Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 927: Tội bất đắc dĩ

Đinh Mùi phù đảo.
Cả Mê giới dịch chuyển đột ngột, tất nhiên Đinh Cảnh Sơn và Bạch Tượng Vương là những người cảm nhận được trước tiên.
Nhưng phản ứng của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
"Xem ra thiên mệnh ủng hộ Nhân tộc chúng ta." Đinh Cảnh Sơn cười: "Nào nào, đúng lúc Mê giới dịch chuyển, tình hình không ổn định, để đề phòng bất trắc, mời Bạch Tượng Vương lên đảo!"
Tu sĩ Nhân tộc trên đảo cùng hô to: "Mời Bạch Tượng Vương lên đảo!"
Trong trận chiến trước, Bạch Tượng Vương là tiên phong, dẫn đầu đại quân Hải tộc tấn công lên đảo ba lần, nhưng đều bị Đinh Cảnh Sơn đẩy lui.
Sự áp chế của bản thân phù đảo đối với Hải tộc chính là chỗ dựa lớn nhất để giữ đảo.
Nhưng khi Hải tộc không ngừng tấn công, bản thân phù đảo cũng dần bị “điều chỉnh”. Khi quy tắc đặc biệt của nó biến mất, cũng sẽ chính là lúc đảo rơi vào tay giặc.
Nhưng lúc này, Đinh Cảnh Sơn lại đầy tự tin, mời Bạch Tượng Vương tới tấn công.
Bạch Tượng Vương đứng ngoài đảo, nhìn màn sáng đại trận đã bị phá vỡ, trong phù đảo khói lửa khắp nơi, hòn đảo nhỏ này gần như đã trở thành miếng thịt đưa đến mép. Chỉ cần thêm nửa canh giờ nữa, chắc chắn hắn sẽ chiếm nó thành công, nhưng...
Cuối cùng hắn chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Rút quân!"
Lý do rút quân thực ra đã nằm trong lời nói của Đinh Cảnh Sơn: "Mê giới dịch chuyển, tình hình trở nên không ổn định."
Ngay cả Bạch Tượng Vương và Đinh Cảnh Sơn lúc này cũng không thể biết những khu vực sẽ nối kết với khu vực Đinh Mùi lần này, là những nơi nào.
Bản thân việc tấn công phù đảo đã là phải chiến đấu trong tình thế bị áp chế, khó mà một lần là xong, trong khi năm tòa hải tổ lúc này đều không còn quân trấn giữ.
Nếu vô tình khu vực tiếp giáp mới lại do Nhân tộc chiếm ưu thế, bị đối phương phái đại quân ra, thừa lúc đánh vào, thì rõ ràng là được không bù nổi mất. Thậm chí Nhân tộc rất có thể đã bố trí hai mặt trước sau giáp kích, để tiêu diệt toàn bộ đại quân của Bạch Tượng Vương.
Bạch Tượng Vương không thể mạo hiểm như vậy. Sau khi Khương Vọng trốn thoát, đánh hạ phù đảo đã không còn ý nghĩa, nên hắn quyết đoán ra lệnh rút lui, hoàn toàn không để cảm xúc chi phối.
Trên thực tế, trong Mê giới, cả Nhân tộc lẫn Hải tộc đều phải luôn đặt việc bảo vệ căn cứ khi Mê giới dịch chuyển lên ưu tiên hàng đầu. Chỉ khi không còn gì phải lo lắng, họ mới cho người đi thăm dò bên ngoài.
Đây không phải là quy định, mà là kinh nghiệm được đúc kết từ vô số lần phải trả giá bằng máu và nước mắt. Cả Nhân tộc và Hải tộc đều đã từng phải trả giá đắt cho sai lầm này.
Bạch Tượng Vương cố thủ bên ngoài đảo, lúc đến hắn đi đầu, lúc rút lui hắn là người cản địa sau cùng.
Nếu bỏ qua vấn đề lập trường, thì đây thật sự là một vương tước đủ tư cách.
Nhìn đại quân Hải tộc đông nghìn nghịt rút đi, ngay cả Đinh Cảnh Sơn cũng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tượng Vương, giữ nguyên sự cảnh giác.
Trong lòng thì thầm quyết định, sau trận chiến này, dù thế nào cũng phải tìm cách xây dựng thêm một phù đảo thứ hai.
Đại quân Hải tộc đã rút lui, nhưng tu sĩ Nhân tộc trên đảo Đinh Mùi vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, thấy vậy, cuối cùng Bạch Tượng Vương cũng từ bỏ ý định tấn công, quay người rời đi.
Một mình hắn đi cản phía sau, không phải không có ý muốn dụ rắn ra khỏi hang, nhưng lúc này, Đinh Cảnh Sơn lại vô cùng tỉnh táo.
Dĩ nhiên, ngoài mặt không hề biểu hiện một chút tiếc nuối nào.
"Ngư Tự Khánh đã bắt được người chưa?" Hắn thuận miệng hỏi.
Sau một hồi im lặng, hắn mới nhận được câu trả lời: "Ngư Soái… đuổi theo mục tiêu, đã cùng đi vào khu vực khác."
Bạch Tượng Vương ngừng một lát, cuối cùng không nói gì thêm.
Với thân phận, thần thông, thực lực của Ngư Tự Khánh, thật ra không nên mạo hiểm đến khu vực khác. Nhưng, bắt Khương Vọng là mệnh lệnh của hắn, Ngư Tự Khánh chỉ trung thành thi hành mệnh lệnh mà thôi.

Ngươi còn nợ ta một viên Thận Vương Châu chưa trả, chứ không phải ngược lại để ta nợ ngươi nhiều hơn... Trả nợ không phải là như vậy.
Khương Vọng mang theo áy náy trong lòng, xuất hiện trong một khu vực “kì lạ”.
Nói nơi này kỳ lạ, là vì nơi này quá bình thường!
Trên cao là bầu trời, dưới là đất đai màu mỡ, hoa đua nở khắp nơi, cỏ xanh mượt như thảm.
Phía trời xa, có thể nhìn thấy rừng thấy núi.
Cảm giác lúc nào cũng hỗn loạn đảo lộn kia, ở nơi này đã hoàn toàn biến mất.
Nơi này là thế giới hiện thực!
Hơn nữa còn rất yên bình, không có tranh giành gì cả.
Chính sự “bình thường” này, trong Mê giới, mới trở thành kỳ lạ.
Nhưng Khương Vọng không kịp suy nghĩ nhiều, vì đằng sau, Ngư Tự Khánh đã xuất hiện.
Lúc này Ngư Tự Khánh đã thu hồi hình dáng Hải Chủ, trông rất là thảm hại.
Bàn tay phải bị đứt hai ngón, chân trái thì cụt đến tận gối, xuất hiện chỉ có một mình sau lưng Khương Vọng. Chỉ nhìn bề ngoài, hoàn toàn không giống một kẻ truy sát mạnh mẽ.
Hắn và Khương Vọng vừa đặt chân xuống đất, lập tức biến sắc.
Bởi vì khu vực này gần giống như là thế giới hiện thực, đối với Khương Vọng thì bình thường, nhưng hắn thì bị áp chế!
Đã ở lâu ngày trong Mê giới, sao hắn không biết điều này cho được! Hắn liều mạng truy đuổi Khương Vọng tới đây, chính là đánh cược vận may, vậy mà lại rút được lá bài xấu nhất!
Đây chính là một trong những vùng đất hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của Nhân tộc!
Còn chưa kịp xác định rõ đây là vùng nào thì kiếm của Khương Vọng đã đâm tới trước mặt.
Mặc dù Khương Vọng không biết đây là khu vực nào, nhưng cảm nhận được khu vực này rất là chân thật.
Theo hắn thấy, nơi này giống một hòn đảo cỡ lớn trong Mê giới, Ngư Tự Khánh cũng bị rơi xuống đây với hắn, nhưng sức mạnh của hắn không bị ảnh hưởng, còn đối phương là Hải tộc nên bị quy tắc áp chế.
Mặc dù hắn đã bị tiêu hao không ít, nhưng đối phương cũng liên tục sử dụng bản tướng Hải Chủ. Hơn nữa, cơ thể hắn còn nguyên vẹn, trong khi đối phương lại mất hai ngón tay và một chân ở giới hà.
Trước kia không phải là đối thủ, nhưng bây giờ thì có thể chiến một trận với nhau!
"Vận may tốt đến mấy cũng không thể thay đổi được sự yếu kém của ngươi!" Ngư Tự Khánh xoay tay trả lại một trảo, chặn đứng thanh kiếm đang đâm tới trong gang tấc.
Kiếm Khương Vọng xoắn một cái, kiếm khí trở thành dạng xoắn ốc, nổ bùng khiến Ngư Tự Khánh không thể không buông tay ra.
Kiếm phong thuận thế tà tà chém xuống cái chân phải còn lại của đối phương.
Chiêu kiếm này có phần hiểm ác, Ngư Tự Khánh giận dữ: "Dù chỉ còn một chân, ta vẫn giết được ngươi!"
Hắn không tránh, mà xòe ngón tay ra như trảo, cào mạnh về phía trước.
Trảo này cào hụt, vì Khương Vọng đã kịp rút kiếm về để tránh, thế nhưng vẫn bị thủng năm lỗ trên cánh tay trái, sâu đến thấy cả xương.
Thần thông thiên phú này của Ngư Tự Khánh thật sự là khủng khiếp, hôm nay đã liên tục được dùng, vậy mà có vẻ vẫn còn dư sức, phương diện khai phá thần thông, cũng vượt trội hơn Khương Vọng.
Nhưng sau trảo này, nét mặt Ngư Tự Khánh không có vẻ vui mừng, mặt Khương Vọng cũng không hề sợ hãi.
Vì kết quả của đòn tấn công không đạt như mong đợi!
Hắn vốn định moi tim Khương Vọng, thế nhưng lại chỉ làm bị thương cánh tay trái.
Bị khu vực áp chế, sức mạnh của hắn ít nhất cũng bị rớt từ cấp Thống soái cao giai xuống cấp Trung giai. Nếu trước đó luôn cao hơn Khương Vọng một cấp, thì bây giờ chỉ có thể tính là ngang nhau.
Mà cùng cấp, thì Khương Vọng chưa từng sợ ai!
Thần thông của Ngư Tự Khánh liên quan đến quy tắc không gian, vốn có thể lướt qua khoảng cách, rất khó phòng bị.
Nhưng vừa rồi, Khương Vọng đã dự đoán được điểm rơi, né được.
Hắn không thể né được thần thông của Ngư Tự Khánh, nhưng có thể dự đoán được điểm công kích của đối phương.
Trong lượt giao chiến vừa rồi, dù chưa hoàn toàn tránh được thành công, nhưng cũng đã giảm mạnh được rất nhiều uy lực của thần thông này. Chưa kể, càng đấu lâu với Ngư Tự Khánh, khả năng dự đoán của hắn sẽ ngày càng thêm chính xác.
"Lần này, có khi đến lượt ngươi phải chạy trốn đó!"
Khương Vọng nói xong, tay trái ấn tới, Bát Âm Phần Hải lại rít lên.
Hắn bước lên lửa, cầm kiếm sát theo sau.
Ngư Tự Khánh nghiến răng, lại hiện ra hình dạng Hải Chủ, vẫy cánh bay vọt ra xa trước khi Bát Âm Phần Hải ào tới.
Lần này, hắn không muốn tiếp tục chống đỡ để kéo dài thời gian nữa.
Nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ đây là khu vực do Nhân tộc hoàn toàn chiếm đóng, thời gian ở lại trước giới hà càng lâu, nguy cơ bị thế lực Nhân tộc nơi này bắt giữ càng cao.
Nhưng lượt giao chiến vừa rồi đã cho hắn biết, hắn không thể tiêu diệt Khương Vọng một cách nhanh gọn được nữa.
Mặc dù bị quy tắc nơi này hạn chế, song tốc độ của hắn vẫn vượt xa Khương Vọng. Nhưng hắn lại không thể chạy đi xa! Vì cùng lý do như đã nói, càng xa giới hà, thì càng nguy hiểm.
Chưa kể, trên người hắn hiện giờ cũng không có tinh kiều, không vượt sông trở về được.
Nếu trước đây luôn là Khương Vọng rơi vào thế tuyệt vọng, thì bây giờ, hắn cũng đã bắt đầu được nếm trải cảm giác đó!
"Công vô độ hà, công cánh độ hà. Độ hà nhi tử, kỳ nại công hà!"
Tạm dịch: không đi qua sông, rồi lại qua sông, qua sông mà chết, nào biết vì sao.
Hai câu cuối có nhiều phiên bản khác nhau, ví dụ như "Rớt xuống sông chết, nào biết vì sao!" hay "Rơi sông mà chết, thực chẳng biết sao".
Đó là do thời xưa, phương tiện lưu trữ nghèo nàn, trong quá trình sao chép không tránh được nhầm lẫn. Càng truyền nhiều lần thì càng không còn đúng gốc, những bản truyền lưu đến bây giờ đều là bản cổ, nhưng lại không thể biết được bản nào mới là bản đúng. Có lúc bị mất đi luôn ý nghĩa ban đầu, thật sự là làm người ta tiếc nuối.
Bởi vậy, có thể thấy tầm quan trọng của bản gốc.
Để việc tiếc nuối khi Đàn Thao bị thiếu chữ, mất chữ, thậm chí thất truyền, không còn xảy ra!
Chẳng phải rất vui sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận