Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 570: Đất phong

Có Nặc Y che giấu, một đường hữu kinh vô hiểm.
Giữa các thành vực kiểm tra hết sức nghiêm ngặt.
Từ Xích Dương quận đến quận Nhật Chiếu quận, trực tiếp đi thẳng, dọc theo đường đi còn phải băng qua mười quận.
Khương Vọng vẫn tu hành trong cả lộ trình, bên cạnh còn có một Tần Quảng Vương bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đến nguy hiểm.
Sau khi Khương Vọng tiến vào Nhật Chiếu quận thì bảo phu xe trở về, thuận tay tặng luôn chiếc xe ngựa cho gã.
Phu xe đi một chuyến đường xa nhận được không ít thù lao, lúc trở về còn lời thêm một chiếc xe ngựa, quả thực vô cùng vui vẻ, liên tục cúi đầu cảm tạ Khương Vọng.
Khương Vọng nhìn xe ngựa chậm rãi đi xa, Doãn Quan cởi Nặc Y xuống nói:
"Ngươi xem, con người thật ra rất dễ thỏa mãn, mà thế giới này rộng lớn mênh mông, sản vật phì nhiêu, đủ để khiến cho tất cả mọi người được ăn no. Nhưng vì sao vẫn còn có nhiều người vẫn không thể sống thoải mái vui vẻ?"
Khương Vọng thuận miệng trả lời: "Ta từng nghe một câu nói, đó là con người rất khó thỏa mãn, có càng nhiều thì càng muốn nhiều hơn."
Dễ dàng thỏa mãn nhất là con người mà khó thỏa mãn nhất cũng là con người.
Doãn Quan bỏ qua đề tài này: "Đã đến Nhật Chiếu quận rồi, ngươi có kế hoạch gì không?"
"Bây giờ muốn rời khỏi lãnh thổ một quốc gia chắc chắn sẽ rất khó khăn."
Khương Vọng trực tiếp lắc đầu: "Ta về Thanh Dương trấn nhìn xem trước.
Trên đường đi ngồi xe ngựa chậm như rùa, tới Nhật Chiếu quận sẽ không vòng lại Thanh Dương trấn được, ngược lại nếu như vội vã muốn rời khỏi biên giới chắc chắn sẽ khiến cho người ta nghi ngờ."
Lúc tại Bối Quận, hắn cảm giác được dường như Lâm Hữu Tà đang nghi ngờ hắn điều gì đó. Bây giờ rõ ràng là liên lụy đến Doãn Quan, cần phải cẩn thận hơn mới được.
"Ngươi suy tính rất chu toàn." Doãn Quan khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý với sự sắp xếp của hắn.
Bắc Nha môn dùng rất nhiều thủ đoạn để truy lùng hành tung của bọn họ.
Trong đó có một loại là dựa vào "Thực lực quốc gia", đây là thủ đoạn tốt nhất và cũng là thủ đoạn đơn giản nhất dùng để đối phó với những "Kẻ từ bên ngoài đến" này.
Loại thủ đoạn này nói nghe huyền diệu, thật ra bản chất lại rất đơn giản. Tu sĩ Tề quốc cũng được, bách tính cũng được, thậm chí ngay cả một gốc cây cọng cỏ cũng đều là một bộ phận của Tề quốc.
Mà "Thực lực quốc gia" thể hiện ở khắp các phương diện, các ngành các nghề, đâu đâu cũng có, nhóm sát thủ của Địa Ngục Vô Môn không hề nghi ngờ chính là kẻ từ bên ngoài đến.
Sau khi giới nghiêm quốc cảnh, mặc dù đại trận hộ quốc chưa mở nhưng cũng đã mượn được một phần lực lượng. Cho dù bọn họ có bất cứ hành động gì cũng sẽ lưu lại vết tích.
Cho nên Địa Ngục Vô Môn trốn tránh cũng cần phải dựa vào "Đầu mối" mà bọn họ giấu ở Tề quốc trước kia làm lá chắn, nếu không đã sớm bị phát hiện.
Địa Ngục Vô Môn không có lịch sử quá dài, cho dù bọn họ ám sát Triệu Tuyên đã chuẩn bị rất nhiều nhưng đầu mối giấu ở Tề quốc cũng không nhiều lắm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Doãn Quan không thèm để ý cứ nhất quyết muốn giết chết Thái Sơn Vương diệt khẩu.
Hơn nữa Khương Vọng đang giữ tước vị tại Tề quốc, là tồn tại hợp pháp ở quốc gia này, lại còn là một thành viên thuộc giai cấp thống trị của Tề quốc.
Thứ huyền diệu khó giải thích như "Thực lực quốc gia" này chỉ biết tiếp nhận hắn mà không bài xích hắn. Doãn Quan đi theo bên cạnh Khương Vọng sẽ được che chở.
Về điểm này, hai người bọn họ đều biết rõ.
Doãn Quan vẫn khoác Nặc Y, đi theo Khương Vọng tiến về Thanh Dương trấn.
Khương Vọng không nhìn thấy dấu vết hoạt động của y, Doãn Quan đã ẩn giấu khí tức bản thân rất tốt nhưng rõ ràng y vẫn đang đi theo hắn.
"Đúng rồi, trước đó ngươi nói Nặc Y không có tác dụng với cường giả Thần Lâm đúng không?" Khương Vọng hỏi.
"Chất liệu và pháp dệt của nó rất hoàn mỹ, đủ để đánh lừa thị giác, hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh. Nhưng trong phạm vi cảm ứng của cường giả Thần Lâm, tác dụng của nó gần như bằng không."
Doãn Quan nói: "Bởi vì Thần Lâm chính là thần trong phạm vi linh thức!"
Dựa theo những lời Doãn Quan nói, ở trước mặt cường giả Thần Lâm cảnh, cho dù Nặc Y có hòa làm một thể với môi trường xung quanh cũng hoàn toàn vô dụng. Bởi vì "Môi trường xung quanh" đã bị Thần Lâm nắm trong tay.
"Có lẽ ngươi đã cách Thần Lâm không xa..."
Lời này của Khương Vọng là thành tâm thành ý, hắn đã từng thấy Doãn Quan ra tay vài lần, cảm nhận sâu sắc sự cường đại của y, xa xa không phải những cường giả Ngoại Lâu bình thường có thể sánh bằng.
Doãn Quan lắc đầu: "Ta đã sớm phát huy hết tiềm lực của mình, nếu như làm theo tuần tự từng bước, khó gặp Thần Lâm."
Mặc dù y đang lắc đầu, mặc dù y nói chính là sự thật tàn khốc nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn không có vẻ gì uể oải, thậm chí ngay cả một tia cảm xúc hối hận cũng không có.
Y kiên định với lựa chọn của mình, một đường đi đến bây giờ.
Mà Thần Lâm khó gặp, với y, chẳng lẽ không quá gian nan sao?
"Sau khi đến Thanh Dương trấn ta sẽ nghĩ cách kiếm một đội thương lái đi Trịnh quốc hoặc là Dung quốc mở rộng các tuyến đường kinh doanh, đến lúc đó ngươi có thể trà trộn vào bên trong thương đội. Có Nặc Y ở đây, cơ hội ngươi trà trộn vào đó rất lớn. Nói chung không đến mức tòa thành gần biên giới nào cũng có Thần Lâm Cảnh trấn thủ, hơn nữa vị cường giả Thần Lâm kia vẫn cần phải tự mình đi điều tra."
Khương Vọng vừa đi vừa nói chuyện: "Kế hoạch quá mức phức tạp ngược lại không khả thi, ta có Nặc Y, nhân tiện sử dụng tới ưu thế của nó. Đây là mạch suy nghĩ sơ bộ."
Doãn Quan không tán thành kế hoạch này nhưng cũng không có phủ định, chỉ nói: "Có thể không cần quá gấp, bây giờ đa phần Diêm La đều ở Bích Ngô quận, Nhạc Lãnh cũng bị dẫn tới nơi đó. Biên cảnh sẽ tương đối nới lỏng."
Bước chân Khương Vọng dừng một chút rồi mới tiếp tục tiến lên phía trước.
Hắn từ sớm đã được chứng kiến một màn Doãn Quan vô tình giết chết Thái Sơn Vương kia, nên hành vi y dùng những Diêm La khác tạo cơ hội chạy trốn cho mình thì hắn cũng đã lường trước.
Cho nên hắn cũng không nói gì, nhưng những biến hóa cảm xúc rất nhỏ này cũng đã bị Doãn Quan nhận ra. Y lên tiếng hỏi: "Hình như ngươi rất khinh thường loại hành vi này?"
"Đây là lựa chọn của bản thân ngươi, bọn họ cũng là thuộc hạ của ngươi, vốn không quen biết với ta. Ta không có quyền, cũng không muốn đánh giá." Khương Vọng nói.
"Vậy vẫn là khinh thường."
"Chẳng lẽ ngươi sẽ quan tâm cái nhìn của người khác sao?"
Doãn Quan cười hai tiếng, không nói gì thêm.
Bước vào phạm vi Thanh Dương trấn, Khương Vọng lập tức cảm giác được một loại thư sướng.
Đây không phải cảm thụ tâm lý đơn thuần mà là cảm giác thực tế chân thực. Nơi này là đất phong của hắn, là nơi chịu sự bảo hộ của luật pháp Tể quốc, cũng được khắp nơi thừa nhận.
Trên lý thuyết hắn ở trong này sẽ có được quyền lực tối cao đích thực và tự do không thua gì Tề đế ở bên ngoài.
Đương nhiên, nếu quận phủ cai quản nơi này gửi một tờ công văn xuống thì hắn nên cúi đầu vẫn phải cúi đầu. Nhưng dù như vậy, trên bản chất vẫn là do lực áp chế của Tề đế.
Mỗi một gốc cây cọng cỏ ở nơi này đều cho phép hắn thống trị.
Bởi vì loại đất phong "Cho phép" này, ở Thanh Dương trấn, thực lực mà Khương Vọng có thể phát huy được còn mạnh hơn những nơi khác. Nhưng đối với thực lực bây giờ của hắn, loại "Tăng cường" mỏng manh này gần như có cũng được mà không có cũng không sao.
Lúc hắn rời khỏi Thanh Dương trấn, ven đường còn có hoa dại đang nở, khi trở về đã là tháng mười một, sương phủ bách thảo.
Trên đường ngẫu nhiên gặp được dân chúng trong trấn, khí sắc lẫn tinh thần bọn họ đều không tệ lắm, khiến cho Khương Vọng đại khái có thể biết được Độc Cô Tiểu quản lý thế nào.
Khương Vọng cố ý lượn quanh mấy vòng trong phạm vi trấn, sau khi nghe ngóng được một ít rồi mới đi lên trên trấn.
Dựa theo sắp xếp của hắn lúc rời khỏi Thanh Dương trấn, Độc Cô Tiểu phụ trách những việc hằng ngày trong trấn, Hướng Tiền lấy tư cách chiến lực Siêu Phàm uy hiếp.
Nếu như Trương Hải lưu lại thì đó là võ lực Siêu Phàm thông thường, nếu muốn đi thì cứ đi. Chỉ có một mình gã là không bị Khương Vọng nhét vào đội ngũ nòng cốt.
Ở đất phong của mình, Khương Vọng hiếm khi có được thần thái nhàn nhã. Lúc hắn đi vào sảnh trấn, một tên đại thúc râu ria xồm xoàm đang nằm phơi nắng trên cái ghế nằm trong sân.
Không phải Hướng Tiền thì là ai?
Thời gian giống như dừng lại duy nhất ở trên người gã, hết thảy dường như chưa từng thay đổi.
Khương Vọng cố ý ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, lúc này dường như cũng không có ánh mặt trời để mà phơi nắng. Tên này đại khái chính là lười đổi chỗ.
Khương Vọng đang muốn trêu chọc gã một chút, lại thấy gã đột nhiên đứng dậy.
Ánh mắt gã trở nên sắc bén, nhìn quanh trái phải, giống như đang tìm cái gì đó.
"Phi Kiếm của ta nói cho ta biết, nó cảm nhận được nguy hiểm".
Đây là câu đầu tiên mà Hướng Tiền nói sau khi Khương Vọng trở lại Thanh Dương trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận