Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1666: Đánh giết trong mưa gió (1)

Đấu Chiêu bình tĩnh nhìn Tả Quang Thù.
Y dường như kinh ngạc khi thiếu niên này lại kiên định đến vậy.
Quang mang của Tả Quang Liệt quá chói mắt, phía dưới liệt nhật, quần tinh lu mờ. Tài năng của Tả Quang Thù bị đe đậy.
Trong ấn tượng của nhiều người Sở, huynh trưởng kiêu ngạo đã khuất của gã dường như có một tên đệ đệ, nhưng ấn tượng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Nhưng giờ đây, đối mặt với Đấu Chiêu trong cơn mưa gió này, Tả Quang Thù đứng thẳng lưng mình, ánh mắt kiên định như vậy.
Y mới như nhận ra, thiếu niên lớn lên dưới đôi cánh của Tả Quang Liệt đã bắt đầu một mình đối mặt với mưa gió.
Đương nhiên Tả Quang Thù thế nào là chuyện của Tả thị, y dù quan tâm thế nào thì cũng có hạn độ.
Chỉ là y vì thế mà nghĩ đến Đấu Miễn.
Chuyến đi Sơn Hải Cảnh lần này, mặc dù y không có ý định mời người hỗ trợ, nhưng cũng từng nghĩ đến việc dẫn Đấu Miễn cùng đi để giúp đệ đệ mình cướp lấy một chút thu hoạch.
Nhưng Đấu Miễn không chịu đi, thái độ kiên quyết khiến y cảm thấy kinh ngạc.
Lúc đó y không để trong lòng, nhưng giờ nhìn thấy đệ đệ của Tả Quang Liệt, y lại chợt nghĩ đến.
Khi từ chối cơ hội lần này, Đấu Miễn đã nghĩ gì?
"Thất lễ." Đấu Chiêu khẽ nói như vậy, rồi nhìn về phía Nguyệt Thiền Sư: "Như vậy, các hạ thấy thế nào?"
Nguyệt Thiền Sư im lặng một lát.
Sau đó nói: "Chúng ta có thể cho ngươi một khối Ngọc Bích."
Khuất Thuấn Hoa trong nháy mắt động dung!
Trong ba người bọn họ, Nguyệt Thiền Sư có ánh mắt tinh tường nhất.
Nàng cũng luôn tin tưởng vào phán đoán của đối phương.
Mà đối với kết quả của trận chiến này, Nguyệt Thiền Sư không nghi ngờ gì nữa là rất bi quan.
Sao có thể như vậy?
Làm sao có thể?
Bản thân mình mạnh mẽ đến mức nào? Nguyệt Thiền Sư cường đại ra sao? Tả Quang Thù không nghi ngờ gì cũng chính là thiên kiêu.
Ba người bọn họ liên thủ đối địch, sao Nguyệt Thiền Sư lại đưa ra phán đoán như vậy?
Nàng không thể tin được, nhưng cũng biết phán đoán của đối phương gần như không bao giờ sai.
Đấu Chiêu liếc nhìn Khuất Thuấn Hoa đang im lặng, biết rằng quyết định của Nguyệt Thiền Sư sẽ được nàng tán thành.
Mà Tả Quang Thù chắc chắn sẽ đồng ý với lựa chọn của Khuất Thuấn Hoa.
Chỉ cần đưa tay là có thể lấy được một khối Ngọc Bích từ tay ba người như vậy, trong toàn bộ Sơn Hải Cảnh cũng chỉ có Đấu Chiêu y mới làm được.
Nhưng y vẫn quả quyết lắc đầu: "Ta đã nói rồi, ta muốn tất cả."
Y cho Khuất Thuấn Hoa cơ hội, là vì biết đối phương có thiên tư trác tuyệt.
Y cho Tả Quang Thù cơ hội, là vì người huynh trưởng tên Tả Quang Liệt kia.
Mà y cho Nguyệt Thiền Sư cơ hội, thì là mơ hồ cảm nhận được đối phương cường đại.
Nhưng mặc dù như thế, mặc dù y biết được nhiều như vậy, hiểu rõ ba người trước mắt này tuyệt không đơn giản, không chỉ không đơn giản, thậm chí có thể nói là cường đại đến mức hiếm thấy.
Y vẫn không có nửa điểm thỏa hiệp.
Bởi vì y là Đấu Chiêu.
Không cần cân nhắc đối thủ mạnh bao nhiêu.
Chu Yếm đã biến mất.
Y phải đạt được toàn bộ Cửu Chương Ngọc Bích này.
Ầm!
Ngay trong nháy mắt câu nói này của Đấu Chiêu rơi xuống, chiến đấu cũng đã bùng nổ.
Đứng trên lưng cơ quan Già La Lâu, cũng chỉ là một lựa chọn nhất thời.
Không người nguyện buông bỏ Ngọc Bích, đã biết không thể bỏ qua, càng không người nào ngồi im chờ chết.
Tả Quang Thù là người ra tay nhanh nhất.
Bởi vì giờ khắc này cuồng phong mưa rào, phía dưới là hải vực mênh mông, mà gã lại là Hà Bá!
Chiến giáp che thân, chiến bào tung bay.
Trong phạm vi mười dặm, những giọt mưa từ bầu trời rơi xuống lập tức treo giữa không trung.
Đây là một màn tĩnh lặng vô cùng căng thẳng, từ đột nhiên động đến đột nhiên tĩnh, có dư vị lực lượng vô tận.
Bên ngoài mười dặm, mưa rào gõ biển, gợn sóng vô tận.
Trong vòng mười dặm, cuồng phong đang còn nhưng mưa lại ngừng!
Chúng ở trong nháy mắt từ Hà Bá chưởng khống, vì đó đi đầu.
Sau một tích tắc đứng im lại đột nhiên động.
Những giọt mưa khó mà tính toán số lượng đều bắn về phía Đấu Chiêu.
Thiên khung phảng phất bị xuyên thủng một cái lỗ hổng, có Thiên hà chảy ngược.
Vô số giọt mưa tụ lại đều lấy Đấu Chiêu làm điểm cuối nghiêng rơi, giống như là một cái phễu khổng lồ nối liền trời đất.
Thế nhưng bản thân từng giọt mưa kỳ thật cũng không hợp nhất, mỗi một giọt đều là có thế rơi của riêng mỗi mình, đều có phong mang, đều từ không trung công kích xuống biển cả bên dưới.
Vô số lực lượng rơi xuống va chạm vào nhau.
Tiếng rít chói tai kết thành một, gần như làm cho người mất thính giác ngay tại chỗ!
Loại thuật pháp, năng lực chưởng khống Thủy nguyên này.
Nói Tả Quang Thù nắm giữ sát lực Thủy hành cao nhất cấp độ Nội Phủ cũng không đủ!
Thiên khung mưa đổ, bắt nguồn từ Thiên hà, giết rơi tới Đấu Chiêu.
Khí thế hùng tráng như vậy. Bộ võ phục nền đỏ viền vàng giống như ngọn lửa cuối cùng còn lại dưới bầu trời ảm đạm.
Mà Đấu Chiêu chẳng qua chỉ rút đao của mình ra.
Đây là một thanh danh đao quán triệt dũng thế, xưng là Thiên Kiêu.
Đây là một nam tử có tư cách vấn đỉnh Thần Lâm trở xuống, tên là Đấu Chiêu.
Đao trong tay y, y muốn giành thắng lợi thì chỉ cần tiến lên.
Y tiến lên, xem mưa gió đầy trời như không.
Kiên định tiến tới dưới tư thế thao túng ức vạn mưa rào rơi giết của Tả Quang Thù.
Y thậm chí không hề ngẩng đầu nhìn một chút thiên khung, chỉ nhìn chằm chằm con mắt Tả Quang Thù, bước ra một bước người đã tới gần, lấy một địch ba.
Tạch tạch tạch!
Cơ quan Già Lâu La không chút do dự lao tới, mỏ chim há rộng, một vệt kim quang hóa thành trường thương điên cuồng bắn ra, sắc bén hung ác. Là Kim quang chi thương.
Thân hình bám sát phía sau đạo kim quang này, cánh lông vũ dang rộng, giống như đao nhanh chóng chém xuống. là Vũ sí chi đao.
Nguyệt Thiền Sư duỗi ra nàng bàn tay hiện ra quang trạch màu đồng thau của mình, dựng thẳng chưởng trước lồng ánh sáng do Quang Minh Chú kết thành, che đậy lấy ba người, vốn có thế lung lay sắp đổ ở dưới một cú nhấn này, vô số Phạn văn như cá bơi tuôn ra, lượn lờ bên trên mặt ánh sáng, khiến cho lồng ánh sáng này cường quang đại phóng, nhất thời sáng chói như liệt dương, không thể phá vỡ.
n quyết Khuất Thuấn Hoa lại càng thành hình ở trước đó, hai tay nàng mở rộng hai bên, mười ngón như gảy tỳ bà, giữa ngón tay có một tia thanh phong giống như chim khách linh hoạt bay lượn.
Bên trong phương viên mười dặm.
Tả Quang Thù đã khống chế mưa, mà nàng thì thao túng gió.
Cuồng phong lập tức tăng mạnh, cô đọng thành từng đạo từng đạo phong nhận màu xanh sắc bén, bốn mặt vây kín, loạn vũ xuân thu.
Ba người một bộ cơ quan Già Lâu La ở giữa một cái chớp mắt liền hoàn thành phối hợp.
Công thủ không thiếu, bát phương đều có.
Phương địa vực này từ trời cao cho tới biển xanh, lấy mười dặm làm ranh giới đều bao phủ bên trong thế công cường đại của bọn họ.
Tựa như một bức tranh cảnh tận thế.
Mà Đấu Chiêu lại trước một bước.
Thân ảnh xán lạn của y dưới hàng vạn giọt mưa rào do phễu lớn rơi giết, dưới vô tận phong nhận loạn vũ vây cắt, dưới kim quang chi thương của cơ quan Già Lâu La to lớn, dưới vũ sí chi đao không ngừng đánh vào.
Ngại gì chậm rãi đi?
Liền mặc cho mưa gió…
Liền mặc cho mưa gió!
Đao của y động.
Thế nhưng chăm chú nhìn kỹ, đao của y rõ ràng còn trong tay, tay của y vẫn buông xuống như cũ.
Đao của y động?
Dạng cảm giác như vậy biến thành một câu hỏi trong kinh ngạc.
Cảnh tượng không có chút biến hóa nào, khiến xem người nhịn không được hoài nghi bản thân mình.
Nhưng mà sau đó một khắc.
Trời nứt.
Đây không phải một từ ngữ tượng hình, mà là một loại miêu tả tinh chuẩn.
Là vừa đúng vào lúc này, thiên khung nứt ra một lỗ hổng hẹp dài.
Phễu lớn do vô số giọt mưa kết thành kia bị kẽ nứt này cưỡng ép tách ra.
Mưa rơi xuống kẽ nứt.
Phía trước, phía sau, ở giữa....
Không gian kéo ra một đạo lại một đạo kẽ nứt.
Cuồng phong chi nhận bốn mặt vây kín, loạn vũ không thôi.
Ngay lúc không gian nứt vỡ đột ngột xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận