Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1317: Phủ Trữ

Trong Chính Thanh Điện mà Khương Vọng đặc biệt cho người xây dựng, trong một chiếc ghế lại cất giấu một bản đồ bố trí lực lượng canh phòng siêu phàm của Nhật Chiếu quận.
Điều đó có nghĩa là gì?
Khương Thanh Dương muốn làm gì?
Trong thế giới siêu phàm, bởi tồn tại đủ kiểu phương pháp siêu phàm, đạo thuật sẽ bị phá giải, vũ khí sẽ bị ăn mòn, thậm chí chỉ một dao động nhỏ nhất của Đạo Nguyên cũng có thể bị bắt. Trên chiến trường, đôi khi những phương tiện liên lạc thô sơ nhất lại đáng tin cậy nhất. Người đưa tin đáng tin cậy nhất luôn phải trải qua huấn luyện tàn khốc nhất.
Đôi khi việc truyền tin tình báo ngoài chiến trường cũng vậy.
Có thể thấy rõ việc bị bóc trần trước mặt mọi người hiện giờ chính là rủi ro để lộ tin tình báo.
Bởi vì liên quan đến việc bố trí lực lượng canh phòng siêu phàm của một quận, đây có thể nói là một sự cố rò rỉ tin tình báo vô cùng nghiêm trọng!
Địa điểm là ở Thanh Dương trấn, núi Phủ Trữ, Chính Thanh Điện.
Khương Vọng khó mà thoát tội!
Ngay khi Mã Hùng nhìn kỹ tấm da dê trước mặt.
Trong đám đông phía sau lưng, Phạm Thanh Thanh bất ngờ vung tay lên!
Trong phút chốc, sóng lớn bùng lên, cuồn cuộn như rồng, bao vây binh lính Trảm Vũ quân xung quanh khiến bọn họ ngã trái ngã phải, còn nàng thì bay thẳng về hướng Tây để thoát thân.
Nàng đã đi một nước cờ hiểm, hướng này gần biên giới nhất!
Lúc này, Trương Vệ Vũ chỉ cười lạnh: “Còn muốn chạy?”
Một tay y vẫn cầm cuộn da dê, tay kia đưa về phía trước rồi nắm lại.
Từ bầu trời đầy sao xa xăm rơi xuống bốn đạo tinh quang.
Một đạo tinh quang màu trắng như đao xẹt qua đỉnh đầu Phạm Thanh Thanh, lập tức cô lập mối liên hệ giữa nàng với Nội Phủ.
Một đạo tinh quang màu vàng chặn ngang, trong nháy mắt bành trướng ra, giống như một bức tường cao kiên cố nhốt Phạm Thanh Thanh ở bên trong, không thể phá hủy.
Một đạo tinh quang màu xanh hóa thành dây thừng, tựa như một con rắn uyển chuyển, vòng quanh người mấy vòng rồi trói chặt Phạm Thanh Thanh.
Tay Trương Vệ Vũ thu lại, Phạm Thanh Thanh lập tức rơi xuống, nặng nề ngã xuống Chính Thanh Điện!
Còn đạo tinh quang màu đỏ, đáp xuống những đợt sóng lớn, quét chúng đi sạch sẽ, khiến mọi thứ trở lại như lúc ban đầu.
Ánh mắt Mã Hùng co lại, đương nhiên gã nhận ra, Trương Vệ Vũ nhờ vào bí thuật này mà nổi danh.
Gã chỉ không ngờ là đối phó Phạm Thanh Thanh Nội Phủ cảnh mà lại dùng thủ đoạn như vậy, có thể thấy trong lòng gã thực sự ác độc!
Kết quả là Phạm Thanh Thanh bị bắt chỉ trong một chiêu!
Trương Vệ Vũ không thèm đếm xỉa đến Phạm Thanh Thanh ngã sóng soài trên mặt đất, vẫn nhìn về phía Mã Hùng: “Mã bổ đầu, sao ngươi không trả lời ta?”
Lúc này không thể giả ngốc nữa, Mã Hùng thành thật trả lời : “Đây quả thực là bản đồ bố trí lực lượng siêu phàm canh phòng của Nhật Chiếu quận.”
“Vậy sao nó lại xuất hiện ở đây?” Trương Vệ Vũ hỏi, y dời tầm mắt sang nhìn Trọng Huyền Thắng: “Trọng Huyền công tử, ngươi có thể thay Khương Thanh Dương giải thích chuyện này không?”
Trọng Huyền Thắng không nói gì.
Trương Vệ Vũ nhếch môi.
Lúc này, y lật con át chủ bài của mình ra, nắm chắc tình thế trong tay, nhất là khi nhìn thấy tên mập mạp miệng lưỡi sắc bén này không còn gì để nói, trong lòng rất sảng khoái, khó mà tả nổi.
Y trầm mặc nhìn Phạm Thanh Thanh: "Ngươi có gì cần giải thích không?”
Lúc này Phạm Thanh Thanh đã bị triệt hạ mọi phản kháng, sắc mặt tái nhợt, không nói lời nào.
“Ngươi không nói cũng không sao.” Trương Vệ Vũ cười: “Ta nghĩ Mã bổ đầu có rất nhiều thủ đoạn có thể khiến người ta mở miệng.”
Y hỏi Mã Hùng: “Ta nói đúng chứ?”
Mã Hùng đành đáp: “Đây là trách nhiệm của bản quan, tuyệt đối sẽ không thoái thác.”
Thanh bài Tề quốc có những thủ đoạn nào khiến người ta mở miệng?
Nhiều người không dám nghĩ đến vấn đề này.
Ánh mắt Phạm Thanh Thanh lộ ra vẻ sợ hãi.
Trương Vệ Vũ chậm rãi đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, lắc lắc tấm da dê: “Ta thật sự không nỡ để Mã bổ đầu mệt nhọc, cũng không nỡ nhìn chuyện thê thảm xảy ra. Hay là ngươi tự nói ra đi? Ngươi liên lạc thế nào với Điếu Hải Lâu. Bao nhiêu tin tình báo đã được gửi từ Tề quốc đến Điếu Hải Lâu?”
Mã Hùng giật mình!
Đương nhiên gã nhớ rất rõ những lời đồn nổi lên ở Lâm Truy thành trong khoảng thời gian qua.
Trong đó có một số lời đồn phong lưu ít ai biết đến, gã và đồng liêu còn từng lặng lẽ thảo luận với nhau.
Nhưng là thanh bài tứ phẩm, gã biết rõ trong số tội danh đổ lên đầu Khương Vọng, có ba điểm thực sự trí mạng.
Thứ nhất là cấu kết với tàn dư của Dương thị, thứ hai là cấu kết với Bình Đẳng quốc, thứ ba là cấu kết với Địa Ngục Vô Môn.
Chỉ cần bất kỳ chuyện nào trong ba chuyện này tìm ra được bằng chứng, Khương Vọng sẽ không thể trở mình được.
Ngoài ra thì mấy chuyện nam nam nữ nữ kia không hề có lực sát thương chút nào, càng không thể lật ngã một thiên kiêu như Khương Vọng.
Rõ ràng nhất chính là tin tình báo giả do Trọng Huyền Thắng trù tính từ đầu liên quan đến Bình Đẳng quốc.
Mà Trương Vệ Vũ chỉ giả vờ bị lừa.
Y đến Thanh Dương trấn không phải vì tin tưởng kẻ tình nguyện mắc câu Trọng Huyền Thắng kia, mà là vì tìm ra điểm trí mạng thứ tư chưa từng xuất hiện trong lời đồn.
Khương Vọng thông đồng với Điếu Hải Lâu!
Đây thực sự là điều khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Nhưng liên quan đến nguồn gốc xuất thân của Phạm Thanh Thanh, mọi thứ dường như đều có vết tích để lần theo.
Cuối cùng Phạm Thanh Thanh cũng mở miệng: “Ta…”
“Chờ đã.” Trương Vệ Vũ ngắt lời nàng: “Trước mắt, những vấn đề này ngươi có thể không cần trả lời. Bây giờ chúng ta hãy trả lời câu hỏi mà Trọng Huyền công tử quan tâm nhất.”
Y chỉ tay về phía Trọng Huyền Thắng, tiếp tục hỏi: “Khương Thanh Dương đã gửi tình báo cho Điếu Hải Lâu bao lâu rồi?”
Ánh mắt y nghiêm nghị sắc bén, nhìn chằm chằm Phạm Thanh Thanh.
Đến bây giờ y mới thể hiện khả năng kiểm soát tình hình, đó là lý do tại sao y có thể cạnh tranh vị trí Đô Úy Bắc Nha!
“Nực cười!” Lúc này Trọng Huyền Thắng mới nói: “Khương Thanh Dương sẽ phải chịu trách nhiệm với mỗi người trong đất phong của mình sao? Ba năm trước trong phủ của ngươi có một hộ vệ, khi hắn về quê có xảy ra tranh chấp, lúc bốc đồng đã giết chết người khác. Lúc đó sao không thấy ngươi đi tù vì hắn ta?”
Trương Vệ Vũ nhìn về phía Trọng Huyền Thắng.
Dù sao từ đầu đến cuối, vị này mới là đối thủ của y.
Phạm Thanh Thanh hoàn toàn không đáng được nhắc đến.
Có thể thuận miệng nhắc tới sự việc cách đây ba năm cũng đủ cho thấy vị công tử béo trông có vẻ vô hại này đã bí mật tìm hiểu y không ít lần.
Nhưng Trương Vệ Vũ lúc này chỉ thấy phấn khích.
Đánh bại một đối thủ như vậy mới mang lại cảm giác thành tựu!
“Phạm Thanh Thanh là ai? Đây là địa bàn của ai? Ai đã yêu cầu xây dựng Chính Thanh Điện, tại sao nó lại được xây dựng ở một nơi vốn là một ngọn núi cằn cỗi như vậy? Ngươi có thể giải thích được không? Ngươi có thể giải thích sao?”
Trương Vệ Vũ hỏi dồn dập, càng hỏi khí thế càng cao. Cuối cùng, y đứng lên, nhìn về phía Trọng Huyền Thắng: “Cho dù ta tin, các vị đại phu trong Chính Sự Đường sẽ tin sao? Hoàng thượng sẽ tin sao? Người mà Khương Thanh Dương đích thân mang từ bên ngoài về, là tâm phúc canh giữ đất phong, bí mật cấu kết với Điếu Hải Lâu để chuyển tình báo quân sự quan trọng. Vậy mà bản thân Khương Vọng lại hoàn toàn không biết chuyện đó? Ngươi định nói dối ai đây?"
Dường như y đã nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Trọng Huyền Thắng lúc này.
Cái gì là nội tình danh môn, cái gì là dư âm ngàn năm.
Bùn nhão không thể trát tường!
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên: “Trương đại nhân, Khương Tước gia thật sự không biết chuyện này!”
Mọi người nhìn thấy một dáng người gầy yếu đơn bạc, là đình trưởng yếu ớt Thanh Dương trấn Độc Cô Tiểu, lại một lần nữa đứng lên trước mặt Trương Vệ Vũ.
“Bản quan đã nhịn ngươi rất nhiều lần rồi.” Trương Vệ Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới này: “Còn dám tùy tiện làm càn, đừng trách bản quan thất lễ. Ngươi chỉ là tiện tì bò lên giường! Cũng chỉ là Khương Thanh Dương không kén chọn mới cho ngươi cơ hội hỗn xược như vậy!”
Độc Cô Tiểu với dáng người nhỏ nhắn khẽ run lên.
Từ “tiện tì” đã xuyên qua vết sẹo sâu nhất, đau nhất của nàng.
Vốn dĩ nàng nghĩ rằng mình đã hoàn toàn thoát khỏi quá khứ.
Nàng vốn tưởng rằng mình đã trở thành một tu sĩ siêu phàm, trở thành một người có thể diện!
Hóa ra lại không phải?
Hóa ra trong mắt một nhân vật lớn của Lâm Truy thành, nàng vẫn là tỳ nữ toàn thân đầy vết sẹo, có thể tùy ý mua bán? Có thể tùy ý nhục mạ, chà đạp?
Nhưng nàng đứng đó, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nàng chỉ nói: “Vị đại nhân này, lẽ nào ta có bằng chứng cũng không thể đưa ra được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận