Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2094: Chiến thư từ người Sở (1)

Chuyến đi đến vùng biên hoang để săn ma này có chút đầu voi đuôi chuột.
Trước khi lên đường, Khương Vọng muốn thử xem, một mình tìm kiếm thì có thể tiến vào biên hoang bao xa, hắn cố ý đi vào vào Sinh Mệnh Cấm Địa. Nhưng lại bị chặn lại trước đó hai ngàn bảy trăm dặm, không thể không đi đường vòng. Một cái gì đó đã thay đổi ở biên hoang, nhưng Khương Vọng lại hoàn toàn không biết gì về nó.
Nếu không phải hắn tiến sâu vào trong biên hoang hai ngàn sáu trăm dặm, liên tiếp chạm trán với mười một vị có cấp độ chiến lực Thần Lâm, có lẽ hắn vẫn còn tưởng biên hoang rất bình yên.
Ấn tượng của mọi người về biên hoang là gì? Đó là tiền tuyến của nhân tộc chống lại ma tộc, là một chiến trường vô cùng nguy hiểm, có rất nhiều câu chuyện xúc động lòng người đã xảy ra ở đây, là nơi mà hai đại cường quốc Cảnh Mục liên thủ trấn giữ … Sau đó, đã hết rồi. Với những ai chưa từng đặt chân đến biên hoang, mọi cảm giác đều quá xa vời. Với mật độ ma vật gặp phải lần này, Khương Vọng rất khó tưởng tượng, một khi ma triều chân chính xảy ra, tình cảnh sẽ trở nên như thế nào. Và làm thế nào mà cơn ma triều có thể gọi là thảm họa trong lịch sử lại bị các bậc tiên hiền phá vỡ? Từ những biểu hiện của Đồ Hỗ về sự biến hóa của biên hoang, Mục quốc nhất định phải biết điều gì đó...
Là cái gì? Tề quốc có biết về những thay đổi đang diễn ra ở biên hoang hay không? Sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ của ma tộc, đang hoành hành lan tràn trước Sinh Mệnh Cấm Địa, liệu đó có phải là điềm báo trước về một trận ma triều mới không? Hay có một cường giả ma tộc nào đó đang được sinh ra? Đồ Hỗ không lưu lại ở miếu Mẫn Hợp, không làm công việc chiêu đãi sứ giả các nước, chạy đến biên hoang làm cái gì? Rốt cuộc người mà luôn đối phó với lão mà lão đã nhắc tới là ai? Chuyện xảy ra lần này liên quan gì đến Đàn Chỉ Sinh Diệt Huyễn Ma Công? Khương Vọng hiện đã biết kỹ năng thứ ba trong Bát Đại Ma Công. Theo thứ tự là Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công , Đàn Chỉ Sinh Diệt Huyễn Ma Công , cùng với Thất Hận Ma Công . Hai phần đầu dường như thuộc cùng một bộ, duy chỉ có phần sau lại khác, cũng không biết do nguyên nhân gì. Chẳng lẽ cội nguồn của Bát Đại Ma Công, bên trong cũng chia làm mấy phe hay sao? Lần này Khương Vọng đến biên hoang, là để tìm hiểu thêm về “ma”, nhưng lại sinh ra càng nhiều nghi vấn hơn. Cũng chỉ có thể ấp ủ trong lòng. Nguy hiểm bất ngờ tất nhiên làm người ta cảm thấy bất an, nhưng điều làm cho Khương Vọng càng để ý hơn, là tin tức về cái chết của Đặng Nhạc.
Đặng Nhạc và tư ngục trưởng Trấn Ngục Tư Tần quốc đồng thời chết ở biên hoang, đã đủ để giải thích vấn đề. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao Triệu Nhữ Thành, một hậu duệ hoàng thất lưu vong của Tần quốc, ban đầu tại sao lại phải mạo hiểm đứng trên đài Quan Hà. Cái tên tiểu tử ỷ lại này. Cái tên tiểu tử này từ bỏ từ lâu, hoàn toàn không muốn hy sinh cho những người và những chuyện đã trôi qua trong quá khứ ... Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng lên và sử dụng phương pháp đó để bảo vệ chính bản thân mình, để hồi đáp sự ra đi của Đặng thúc. Hắn biết rõ hơn bất kỳ ai, Triệu Nhữ Thành đã từ bỏ tất cả, cả đời này chỉ muốn mai danh ẩn tích. Nhưng bây giờ y lại đang giết ma ở biên hoang, liều mạng chiến đấu trên chiến trường, tu hành ở Ách Nhĩ Đức Di. Tại sao thế đạo này, nhất định phải ép người không muốn liều mạng phải đi liều mạng như vậy? Khương Vọng không có câu trả lời. Hoặc là nói, hắn còn chưa phải là người có đủ tư cách để đưa ra câu trả lời. Dưới bầu trời u ám, một mình hắn rời khỏi biên hoang. Khi bước vào vùng biên hoang, một người, một thanh kiếm, một con lạc đà đen. Khi hắn rời khỏi biên hoang, con lạc đà đen không còn nữa, tiếng chuông lạc đà đã mai táng trong gió cát. Vũ Văn Đạc quả nhiên thủ hộ bên ngoài Sinh Tử Tuyến, còn có một đoàn kỵ quân tuần tra gần đó cùng y.
Khi nhìn thấy Khương Vọng, y thở phào nhẹ nhõm: "Hầu gia đã trở lại rồi! Ta sợ ngài giết quá thích ý, không kịp tham gia nghi thức kế nhiệm.” Bên này của Sinh Tử Tuyến xanh ngắt như biển, khiến lòng Khương Vọng hơi thả lỏng. Hắn tiện tay giao hộp trữ vật ra: “Thu thập được một số đầu lâu âm ma.” Vũ Văn Đạc cười nói:
“Về ta sẽ giúp ngài đổi thành Đạo nguyên thạch.”
“Không cần đâu.” Khương Vọng thản nhiên nói:
“Ý nghĩa của Sinh Hồn Thạch nằm ở biên hoang. Lần này ta đến thảo nguyên, cũng không mang theo của cải vật chất gì, mấy thứ nguyên liệu này, coi như là phần hạ lễ của bản thân ta, để tri ân cho sự hy sinh to lớn chống lại ma tộc của những người trẻ trên thảo nguyên.” Vũ Văn Đạc nắm chặt hộp trữ vật trong tay, nghiêm nghị nói:
“Vậy ta thay mặt những tướng sĩ ở biên hoang cảm tạ Hầu gia.” Chỉ bằng thực lực một mình Khương Vọng, tiến vào biên hoang chém giết mấy ngày, chém giết đến bản thân bị thương mới ra ngoài, cũng đã giúp quân đội Mục quốc đóng quân ở đây giảm bớt rất nhiều áp lực. Lời cảm tạ của Vũ Văn Đạc, là thật tâm thật ý. Khương Vọng nhìn mu bàn tay nổi đầy gân xanh của y mà nói:
“Nhớ trả hộp trữ vật lại cho ta đấy.” Trên đường trở về Vương Đình, ngựa phi nước đại, gió tràn ngập hơi thở tự do, Vũ Văn Đạc nhịn không được hỏi:
“Hầu gia đã tiến vào biên hoang bao xa? Sao lại bị thương như vậy?”
“Còn chưa tới Sinh Mệnh Cấm Địa.” Khương Vọng cảm thấy say mê trước sức sống của thảo nguyên, thản nhiên nói:
“Bị tám người có chiến lực Thần Lâm bao vây.”
“Tám người?!” Vũ Văn Đạc kinh ngạc hỏi:
“Ngài xác định là ngài chưa tiến vào Sinh Mệnh Cấm Địa chứ?”
“Nơi đó cách Sinh Tử Tuyến hai ngàn sáu trăm dặm, không đến hai ngàn bảy trăm dặm.”
Khương Vọng trả lời, sau đó hỏi ngược lại: “Ngươi có biết gì về kim miện tế ti chủ trì miếu Mẫn Hợp không?”
“Đồ Hỗ Tử đại nhân?”
“Đúng, lần này ta nhìn thấy lão ta.” Trong nháy mắt Vũ Văn Đạc im lặng. Sau một lúc lâu, y mới nói:
“Đó không phải là người mà ta có thể nói chuyện cùng.” Khương Vọng lại càng cảm thấy kinh ngạc. Rốt cuộc người tên Đồ Hỗ này có lai lịch như thế nào? Cái tên gia hỏa Vũ Văn Đạc lỗ mãng trời không sợ đất không sợ, lại còn đường đường là con cháu chân huyết Vũ thị, vậy mà thậm chí không dám nói chuyện? Nếu vẻn vẹn chỉ có chức vụ kim miện tế tư và gia môn Tử thị, cũng không đến mức uy hiếp đến cỡ này. Nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười: “Xem ra đây là một nhân vật cực kỳ lợi hại, trước đây là ta thất lễ rồi.”
Vũ Văn Đạc nghiêm túc nói:
“Sau lần này, Hầu gia tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều với lão. Nếu không, sẽ có rất nhiều rắc rối không cần thiết.” Khương Vọng kinh ngạc khi nghe Vũ Văn Đạc nói như vậy, hỏi:
“Một nhân vật có quá nhiều phiền phức trên người như lão, lại chủ trì ở một trọng địa ngoại giao như miếu Mẫn Hợp à?” Nếu quả thật như vậy, hắn thực sự nghi hoặc về việc dùng người của Mục đình. Quan viên chủ trì ngoại giao nào lại không phải là loại khôn khéo linh hoạt, có đầy đủ tiềm lực? Loại vị trí quan trọng này có thể phản ánh ý chí của quốc gia ở một mức độ nhất định nào đó, sẽ không nên để một người rắc rối đủ đường chấp chưởng mới đúng. Nhưng Vũ Văn Đạc không nói thêm lời nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận