Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1871: Quốc hữu kỳ cô (1)

Quan hệ đến chuyện Hề Mạnh Phủ có một bí ẩn, hầu như chưa bao giờ có người công khai thảo luận.
Nhưng giờ phút này thân ở trong Bảo Hoa cung, đều là cao tầng nhất của Hạ quốc, tự nhiên đều biết được…
Năm đó khi Hề Mạnh Phủ sinh ra, chân có sáu ngón, bị cha mẹ ruột của hắn coi là quái vật dị dạng, trực tiếp ném xuống sông…
Đúng lúc được một thuyền gia cứu lên.
Thuyền gia kia là một người góa vợ, cả đời một mình ở trên thuyền sống qua ngày, cũng không so đo mấy chuyện lời ong tiếng ve, liền thu dưỡng hắn.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lúc hắn lên bảy. Có một ngày khách nhân trên thuyền nhìn thấy hắn có sáu ngón, cho rằng là huyết mạch yêu quái, muốn trói hắn lại cho hung thú ăn.
Thuyền gia đến ngăn cản, lại bị đánh chết tươi.
Hắn thừa dịp loạn nhảy xuống sông đào tẩu, sau đó chạy đi báo quan. Người đánh chết thuyền gia nói mình là vì trừ yêu, người che chở cho Yêu tộc chết không đáng tiếc.
Hài tử khi đó còn gọi là Hề Tam Nhi, tự mình ở trên đường cởi trần truồng, hỏi những đại nhân ở đây, mình giống yêu chỗ nào?
Tên quan nhi kia ngược lại là một người sáng suốt, phán kẻ giết người kia đúng theo tội.
Nhưng xử lý Hề Tam Nhi thế nào, lại khó khăn rồi.
Thuyền gia đã không còn.
Thiên tân vạn khổ tìm được cha ruột của hắn, nhưng đối phương kiên quyết không thừa nhận mình sinh ra thứ này.
Viên quan kia không có cách nào, liền tự mình nuôi đứa nhỏ này, xem như thu một gia phó.
Nhưng ngày tháng cũng không trôi qua bao lâu.
Đợi đến lúc Hề Tam Nhi chín tuổi… huyện nha bị cháy, cả nhà viên quan kia đều bị thiêu chết.
Hề Tam Nhi cô đơn lúc ấy ra bên ngoài mua đồ, tránh được một kiếp.
Có người nói hắn là thiên sát tai tinh, tất cả những người thân cận với hắn đều không chết tử tế. Có người nói cả nhà viên quan kia chính là hắn thiêu chết, trong lòng hắn nung nấu thù hận, không muốn làm gia phó, muốn làm con trai của viên quan kia…
Có người bắt hắn hỏi tội, nhưng làm sao cũng không tra ra được chứng cứ phạm tội, đành phải thả đi.
Cứ như vậy, hắn lại lần nữa không có nhà.
Mà lần này không còn ai dám thu dưỡng hắn nữa. Không biết vì sao chuyện này lại khiến Hạ Tương Đế lúc đó biết được, hắn tự mình phê chuẩn xuống, đưa đứa nhỏ này vào quốc học viện.
Nói: “Của quốc cô, quốc dưỡng.”
Hề Tam Nhi đọc sách, đặt tên cho mình là Hề Mạnh Phủ. Hắn cho rằng mình có nhà, hắn là trưởng tử của gia đình kia, cho nên gọi là “Mạnh”, nhưng hắn lại không có nhà, người góa vợ kia cả đời sinh sống ở trên thuyền, cho nên hắn lại lấy một chữ “Phủ”, hy vọng có nhà của mình.
Sau đó có một lần, Hạ Tương Đế giá lâm quốc học viện, nhất thời cao hứng muốn khảo vấn học sinh.
Giáo tập tổng cộng tuyển ra sáu học sinh đưa đến trước mặt hoàng đế, trong đó không có Hề Mạnh Phủ thành tích tốt nhất.
Nguyên nhân trong đó, tất nhiên Hề Mạnh Phủ đã hiểu.
Quốc học viện là nơi tụ tập của một người đọc sách, nhưng không phải tất cả người đọc sách đều có thể hiểu lý lẽ.
Bản thân “quái vật” tức là một loại trừng phạt.
Hắn cũng đã sớm quen rồi.
Nhưng Hạ Tương Đế nói, giáo tập chọn không kỹ, hắn không muốn nhìn đống hoa rực rỡ được bện ra, muốn xem bụi gai cỏ dại tự mình sinh trưởng, bảo người cầm danh sách tới, bịt kín mắt hoàng tử đi theo, bảo tiểu hoàng tử chọn ngẫu nhiên.
Tiểu hoàng tử cầm bút khoanh tròn, chọn ra bảy học sinh.
Sau khi Hạ Tương Đế tự mình kiểm tra xong, vô cùng cao hứng, bởi vì có một học sinh biểu hiện quá tốt.
Hắn vỗ vai học sinh này và nói, ngươi là lương tài của Hạ Quốc ta.
Học sinh này quỳ xuống hỏi hoàng đế: “Ngài có biết trên chân ta có sáu ngón không?”
Hạ Tương Đế sửng sốt một chút, nói: “Biết mà, cho nên ngươi có năng lực đặc biệt gì muốn biểu diễn với trẫm sao?”
Học sinh này đương nhiên chính là Hề Mạnh Phủ.
Chuyện cũ năm xưa tất nhiên không đề cập tới.
Nhưng hôm nay Liễu Hi Di lại nói ra lời "tặc sáu ngón”, không hề nghi ngờ là sự nhục nhã lớn lao đối với Hề Mạnh Phủ. Là sự hạ thấp rất lớn đối với đạo đức thậm chí là nhân cách của người này!
Vậy nên lúc đầu có một số văn võ đại thần muốn phụ họa Liễu Hi Di, nhất thời đều im lặng không nói.
Không dám nói nữa.
Trên vương tọa bệ đỏ bên phải bậc thứ hai, vẻ mặt Dân Vương Ngu Lễ Dương có chút mất tự nhiên. Dù sao hắn chính là vị chân quân mang theo năm vị chân nhân vây công Khương Mộng Hùng, cuối cùng trở về tay không, còn tổn hại vị trận đạo danh gia Thái Hoa…
Việc Hề Mạnh Phủ nói ra, từng câu đều giống như đang chỉ ra khuyết điểm của hắn.
Về phần tặc sáu ngón gì đó, gì mà nỗi đau không thể nói của Hề Mạnh Phủ …thật ra đều là râu ria.
Trên vương tọa bên trái, Võ Vương Tự Kiêu vẫn nhắm mắt không nói, đã sớm không biết thần du ở nơi nào.
Trên long ỷ cao nhất, Hạ thiên tử ngồi ngay ngắn, lẳng lặng quan sát văn võ cả triều, giống như đã qua nhiều năm tháng vậy. Chỉ nhìn, không nói.
Mà trong tấm rèm châu buông xuống sau ngự tọa, đột nhiên vang lên một giọng nữ uy nghiêm: “Liễu quốc tướng, ngươi thất thố rồi!”
Tính tình Liễu Hi Di tuy nóng nảy, nhưng lại cực kỳ tôn trọng thái hậu, hơn nữa giờ phút này ông ta thật ra cũng biết mình lỡ lời, hướng về bên trên bệ đỏ chắp tay, sau đó lui trở lại vị trí mình đứng.
Lúc này chỉ còn mỗi Hề Mạnh Phủ một mình đứng ở giữa đại điện, minh châu trên mái vòm chiếu rọi bóng người, buông xuống mặt đất, giống như một linh hồn đã từ bỏ giãy giụa, hắn nhất thời không nói gì.
Về chi tiết năm đó ở chung với tiên đế, đương nhiên hắn nhớ càng nhiều hơn.
Ví dụ như vị hoàng tử đi theo tiên đế lúc trước, chính là Hạ tam hoàng tử sau này bị Cát Thọ đao chém nát khi bao vây Trọng Huyền Chử Lương ở cảnh nội.
Ví dụ như thật ra lúc đó hắn trả lời một câu: “Ta đặc biệt cố gắng.”
Mà Hạ Tương Đế nói: “Đây chính là năng lực đặc biệt nhất.”
Ví dụ như…buổi tối hôm đó khi trở về, hắn chui trong chăn im lặng khóc rất lâu.
Nhưng bây giờ hắn không nói gì.
Giọng nói của Hạ thái hậu lại vang lên: “Năm ngoái, quyết sách của Kiếm Phong sơn là của ai gia và chúng khanh đồng thời đưa ra, cái đó gọi là xưa khác, nay khác. Tại lúc đó là quyết định thỏa đáng nhất, sau khi kéo dài thời gian một chút, hôm nay lại trở nên không thích hợp. Nhưng nếu có thể chống đỡ kiếp nạn này, thời gian kéo dài thêm mười năm trăm năm nữa, có lẽ lại là đúng. Ai có con mắt nhìn rõ tương lai chứ? Tiên hiền bói toán cũng còn sai lệch, chúng ta không cần bới lại chuyện cũ.”
Nàng cũng không thiếu dũng khí thừa nhận sai lầm, nhưng nàng không thể thừa nhận sai lầm.
Bởi vì chủ đạo của “sai lầm” này, chính là Ngu Lễ Dương.
Là Ngu Lễ Dương phản công Kiếm Phong Sơn thất bại, là Ngu Lễ Dương bị Khương Mộng Hùng đánh lui. Ở trong thế cục lấy đông đánh ít, Ngu Lễ Dương thậm chí không thể bảo vệ Thái Hoa!
Đánh không lại Khương Mộng Hùng không phải là sai lầm, nhưng đối với thế cục không tỉnh táo, đối với thực lực phán đoán sai, Ngu Lễ Dương khó từ chối sai lầm!
Thế nhưng…
Dân Vương Ngu Lễ Dương chính là chân quân thành tựu vào năm Thần Võ thứ 17, từ trước đến nay, vẫn được coi là hy vọng quật khởi của Hạ quốc niên đại Thần Võ, một quốc gia còn có thể có tân sinh chân quân trưởng thành, sao không phải là minh chứng cho sự hưng thịnh?
Hắn một độ đã cho người Hạ Quốc quá nhiều lòng tin và dũng khí, bản thân cũng là Diễn Đạo chân quân duy nhị của Hạ Quốc, là căn cơ chống lại cường Tề.
Lúc này sao có thể bởi vì chuyện đã phát sinh mà đi trách móc cột trụ chống trời này?
Giọng nói của Hạ thái hậu thân thiết mà êm tai, ẩn chứa trong đó là cao quý và uy nghiêm bẩm sinh đã có. Bao nhiêu năm qua, luôn có một loại lực lượng có thể khiến cho người ta nội tâm ổn định.
Nàng dùng những lời nói như vậy để đưa ra kết luận về chuyện của Kiếm Phong Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận