Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2580: Nhật Nguyệt Tề Thiên (2)

Khánh Hỏa Quan Văn vừa rồi còn chưởng khống Ác Quỷ Thiên Đạo vô địch thiên hạ, lúc này lại đã lung lay sắp đổ.
Gã cũng phải thừa nhận một bước Ngao Quỳ hóa thân thành Quỷ Long nằm ngoài dự liệu của mình, thậm chí còn vượt ra ra khỏi bàn cờ mà gã đã bố cục.
Gã phải thừa nhận rằng bản thân đã cảm nhận được nguy hiểm!
Tay trái Khánh Hỏa Quan Văn đột nhiên vươn ra, nắm chặt lấy mũi thương đỏ rực kia. Lòng bàn tay gã truyền đến cảm giác đau rát, xương ngón tay liên tục vỡ vụn dưới công kích trăm ngàn lần của mũi thương chỉ trong một cái chớp mắt... Gã lại như không hề hay biết, kéo theo Hồng Loan Thương này cùng với Khương Vô Tà ở phía sau, xoay người một cái đã chắn trước người Khương Vọng và Tịnh Lễ!
Tay phải gã nắm thành quyền, đỉnh quyền vừa vặn va chạm với mũi kiếm của Trường Tương Tư, chặn đứng cả kiếm ý chân ngã của Khương Vọng và truy nhân quả của Tịnh Lễ ở bên ngoài nắm đấm này.
Mặc dù mũi kiếm đã đâm vào nắm đấm, vẫn còn đang một đường tiến mạnh đâm tới!
Lấy thân thể con người bị thế giới này hạn chế, với tu vi Đồ Đằng Chi Linh, dưới tình huống cần phải duy trì Ác Quỷ Thiên Đạo, gã vẫn cứng rắn đỡ được đòn tấn công của Khương Vô Tà, Khương Vọng và Tịnh Lễ.
Cảnh giới chiến đấu mà chuyện này thể hiện đã khủng bố đến mức nào, tạm thời vẫn chưa có nhiều người hiểu được.
So với Khánh Hỏa Hành bị nhập vào, Khánh Hỏa Quan Văn được giáng sinh rõ ràng càng có thể giải phóng năng lực của gã.
Mà trong khoảng cách mà gã sáng tạo ra này, Ác Quỷ Thiên Đạo với ánh sáng âm u đan xen đột nhiên mở mắt!
Đôi mắt đó là hai đoá hoa lửa màu lam u ám, một đoá như trăng khuyết, một đoá như mặt trời.
Cực kỳ giống dị tượng Trùng Đồng trong truyền thuyết, nhật nguyệt tề thiên!
Đoá hoa lửa kia tựa như vầng trăng khuyết bay ra, hóa thành một thanh đao lửa màu lam u ám, chỉ một nhát chém xuống! Tia lửa màu lam u ám đã bay múa khắp trời!
Chúng đâu chỉ là tia lửa? Rõ ràng là những lưỡi đao!
Những dây kéo phù văn đang muốn bao phủ Ác Quỷ Thiên Đạo kia đều bị chém đứt, những con Mặc Nghĩ đã bao phủ trên người nó bị chém nổ thành mưa máu.
Ngay cả Hí Mệnh cũng vội vàng không kịp phản ứng bị tia lửa găm vào người! Keng keng keng keng keng!
Khương Vọng kịp thời xoay người, một kiếm vung ra hàng ngàn tia kiếm, lấy mũi nhọn đỡ mũi nhọn, miễn cưỡng chặn đứng những tia lửa màu lam u ám này, cứu Hí Mệnh một mạng!
Hoa lửa như mặt trời của Ác Quỷ Thiên Đạo rơi thẳng vào trong cơ thể nó, hóa thành một Thần nhân lửa xanh không thể nhìn rõ mặt mũi, vươn tay bắt lấy con Quỷ Long nọ!
Song phương đã trao đổi mấy trăm loại sát pháp chỉ trong một cái nháy mắt, đánh cho ánh sáng u ám cuồn cuộn, Quỷ long Ngao Quỳ đã rõ ràng rơi vào thế hạ phong!
Khánh Hỏa Quan Văn dường như đã ổn định lại Ác Quỷ Thiên Đạo một lần nữa trong loại chém giết như vậy, đồng thời có thể điều động một chút lực lượng thoát ra khỏi cơ thể, hóa thành một thanh trường thương màu đen u ám, cuốn lấy nguyên lực của thiên địa, lần lượt đón lấy thế công của đại quân do Lý Phượng Nghiêu dẫn dắt!
Ba đoạn, năm đoạn, mười đoạn... Thế công trăm đoạn nhanh chóng tích lũy, nhưng gã vẫn có thể ứng phó một cách vô cùng tự nhiên!
Gã thật sự quá cường đại, quá khủng bố! Thần thông, đạo pháp, kiếm thuật, đao thuật, thương thuật, binh lược, ý thức chiến đấu, thậm chí là sự hiểu biết về quy tắc thế giới... Tất cả những gì thể hiện ra đều là đỉnh cao, không có bất kỳ điểm yếu nào.
Trong lúc bên trong có Ngao Quỳ tranh giành Ác Quỷ Thiên Đạo, bên ngoài có Tật Hoả Dục Tú tranh đoạt quyền thống trị thế giới, gã vẫn từng chút từng chút giành lại thế cục, không cho những kẻ được gọi là thiên kiêu này bất kỳ cơ hội nào.
Thiên kiêu hoàn toàn chính xác không tính là gì, có cường giả nào mà không phải trưởng thành từ thiên kiêu cơ chứ?
Tiềm lực có thể thực hiện được thì mới được tính là tiềm lực!
Nhưng đúng lúc này, có một tiếng gầm rú vang lên.
Đó là một tiếng gầm rú hỗn loạn, hung dữ, bạo ngược, tràn đầy sức mạnh.
Âm lượng của nó cũng không phải quá lớn, nhưng lại vang vọng bên tai tất cả những người nghe trên toàn bộ thế giới Phù Lục.
Nó mang đến cho người ta cảm giác vô cùng xa xôi, nhưng dường như chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy được.
Nó tuyệt đối không hề long trời lở đất, mà càng giống như một tiếng thở dốc phức tạp hơn.
Thân hình Khánh Hỏa Quan Văn lại rung động dữ dội, ánh mắt đại biến!
"Khương Vọng!"
Gã đột nhiên lên tiếng:
"Chúng ta cần phải nói chuyện!"
Đúng vào giờ phút này, bốn vị thiên kiêu Thần Lâm là Khương Vọng, Hí Mệnh, Tịnh Lễ, Khương Vô Tà đều thi triển thủ đoạn của riêng mình, vây quanh Khánh Hỏa Quan Văn không ngừng điên cuồng tấn công. Nếu không phải Ác Quỷ Thiên Đạo thỉnh thoảng có thể chi viện thêm lực lượng, với bộ thân thể con người của gã thì đã sớm chết từ lâu.
Không phải gã không đủ cường đại, sát pháp không đủ tinh diệu, mà là ở trước mặt bốn người này, cực hạn của Đồ Đằng Chi Linh cũng căn bản là không đủ!
Khương Vọng liên tục lộn vòng, tựa như chim xanh xuyên rừng, không ngừng lưu lại vết thương trên người Khánh Hỏa Quan Văn, hắn dùng thanh âm của kiếm đáp lại:
"Ta thật sự không biết chúng ta cần phải tán gẫu chuyện gì!"
"Ta đã có thể xoá bỏ ngươi từ lâu rồi, khi ngươi quay trở lại Phù Lục, lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt Khánh Hỏa Hành."
Khánh Hỏa Quan Văn nói:
"Ngươi có biết tại sao ta không làm như vậy không?"
Giọng nói của Khương Vọng lạnh lùng như lưỡi dao:
"Ngươi cũng không giết người khác, ta cũng không vô duyên vô cớ xóa sổ một con kiến. Chẳng lẽ ngươi coi đây là ân huệ?"
Năm người lúc này đang chiến cùng một chỗ, chém giết lẫn nhau, ánh sáng chớp động gần như xoắn thành một khối cầu đầy màu sắc! Chỉ cần phản ứng chậm một chút sẽ không thể nào lưu lại trên chiến trường này.
"Bởi vì trên người ngươi có ánh sáng Nhân đạo!"
Giọng nói của Khánh Hỏa Quan Văn đột nhiên trở nên cao vút:
"Ngươi có cơ hội trở thành trụ cột của Nhân tộc ta!"
Khương Vọng trầm mặc!
Kiếm lại càng nhanh càng cường đại hơn!
"Ngươi đã đoán ra ta là ai rồi đúng không?"
Trong giọng nói của Khánh Hỏa Quan Văn đã lộ ra vẻ khẩn trương:
"Chuyện liên quan đến tương lai của Nhân tộc, ngươi không thể giả câm giả điếc được!"
Khương Vọng chém ra tiếng sét lăng liệt:
"Ngươi ở đây làm mưa làm gió, kéo dài hơi tàn, đùa bỡn chúng sinh, lăng nhục người đời. Tương lai của Nhân tộc có liên quan gì đến ngươi?!"
"Ta là ai!?"
Toàn thân Khánh Hỏa Quan Văn bốc cháy lên hắc viêm, giọng nói vô cùng phẫn nộ:
"Sao ngươi dám nói không liên quan gì đến ta? Trừ phi ngươi chưa từng đọc sách sử, chưa từng biết chữ, không phải là người của Nhân tộc!"
Khương Vọng đè nén tâm thần kích động của bản thân, giọng nói càng thêm thanh lãnh nghiêm túc:
"Ta càng ngày càng chắc chắn ngươi là Vô Hán Công, cũng càng ngày càng xác định ngươi không phải là Vô Hán Công!"
Kẻ ít nói như Lâm Tiện, lúc này cũng đột nhiên quay đầu lại.
Vô Hán Công!
Gia hoả vô cùng tà ác, vô cùng tàn nhẫn, cường đại mà hèn hạ này vậy mà thật sự chính là Vô Hán Công? Vị truyền kỳ Nhân tộc, một trong tám đại hiền thần thời Thượng cổ kia?
Điều này làm cho người ta kinh ngạc, cũng làm cho người ta vô cùng thất vọng!
Khánh Hỏa Quan Văn ngược lại kích động hẳn lên, nhất thời áp chế toàn bộ thế công của mấy người trở về:
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không phải?"
"Vô Hán Công đã chết rồi!"
Khương Vọng dùng thanh âm tựa như sấm sét đánh trả:
"Là một vị tiên hiền vĩ đại của Nhân tộc đã chiến tử vào thời đại Thượng cổ!"
"Đúng! Ta đã chết! Chết đến mức được ghi vào sử sách, chết đến mức triệt triệt để để! Loại người như ta, cả đời cống hiến cho Nhân tộc, sống đã dốc hết sức lực, chết cũng không mang đi bất cứ thứ gì, lẽ ra nên trở thành bộ xương khô trong lăng mộ, để cho các ngươi mãi mãi tưởng nhớ!"
Khánh Hỏa Quan Văn giận dữ gầm lên:
"Chẳng lẽ một miếng thịt vụn, một tia tàn hồn của Vô Hán Công thì không phải là Vô Hán Công nữa đúng không, những hậu bối hậu sinh, những người trẻ tuổi thời đại mới của ta?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận