôn lấy thắng bại là ưu tiên hàng đầu, khi đã chắc chắn về phán đoán của mình, thì thực hiện nó vô cùng kiên quyết.
Nhưng …
Mỹ nam tử Đặng Kỳ của Mục quốc lại không hề phát động phản công.
Mà là nhìn về phía dưới đài.
Khi đang được bao nhiêu con mắt chăm chú nhìn vào, khi đang ở ngay thời khắc mấu chốt của trận chiến đỉnh phong.
Hắn lại dời mắt ra khỏi chiến trường, nhìn xuống phía dưới đài!
Dưới đài có cái gì?
Cái lúc này rồi, còn có cái gì, quan trọng hơn trận chiến này?
Đây là cuộc chiến quyết định tiền đồ, cuộc chiến quyết định sinh tử, cuộc chiến vì vinh dự!
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn.
Dưới đài thì có được cái gì?
Dưới đài thật ra trống trơn.
Chỉ có một người…
Lệ đang rơi đầy mặt!
Một người mặc áo xanh, eo đeo kiếm, và một tấm ngọc bội vô danh.
Y đứng đó không nhúc nhích, nước mắt rơi như mưa.
Không nói một lời, nhưng lại là anh hùng thiên hạ!
Là thiên kiêu Đại Tề Khương Vọng, một trong tứ cường của cảnh giới Nội Phủ.
Cường thế đánh bại tuyệt đỉnh thiên kiêu của Sở quốc Hạng Bắc, hiện đang đứng dưới đài quan chiến, Khương Vọng!
Triệu Nhữ Thành nhìn y.
Y cũng nhìn Triệu Nhữ Thành.
Trên đài dưới đài, hai người nhìn nhau.
Cái nhìn đầu tiên sau hai năm xa cách.
Từ cái ngày đó ở Phong Lâm thành, họ chưa từng gặp lại nhau!
Cả hai đều đã từng tưởng, lần chia tay ở trước Đạo Huân Điện đó, chính là lần vĩnh biệt.
Lúc ấy, họ chính là một lần nữa cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, chia nhau đạo huân xong, thì ai về nhà nấy. Nhưng có ai ngờ, từ đây làm gì còn "Nhà" nữa!
Hai người cứ thế đứng nhìn nhau.
Triệu Nhữ Thành ngày thường thích khóc, lúc này chẳng có lấy một giọt nước mắt.
Khương Vọng thường ngày kiên cường hơn, giờ nước mắt lại như vỡ đê, rơi xuống như mưa.
"Khương Vọng."
Triệu Nhữ Thành ở trên đài mở miệng, trở lại giọng nói của mình, giọng nói không còn cứng ngắc khó nghe như trước nữa.
Thời gian ma luyện ở biên hoang, đã hoàn toàn mài sạch sự trẻ trung của hắn.
Hình dáng của hắn bây giờ, hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng hắn nhanh chóng chấp nhận điều ấy, đối mặt với nó.
Nét mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.
Hắn ở trên Diễn võ đài lúc này, lại vững vàng như một người huynh trưởng, Khương Vọng ở dưới Diễn võ đài, lại trở nên yếu ớt mong manh.
Hắn nói: "Sau này ngươi phải làm người Tề cho thật tốt, làm Tề quan, xây dựng tiền đồ rực rỡ, sống một cuộc sống vui vẻ. Những chuyện trước kia, đừng vác trên lưng mình nữa. Trang quốc thiếu ngươi, để ta đòi giúp ngươi. Trang quốc thiếu đại ca, ta sẽ đòi giúp hắn. Giải nhất này ta sẽ lấy, con đường kế tiếp, ta sẽ đi. Tất cả mọi việc, để ta gánh vác."
Trang quốc?
Trang quốc thiếu Khương Vọng? Trang quốc thiếu y cái gì?
Những người quan chiến lập tức liên tưởng đến chuyện thiên kiêu Trang quốc Lâm Chính Nhân bỏ cuộc so tài!
Sao mới ngay vòng đầu so tài, Tề quốc đã đụng phải ngay Trang quốc? Sao Lâm Chính Nhân chiến đấu đến đây, lại đột ngột để Huyết Quỷ cắn trả, bỏ cuộc so tài?
Thì ra bên trong có chuyện, có bí mật!
Khương Vọng nhìn Triệu Nhữ Thành như chưa bao giờ nhìn thấy hắn, nhìn không chớp mắt.
Y không nói gì.
Vì y nói không ra lời.
Hy vọng xa vời đã trở thành sự thật, phỏng đoán mong manh đã trở thành thực tế.
Huynh đệ tốt tưởng không bao giờ gặp lại, không ngờ bây giờ đứng ngay trước mặt mình.
Con đường đi tới này.
Quá mệt mỏi, quá khổ sở!
Mặc dù y chưa bao giờ than phiền, chưa bao giờ lười biếng, nhưng đã từng rất nhiều lúc, y thật sự hy vọng có người cùng gánh với mình.
Mà ai có thể làm được điều đó chứ!
Trên đời này, trừ những người cũng đã từng trải qua sự kiện ngày hôm đó, mới có thể cảm nhận được!
Y không biết tại sao mình rơi lệ.
Rõ ràng trong lòng y rất vui, vui không tả nổi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng y lại không ngừng được rơi nước mắt.
Y vui đến mức rơi lệ, nhưng không nói ra được câu nào.
Đường xưa phố dài lầu cũ, chuyện xưa thường hiện ra trong mộng.
Cười chi anh hùng rơi lệ, người nào chưa từng thương tâm!
Trên chỗ ngồi, Diệp Thanh Vũ lập tức quay qua nhìn Diệp Lăng Tiêu.
Nếu muốn làm gì đó nhắm vào Trang quốc, trên Quan Hà Đài này, có lẽ Vân quốc sẽ giúp đỡ cung cấp một ít chứng minh.
Diệp Lăng Tiêu không quay đầu, chỉ truyền âm trả lời: "Chuyện này không dễ đâu. Để xem thêm chút nữa."
Không nói hai người trẻ tuổi kia, mà đám trẻ tuổi thiên kiêu đồng lứa.
Dù hai người trên đài dưới đài kia có thể đại diện cho Mục quốc và Tề quốc.
Nhưng Trang quốc cũng có Chân Nhân trấn giữ quốc gia, bảo vệ bốn ngàn dặm đất, binh cường mã tráng.
Là cái đinh Cảnh quốc ghim vào tây cảnh, cũng là thế lực mạnh nhất của Đạo giáo nhất mạch ở tây cảnh.
Ai muốn khi dễ, Cảnh quốc là Đạo tông chi quốc, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Không có vua của Trang quốc ở đây, Lâm Chính Nhân làm Trang quốc mất thể diện, nhưng Cảnh quốc không hề lên tiếng đòi giết tế cờ.
Vì nói đúng ra thì, là căn cơ lập quốc của Trang quốc, đã có đủ sức nặng rồi.
Trên Diễn võ đài, Triệu Nhữ Thành nói xong, thì quay trở lại phía Hoàng Xá Lợi.
Lúc nhìn đến Hoàng Xá Lợi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đa tình chỉ còn sự lạnh lùng.
Trong thân thể hắn vọng ra tiếng kiếm rít khủng bố.
Dấu ấn Hoàng Diện Phật mỉm cười trên mi tâm vỡ tan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận