Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2654: Lễ tặng Long Cung (2)

Vào lúc này, tội ác của Trang Cao Tiện đã được vong hồn của người dân ở thành vực Phong Lâm chứng minh.
Mà việc tiết lộ huyết mạch Thuỷ tộc của Trang Cao Tiện nhất định sẽ gây ra mâu thuẫn càng thêm sâu sắc hơn giữa Nhân tộc và Thuỷ tộc.
Trang Thừa Càn lợi dụng Thanh Giang Thuỷ tộc, Trang Cao Tiện nô dịch và chà đạp Thanh Giang Thuỷ tộc, phản ánh bối cảnh lớn là địa vị của Thuỷ tộc bị giảm sút nghiêm trọng từ thời Trung cổ cho đến nay. Chờ đến khi Kinh Thái tổ trấn áp Thần Trì Thiên Vương, địa vị của Thuỷ tộc mới như rơi xuống đáy vực.
Một khi huyết mạch Thuỷ tộc của Trang Cao Tiện bị tiết lộ, sẽ chỉ khiến cho trọng tâm dư luận bị lệch lạc .
Nhân tộc sẽ hỏi Thuỷ tộc giấu huyết mạch trở thành quân vương của Nhân tộc, rốt cuộc là có âm mưu gì? Việc Trang Cao Tiện hi sinh hàng chục vạn bách tính ở thành vực Phong Lâm cũng có thể bị kẻ hữu tâm dẫn dắt đến một thuyết âm mưu lớn hơn. Ví dụ như Thuỷ tộc thống hận Nhân tộc. Đây gần như là chuyện không thể giải thích được!
Thuỷ tộc cũng sẽ hỏi Trang Cao Tiện là con ruột của Trang Thừa Càn, là Thiên tử chính thống nhất, đang yên đang lành làm Hoàng đế thế mà lại bị giết chết. Chẳng lẽ mang trong người huyết mạch Thuỷ tộc chính là tội nghiệt phải chết sao?
Một phần lễ tặng này đúng như Khương Vọng đã nói! "Để chứng minh tình hữu nghị giữa Nhân tộc và Thuỷ tộc."
Hắn giết Trang Cao Tiện, vạch trần tội ác của người này, nhưng lại không tiết lộ huyết mạch của Trang Cao Tiện, là bởi vì hắn không lấy huyết mạch làm lý do kết tội cừu nhân của mình.
Vị phụ thân ốm yếu nằm trên giường bệnh khi nhận được tin vui biết nhi tử nhà mình thi đỗ vào Đạo viện với thứ hạng đầu tiên, cuối cùng cũng nhắm mắt xuôi tay, luôn dạy nhi tử của mình rằng ! Sự lựa chọn của ngươi quyết định ngươi sẽ trở thành người như thế nào.
Chứ không phải ngươi là con của ai, mẫu thân ngươi là người nào.
Người bán thuốc cần cù chăm chỉ bên trong tiểu trấn, nữ nhân giặt giũ bên sông Phượng Khê cũng sinh ra được một vị thiên kiêu làm chấn động thiên hạ!
Trong đại điện trải qua một khoảng im lặng ngắn ngủi, một lúc sau Trường Hà Long Quân mới lên tiếng:
"Phần lễ vật này của Khương Vọng thật sự là dụng tâm lương khổ rồi. Trẫm sẽ nhận."
Chiếc hộp lễ vật chứa đầu lâu của Trang Cao Tiện lập tức được đóng lại, cũng ngăn cách đi ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Bạch Ngọc Hà chắp tay hành lễ:
"Vậy Bạch mỗ xin phép cáo lui."
Sau đó gã quay sang mọi người trong Long Cung:
"Hoan nghênh chư vị đến tửu lâu Bạch Ngọc Kinh ở Tinh Nguyệt Nguyên làm khách, tửu lâu chúng ta quy tụ đầu bếp nổi danh trong thiên hạ, sưu tầm rượu ngon lục quốc, vật tốt giá rẻ, không gạt già trẻ..."
"Khụ!"
Phúc Duẫn Khâm ho khẽ một tiếng, ngăn lời tuyên truyền còn chưa thỏa mãn của gã.
Quý Ly của Mộ Cổ Thư viện lên tiếng:
"Bạch huynh không ở lại tham gia yến Long Cung sao?"
Việt quốc và Mộ Cổ Thư viện rất gần nhau, trong triều cũng có rất nhiều đệ tử của thư viện, hai người đều là nhân trung long phượng, đương nhiên là có chút quen biết.
Bạch Ngọc Hà dừng lại, sau khi suy nghĩ một chút cười nói:
"Người của Bạch Ngọc Kinh chúng ta từ trước đến nay đều không cam chịu nhạt nhẽo. So với việc chơi đùa ầm ĩ dưới sự che chở của Long Quân, ta vẫn cảm thấy truy sát Chân nhân kích thích và thú vị hơn nhiều..."
Nói đến đây gã liền im lặng không tiếp lời nữa, chắp tay xoay người một vòng:
"Xin chư vị cứ tự nhiên, Ngọc Hà cáo từ!"
Chung Ly Viêm vốn đã chuẩn bị tinh thần để đánh một trận giao hữu, kết quả lại bị cả đại điện gạt sang một bên, gã tức giận đến hàm răng không ngừng ma sát.
Loại khoe khoang trần trụi như vậy thật khiến người ta chán ghét!
Nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể phản bác lại.
Người nào có thể làm thịt một tên Chân nhân để lên đây đấu khẩu chứ?
Trang Cao Tiện tội ác tày trời! Đáng chết!
Khương Vọng có mắt như mù! Đáng đánh!
Bạch Ngọc Hà mời mọi người, tại sao lại không mời Chung Ly đại gia giúp một tay? Chẳng lẽ không biết trừ hại cho dân chính là điều mà Chung Ly đại gia luôn mong muốn sao!?
Đại tổng quản Hoàng Hà - Phúc Duẫn Khâm đã cầm lấy chiếc hộp chứa đầu lâu kia, lên tiếng hỏi:
"Đầu của Trang Cao Tiện ở đây, vậy thi thể hắn đang ở nơi nào?"
Bạch Ngọc Hà đáp:
"Thiêu rồi. Để cho hắn chết một cách triệt để. Ngay cả bên trong đầu lâu này cũng đã đốt qua một lần rồi."
Phúc Duẫn Khâm khẽ gật đầu, lão ta cũng chỉ là không muốn huyết mạch Thuỷ tộc của Trang Cao Tiện bị nhiều người biết được, nếu như Khương Vọng chưa kịp xử lý sạch sẽ, lão ta cũng sẽ giúp xử lý một chút vết tích. Lúc này lão lại nói:
"Chân nhân đã bị giết, lễ cũng đã tặng rồi. Không biết Khương Vọng hiện tại còn đang bận việc gì mà không có thời gian quay lại đây. Chẳng lẽ việc đó còn quan trọng hơn cả yến Long Cung sao?"
Bạch Ngọc Hà mỉm cười:
"Đi cùng muội muội của hắn."
Sau đó gã lập tức xoay người rời đi.
Hiện tại là mùa xuân năm 3923 Đạo Lịch.
Khương Vọng cuối cùng cũng có thể tuyên cáo sự tồn tại của muội muội Khương An An với toàn thế giới.
Bạch Ngọc Hà đã rời đi, cửa lớn đại điện lại một lần nữa đóng lại.
Chỉ để lại tin tức Khương Vọng đuổi hàng nghìn dặm giết Chân nhân như hòn đá ném xuống mặt nước, khiến cho lòng người dậy sóng, không thể nào bình tĩnh được nữa.
Đó chính là Chân nhân đương thời đấy!
Ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này, loại tồn tại này đều là thượng khách.
Một quốc gia cho dù có nhỏ yếu thế nào, nội tình có kém cỏi đến đâu, chỉ cần xuất hiện một vị Chân nhân thì sẽ lập tức thay da đổi thịt. Chỉ cần kinh doanh một chút, liền có thể trở thành cường quốc trong khu vực.
Thần Lâm giết Chân nhân là chuyện chưa từng thấy trong sử sách!
Nhưng từ nay về sau cũng sẽ được ghi lại trong trang sách lịch sử.
Hậu nhân ngóng nhìn lại thời đại này, dù viết như thế nào cũng không thể tránh khỏi cái tên "Khương Vọng"...
Lịch sử chính là vinh quang lớn lao nhất.
Mà lại có bao nhiêu người sẽ nhớ năm ấy tháng ấy ngày ấy, trong buổi yến tiệc nào đó trong Long Cung, những người nào đó đã làm những gì?
Trừ phi bây giờ có người nhảy ra chém Long Quân một kiếm, có lẽ sẽ được người đời sau nhớ đến!
Khương Vọng thực sự không cần phải trở lại yến Long Cung, người người trong tiệc rượu Long Cung này hiện tại đều phải ngước nhìn hắn.
Long Quân lúc trước đã nói, nếu yến tiệc không có Khương Vọng thì sẽ kém phần rực rỡ.
Vốn chỉ là lời nói khách sáo, nhưng hiện tại lại trở thành chân ngôn!
Diệp Thanh Vũ lúc này mới buông dây đàn, cất đàn đi, không nhanh không chậm gói ghém một số món ăn đặc sản của Long Cung, sau đó lên tiếng:
"Thanh Vũ cũng xin phép được cáo từ. Đa tạ Long Quân đã thịnh tình chiêu đãi, cả đời này Thanh Vũ sẽ không quên phong cảnh của Long Cung."
Phúc Duẫn Khâm nhìn nữ tử này ngay cả lúc gói đồ cũng thoát tục như vậy, dùng ánh mắt biểu thị nghi vấn.
Diệp Thanh Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Ở nhà vãn bối có nuôi một chú chó nhỏ, lúc ra ngoài đã quên không để lại đồ ăn cho nó. Trong lòng vãn bối có chút lo lắng không yên, cho nên phải về xem nó một chút."
Phúc Duẫn Khâm cười nói:
"Long Cung yến là tiệc rượu cho các vị thiên kiêu, không có đạo lý nào lại không cho khách ra về. Thanh Vũ cô nương xin cứ tự nhiên."
Diệp Thanh Vũ lại hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
"Diệp cô nương muốn trở về Vân quốc sao?"
Người có ‘trọng lượng’ nhất trong toàn bộ yến Long Cung lúc này mới lên tiếng, nụ cười vô cùng hiền hòa:
"Vừa hay tại hạ có một vụ làm ăn ở quý quốc, chúng ta cùng đi có được không? Trên đường đi cũng có thể thương thảo một chút về chi tiết hợp tác."
Diệp Thanh Vũ theo tiếng nhìn về phía Bác Vọng hầu của Đại Tề, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của vị mỹ nhân lạnh lùng xinh đẹp ngồi bên cạnh người này.
Giọng nói của Lý Phượng Nghiêu lạnh lùng nhưng rất nhẹ nhàng:
"Hắn nói đúng đấy, là ‘chúng ta’."
"À đúng đúng đúng."
Trọng Huyền Thắng vội vàng bổ sung:
"Là ‘chúng ta’ cùng đi. Lý gia tỷ tỷ cũng có cổ phần trong vụ làm ăn này mà!"
Diệp Thanh Vũ nhìn hai người bọn họ, mỉm cười nói:
"Ở cùng người tốt như bước vào căn phòng thoang thoảng hương hoa. Hai vị đều là anh tài kiệt xuất, gia thế tốt đẹp, ta rất hân hạnh nếu có thể cùng đồng hành."
Ba người liền cùng nhau rời khỏi chỗ ngồi, rút khỏi yến tiệc.
Diệp Thanh Vũ tiên tư tuyệt sắc, Lý Phượng Nghiêu cao ráo lãnh diễm đi bên cạnh Trọng Huyền Thắng, càng làm nổi bật vẻ thiết tha của hai người này.
Lúc đi về phía cửa điện, Diệp Thanh Vũ đột nhiên có cảm giác gì đó, đột ngột quay đầu lại.
Nữ ni tên Ngọc Chân ngồi ở trong đại điện chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời nào.
Diệp Thanh Vũ chỉ khẽ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong chốc lát, rồi lại bình tĩnh rời đi. Một người ở trên bầu trời, một người ở dưới nhân gian.
Dạ Lan Nhi dùng tay chống cằm, có chút hứng thú nhìn hai người bọn họ. Chỉ cảm thấy cánh cửa của Long Cung này giống như là cánh cửa Phật môn! Một người bước ra ngoài, một người ngồi ở bên trong.
Vẻ thú vị trong mắt nàng dần biến mất, chỉ còn lại tiếng thở dài thâm sâu không thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận