Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 240: Làm sao chịu nổi

Kiếm khí thu về, Khương Vọng mới trở về trong sân.
Gian phòng bị hắn công kích, mạt vụn bụi phấn, lã chã mà rơi.
Nhưng vẫn không chém trúng được thật thể.
"Họ Khương!" Hồ Thiểu Mạnh lần này xông thẳng tới trước mặt Khương Vọng, giận đến đỉnh điểm: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ta muốn giết ngươi." Khương Vọng đáp.
"Ngươi không giết được ta, ngươi căn bản không tìm ra được ta. Sao ngươi đuổi được Tịch Tử Sở? Ngươi có biết Tịch gia có bao nhiêu cao thủ Đằng Long cảnh không? Nếu tất cả họ được điều động, đuổi theo, chặn đường, thậm chí tạo thành trận pháp, ngươi cảm thấy ngươi có chạy thoát nổi không? Hay ngươi cho là, cái tên Trọng Huyền gia có thể bảo vệ được ngươi? Mau mang Thiên Thanh Vân Dương về Trọng Huyền gia, hoặc mang theo nó mau chạy đi, đó mới là chuyện chính, không phải hả?"
"Ta bồi thường ngươi một ngàn đạo nguyên thạch, vậy được chưa?"
Đáp lại y, là một lần nữa kiếm khí cuồng trào của Khương Vọng.
Lại thêm một gian phòng bị xoắn nát, Hồ Thiểu Mạnh vẫn không hiện ra chân thân thật.
Từng gian phòng trong nhà lần lượt sụp xuống, oanh oanh ùng ùng, vậy mà, người chủ gia đình vừa già vừa mập vẫn ngồi im trên bậc thang, ánh mắt dần xuất hiện dao động.
"Sao ngươi vẫn cứ ở lại đây không đi? Ta cứ chém dần chém dần, thế nào ngươi cũng phải xuất hiện."
Lúc này tới lượt Khương Vọng đặt vấn đề.
Không phải hắn không muốn một phát nghiến nát cả tòa nhà, nhưng hắn phải suy tính tới vấn đề nguyên khí và khí tức.
Cả khi xuất kiếm hay khi hồi kiếm, hắn đều phải không ngừng duy trì sự cảnh giác cao độ, phải giữ lại một phần dư lực.
Hồ Thiểu Mạnh không phải người yếu, hắn sẽ không coi thường người ta.
"Đừng tưởng có lão Hồ Do ở đây, thì ngươi lợi dụng được lão để uy hiếp ta. Nếu ngươi muốn giết lão, thì ngươi cứ giết. Ta không quan tâm!"
Ảo ảnh Hồ Thiểu Mạnh đứng đối diện với Khương Vọng, nghiến răng nghiến lợi.
"Có lẽ ngươi không biết, ngay trước khi ngươi tới, ta mới vừa giết nhân tình của lão!"
Càng nói chứng tỏ ngươi càng có quan tâm còn gì...
Khương Vọng thở dài trong lòng.
Nhưng hắn không làm được việc gác kiếm lên cổ lão nhân, để ép nhi tử của người ta hiện thân.
Hắn có biện pháp "ngu ngốc" của mình.
Hắn có lựa chọn “ngu ngốc” của mình.
Cuồng bạo kiếm khí lại vung ra rồi quay về, Khương Vọng vẫn không nổi giận.
Những người ở ngoài viện đã sớm lấy đồ bỏ chạy sạch, trên mấy chiếc xe ngựa chỉ còn toàn hành lý mà thôi.
Trong đó có một chiếc, con ngựa kéo xe hình như bị kinh sợ, tự kéo chiếc xe chạy đi.
Hồ Do vẫn luôn ngồi lặng trên bậc thang chợt đưa tay ra, ngón tay rung rung, chỉ vào chiếc xe ngựa ngoài viện: "Trong chiếc xe kia có một cái gương soi nhỏ, bản thể của y núp ở trong gương!"
Ông ta ấm ách rống lên: "Đi giết nó! Giết nó đi! Đồ nghiệt chủng! Coi như ta chưa bao giờ sinh ra ngươi!"
Ông ta vừa nói xong, chiếc xe ngựa kia lập tức tăng tốc độ!
Xe ngựa điên cuồng chạy nhanh, mắt thấy đã sắp khuất bóng.
Kiếm quang bùng lên.
Nhật nguyệt kinh thiên, tinh hà ngang qua.
Khương Vọng không hề lưu lực, ra tay là xuất luôn nhật nguyệt tinh thần chi kiếm.
Như ánh sáng mặt trời, như ánh trăng ánh sao, không đâu không có, không đâu không tới.
Nhìn thấy nó, đồng nghĩa đã tắm bên trong nó!
Ngay lúc Khương Vọng ra tay, xe ngựa cũng tự nổ tung.
Trên ghế ngồi trong buồng xe, có một cái gương đồng nhỏ.
Hình bầu dục, thanh tú, bề ngoài là một cái gương rất thông thường, chính là cái loại tiểu nương tử khi ra cửa sẽ mang theo.
Nhưng từ trong gương đồng, lại thò ra một đôi tay, trong đó một bàn tay thì hoàn hảo, bàn tay còn lại cả năm ngón đều bị đứt mất một đoạn, đã được băng bó đơn giản.
Tay của Hồ Thiểu Mạnh!
Hồ Thiểu Mạnh từ trong gương nhảy ra.
Để tự cứu mình, y không thể không chui ra chống đỡ.
Chân đạp trên sóng lớn cuồn cuộn.
Sóng lớn trào dâng trước mặt, bên trong lúc nhúc những con rắn biển, chạy loạn khắp nơi.
Một trong những đạo thuật bảng hiệu của Điếu Hải Lầu, Xà Dũng Triều Du.
Vừa có thế đường hoàng, lại có khả năng thay đổi linh động.
Ánh sao ánh trăng ánh nắng, thoáng chốc nghiêng rơi.
Rắn biển lướt đi, đợt sóng tách ra.
Trường Tương Tư xuyên qua cơ thể Hồ Thiểu Mạnh, đẩy hắn trở về trong xe ngựa, lại đè toàn bộ buồng xe ngựa xuống, ghim chặt xuống đất.
Con ngựa kéo xe bị giật mình hí vang, chạy như điên, kéo dây cương và mấy tấm ván chạy đi xa.
Khương Vọng nắm chuôi Trường Tương Tư, đứng bên cạnh Hồ Thiểu Mạnh, đang định giết hắn.
"Chậm đã!"
Hồ Thiểu Mạnh ho khan phun máu.
Vừa rồi hắn đã dồn toàn lực né đi, mới tránh được chỗ yếu hại, không chết ngay tại chỗ. Nhưng lúc này cũng sinh tử đã nằm trong tay người ta, Khương Vọng chỉ cần nhích một cái, hắn sẽ không còn may mắn thoát được nữa.
Khương Vọng tâm niệm vừa động, dùng kiếm khí đánh vỡ Thông Thiên cung của Hồ Thiểu Mạnh, hoàn toàn phế hắn.
Không nói một lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng là ta không ngại nghe thử lời ngươi muốn nói, nhưng sẽ không cho ngươi nửa điểm cơ hội.
Tu vi bị phế, Hồ Thiểu Mạnh lại phun ra một búng máu to.
Nhưng giống như y đã chuẩn bị trước, cố gắng hít thở, nói: "Trước khi chết, ta có một việc cầu ngươi."
"Ta sẽ không đáp ứng."
"Ta trao đổi với ngươi! Ta không thể truyền bí pháp của sư môn, nhưng bí pháp ta tự lấy được thì không ở trong huyết thệ. Bảo Quang Quyết, ngươi thấy sao? Là bí pháp năm xưa một lần ta đi thám hiểm lấy được, chính nhờ nó, ta mới phát hiện ra Thiên Thanh Vân Dương."
"Chuyện gì?" Khương Vọng hỏi, rồi bổ sung: "Cái đầu của ngươi ta đã hứa cho người, không thể tha cho tính mạng ngươi được."
"Trúc Bích Quỳnh chứ gì? Nữ nhân ngu xuẩn đó, với tỷ tỷ mình..." Hồ Thiểu Mạnh mắng một nửa thì ngừng, khinh thường tốn nước bọt vì các nàng, chuyển lời: "Ta không cầu sống. Tu vi cũng bị mất rồi, sống còn có ý nghĩa gì!"
Y nhìn Khương Vọng, trên mặt bỗng xuất hiện một nụ cười quái dị: "Ta có một món quà, muốn tặng cho cha ta... Ngươi có thể đừng giết lão được không?"
"Ta không định giết ông ta."
Mọi người thường nói “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”, và còn “họa không chừa người nhà”.
Cuối cùng cũng chỉ là người ta luôn cố tìm ra lý do, tìm cớ cho hành động của mình, làm gì có đúng hay sai tuyệt đối.
Song Khương Vọng thật sự không hề có ý định giết Hồ Do.
Hắn không thù hận gì ông ta, cũng không quan tâm người có khả năng trả thù.
Một lão nhân đã đặt nửa thân vào trong đất, vừa không có thiên phú, lại không có thời gian. Giết ông ta chẳng làm hắn yên tâm hơn, không giết cũng không làm hắn lo lắng hơn.
Làm việc chỉ cần tuân theo bản tâm.
"Vậy thì tốt." Hồ Thiểu Mạnh thở hào hển, tiếp tục nói: "Trong ngực áo ta có một viên lưu ảnh thạch, sau khi ta chết, ngươi đưa cho ông ta... cho ông ta xem. Chỉ có thế thôi, đổi hay không?"
Này là chuyện nhỏ.
Khương Vọng vẫn chưa biết Bảo Quang Quyết có giá trị thế nào, nhưng từ Thiên Thanh Vân Dương cũng đoán ra được, thứ này không tệ lắm.
"Ta đồng ý."
"Ngươi là một... Là một người nói lời giữ lời. Lời ngươi nói, ta tin."
Hồ Thiểu Mạnh cố gắng đọc thuộc lòng Bảo Quang Quyết, sau đó nở nụ cười quái dị với Khương Vọng,: "Giết ta đi. Sau đó, cho ông ta xem."
Y chuyển mắt, nhìn lên trời.
Như nhìn thấy rất nhiều gương mặt cả quen thuộc lẫn xa lạ.
Có Trúc Tố Dao bị y bội tình bạc nghĩa, có sư huynh đệ đồng hành bị y ám toán đoạt bảo, có những người vô tội từng bị y diệt khẩu, vài người trong đó đối với y có tình thâm nghĩa nặng, vài người thì nghi ngờ y là quỷ thai. Y cũng từng có người yêu thương mình thật sự, căm hận mình thật sự...
Cuối cùng, là hình ảnh trong cơn mưa tuyết bay tán loạn, có hai người nắm tay nhau đứng trong cửa phòng.
Một nam một nữ.
Một người là cha, một người là mẹ.
"Hai người... có vẻ đều rất hận ta..."
Y lẩm bẩm, rồi cười.
Cảm giác được một luồng kiếm khí bén nhọn, xuyên qua tim mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận