Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1274: Trường sinh

Trên gương mặt ông lão có nếp nhăn thật sâu, cũng không còng lưng, thế nhưng trong đôi mắt lại hơi tăm tối, giống như là lưu ly lại bị che phủ một góc vậy.
Cung vệ cũng ở cách nơi này không xa, Khâu Cát mới vừa rời đi không bao lâu.
Mà trong đó vẫn thuộc về hoàng cung Đại Tề, cũng không biết có bao nhiêu cường giả bảo vệ.
Thế nhưng Khương Vọng vẫn cảm giác được nguy hiểm.
Cảm giác nguy hiểm phát tán từ trên người ông lão kia, thế nhưng mục tiêu cũng không phải là hắn.
Khương Vọng hỏi: "Vị cung chủ nào?"
"Trường Sinh." Ông lão nói.
Cung chủ Trường Sinh cung Khương Vô Khí!
Vị hoàng tử "giống hoàng thượng nhất" này, tại sao lại đột ngột mời mình?
Bởi vì Trương Vịnh? Hay là quán quân của Hoàng Hà Hội? Hoặc là bởi vì Khương Vô Ưu?
Chỉ trong khoảnh khắc, Khương Vọng đã suy nghĩ rất nhiều thứ.
Hắn hoàn toàn có thể từ chối.
Hiện tại hắn cũng có tư cách từ chối lời mời của bất cứ vị hoàng tử nào. Cho dù là Thập Nhất hoàng tử được Tề đế yêu quý nhất cũng vậy.
Thế nhưng hắn cũng chỉ gật đầu, nói: "Nếu như Thập Nhất hoàng tử đã mời, vậy xin công công hãy dẫn đường."
Mặc dù đã gặp mặt Khương Vô Khí mấy lần, quá trình cũng không vui vẻ gì. Thế nhưng đối với vị hoàng tử Khương Vô Khí này, hắn cũng không có ác cảm, ngược lại thì hắn còn rất tò mò nữa.
Ông lão gật đầu làm lễ, sau đó quay người đi trước, dẫn Khương Vọng đi mấy bước, dừng lại trước một chiếc kiệu dựa vào thành cung.
"Thanh Dương Tử, mời vào kiệu."
Vừa nói, vừa xốc màn kiệu thay cho Khương Vọng.
Khương Vọng liếc nhìn vào trong, thấy trang trí rất khí thế, thế nhưng lại trống vắng.
"Ta còn tưởng Thập Nhất hoàng tử ở trong kiệu."
Khương Vọng thuận miệng nói, cũng không vào kiệu.
Ông lão nói: "Cung chủ gặp ngài, đường đường chính chính, cũng không phải chuyện xấu xa gì, đương nhiên là đợi tại Trường Sinh cung rồi."
Đây là cho Khương Vọng một viên thuốc an thần.
"Ta thấy Thập Nhất hoàng tử, cũng là một người chính trực!"
Khương Vọng mỉm cười, xoay người ngồi vào trong kiệu.
Màn kiệu rủ xuống, bốn tên kiệu phu nhẹ nhàng nhấc chiếc kiệu này lên, bắt đầu di chuyển.
Trong lúc di động, không chút rung chuyển nào.
Khương Vọng tiện tay kéo cửa sổ nhỏ ra, cảm nhận được cơn gió nhẹ buổi hoàng hôn của thành Lâm Truy. Đương nhiên, cũng không bỏ sót cảnh tượng bên ngoài cỗ kiệu này.
Mà ông lão mặc bộ quần áo hoạn quan màu đen kia thì đưa hai tay vào ống tay áo, đi bên cạnh cỗ kiệu.
Đưa tay lồng vào trong tay áo, bình thường là do thói quen sưởi ấm bàn tay khi trời đông giá rét.
Thế nhưng hiện tại mới là tháng bảy, thời tiết vẫn không thể nói là lạnh được.
Huống hồ với thực lực ông lão kia, chắc hẳn cũng đã sớm nóng lạnh bất xâm rồi.
Người trong Trường Sinh cung này, có lẽ đều sợ lạnh.
Trong đầu Khương Vọng xuất hiện những suy nghĩ này rồi biến mất, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm điều gì cả.
Một đường đi trong im lặng.
Cỗ kiệu di chuyển rất nhanh, Khương Vọng mới vừa ôn lại đạo thuật Hoàng giai "Long Hổ" một lần thì cỗ kiệu đã dừng lại, hạ kiệu.
"Đã tới Trường Sinh cung." Ông lão ở bên ngoài nhắc nhở.
Thế là Khương Vọng xoay người đi ra cỗ kiệu, đưa mắt quan sát, thấy trên cửa cung có một tấm biển dựng thẳng, có viết hai chữ "Trường Sinh".
Hai chữ này, khí thế bàng bạc, nhất là nét sổ của chữ "Sinh" kia, có một loại cảm giác đánh võ vòm trời. Lại giống như một người, đứng ngạo nghễ hỏi thanh thiên.
"Hai chữ này, là do bệ hạ tự tay viết. Những cung khác đều không có.”
Ông lão ở bên giải thích, trong giọng nói ẩn chứa sự tự hào.
Khương Vọng liếc mắt nhìn hai chữ này, cảm nhận được ngoài sự hào hùng rộng rãi ra, còn có sự mong đợi của một người cha đối với con của mình.
"Mong ước con trai trường sinh."
Lối kiến trúc của Trường Sinh cung rất đại khí đường hoàng, cho dù tại tối muộn cũng làm cho người ta một loại cảm giác sáng tỏ.
Khương Vọng không nói thêm gì, chỉ đi theo sau lưng ông lão kia, đi vào trong Trường Sinh cung.
Trên đường đi, cung nữ đi qua đều cười duyên dáng, cung vệ tuần tra thì ngẩng đầu ưỡn ngực, tầm mắt khoáng đạt, hoa cổ đường đá đều sạch sẽ, bầu không khí trong tòa cung điện này đều rất trong sáng rõ ràng.
Có câu nói là "Phòng ốc còn không quét dựa vào cái gì quét thiên hạ", còn nói "Trị quốc cũng như trị gia".
Khí chất của người đang nắm quyền, rất có khả năng thể hiện tại "nhà" của người đó.
Đương nhiên, lịch sử nói cho mọi người biết, trước khi chính thức ngồi lên chiếc long ở, có lẽ tất cả khả năng đều chưa hẳn là thật.
Sau khi đi vào cửa cung thứ ba, trước một tòa thiên điện, những tiếng đầu tiên truyền vào trong tai và những tiếng ho kịch liệt.
Những tiếng ho ngắn mà vội vã, kịch liệt lại liên tục, giống như sẽ hết hơi ngay lập tức vậy.
Nghe được âm thanh này, ngươi sẽ cảm thấy lo lắng người này có thể ho ra cả tâm can tỳ phổi hay không.
Ông lão đi ở phía trước bỗng lóe lên, đã biến mất.
Khương Vọng suy nghĩ, vẫn bước chậm đi vào tòa thiên điện này.
"Không sao cả."
Trước khi bước vào thiên điện, hắn nghe được câu nói như vậy.
Sau khi bước vào thiên điện, ngay lập tức hắn đã thấy được Khương Vô Khí. Khi đó Khương Vô Khí đang ngồi trước thư án, trên người được bao phủ một bộ áo choàng lông chồn trắng thật dày, có lẽ lời nói khi trước là đang khuyên giải ông lão phía sau hắn ta.
Lúc này, hắn ta vừa lúc quay đầu lại, đón nhận ánh mắt của Khương Vọng.
Vẻ mặt tái nhợt không chút hồng hào nào.
"Làm cho Thanh Dương Tử chê cười rồi." Hắn ta cười nói.
Vẻ mặt thản nhiên, giống như không quan tâm bệnh tật của mình, cũng không cần che giấu điều gì vậy.
Phía sau hắn ta là ông lão mặc bộ hoạn quan màu đen, vẻ mặt của ông ta cũng rất bình tĩnh, cũng không muốn lộ ra vẻ lo lắng cho người trước lo lắng.
"Bái kiến Thập Nhất hoàng tử." Khương Vọng chắp tay thi lễ.
Không có nói tới bệnh tình của Khương Vô Khí.
Khương Vô Khí không cần an ủi.
Khương Vô Khí ho hai tiếng rồi mới nói: "Ta nghe nói hôm nay Thanh Dương Tử vào cung, cho nên sai người tới mời, cũng không nghĩ tới thật sự có thể mời được khách quý tới.”
Hắn ta mỉm cười với vẻ thản nhiên: "Thế nhưng ta vẫn thử một lần."
Khương Vọng khiêm tốn: "Làm sao mà Khương Vọng lại được tính là khách quý chứ?"
"Ngươi là anh hùng của Đại Tề chúng ta, dương oai cho Đại Tề chúng ta, đương nhiên là khách quý, cao quý không tả nổi."
Khương Vô Khí nói, vừa đứng lên vừa tiện tay khép một cuốn sách trước thư án lại, đặt nó tại góc bên phải, nơi đó đã chồng lên một đống sách rồi.
Thấy ánh mắt Khương Vọng đưa tới, hắn ta cũng thuận miệng nói: "Mấy ngày nay rất rảnh rỗi, cho nên đọc chút sách giải trí... những câu chuyện về chí sĩ đây lòng nhân ái, hiệp sĩ ác quỷ..."
"À, sách giải trí." Khương Vọng thuận miệng nói.
Khương Vô Khí lại như hào hứng lên, hỏi: "Ô, Thanh Dương Tử cũng thích đọc sách giải trí sao?"
Khương Vọng nói thật: "Cũng không đọc mấy quyển."
Có lẽ Khương Vô Khí rất hứng thú với đề tài này, nói: "Nếu không ngại thì hãy kể ra những quyển nào mà ngươi từng đọc đi."
"Ây...” Khương Vọng đành phải phụ họa: "Liệt quốc thiên kiêu truyện?"
Sau khi nói tên truyện này ra, hắn cũng hơi tự tin, dù sao cũng là sách giải trí mà Trọng Huyền đều thích đọc, sẽ không kém đi đâu. Thế là lại nhấn mạnh lần nữa: "Ừ, Liệt quốc thiên kiêu truyện, thật thú vị đó."
"Ô, vậy à.." Khương Vô Khí mỉm cười nói: "Có thể tìm được quyển truyện này cũng không dễ dàng đâu."
"À đúng vậy." Khương Vọng biết nếu tiếp tục đề tài này có lẽ sẽ lộ tẩy, mà lại không biết tại sao, ánh mắt mà ông lão kia khi nhìn mình cũng quá âm u đi, cho nên vội vã nói sang chuyện khác:
"Không biết hôm nay điện hạ mời ta tới, là vì chuyện gì?"
"Thực ra cũng không có chuyện gì quá quan trọng cả.”
Khương Vô Khí dưới lớp áo choàng lông chồn dày, giống như một bức tượng ngọc yếu ớt, tựa như chỉ cần gõ nhẹ thì sẽ bể nát vậy.
Hắn ta dùng ngón tay thon dài đè lên sách, bước ra khỏi thư án.
"Những chuyện mà Hoàng tỷ đã làm vì ngươi, cô tự nhận khi ấy bản thân không thể làm nổi. Cho nên cũng không có tâm tư chiêu mộ ngươi, Thanh Dương Tử không cần khó xử."
Sau khi Trương Vịnh khóc từ đường, thanh danh của Khương Vô Khí rớt xuống ngàn trượng. Trong triều đình, không ít người lạnh nhạt nhìn tới.
Thế nhưng giờ phút này, hắn ta bước đi chậm rãi, vẫn vô cùng tôn quý.
Rõ ràng cũng có vẻ gầy gò yếu đuối, thế nhưng lại cho người ta một loại khí thế tuần sát non sông vậy.
"Khụ khụ!"
Hắn ta khom tay, ngăn tại trước miệng, ho mạnh hai tiếng.
Áo choàng lông chồn trên người cũng rung mạnh giống như sóng vậy.
Hắn ta ngừng ho, sau đó ngước mắt nhìn Khương Vọng, nói với giọng nghiêm túc:
"Thanh Dương Tử, cô muốn nhìn xem, ai mới là Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ. Không biết ngươi có thể đồng ý hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận