Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 374: Xin tội tại trời, xẻ lấy chân thành

Ở góc tây nam Tề Vương cung có một tòa cung điện cao ngất.
Nằm ở nơi hẻo lánh, vắng người.
Bên ngoài cung điện này thoạt nhìn tựa như một khối đá lớn màu xanh.
Trên thực tế nó cũng đích thật là do một khối đá lớn như vậy đào rỗng bên trong xây dựng mà thành.
Đây chính là Thanh Thạch cung, nơi giam cầm Thái tử bị phế Khương Vô Lượng.
Nơi này ít có người đến, cho dù người không thể không đi qua phụ cận cũng đều sẽ cúi đầu vội vàng bước nhanh, sợ bị bất hạnh nào đó lây nhiễm.
Khương Vô Lượng lúc trước vừa mới bị phế còn được tự do. Ngoại trừ chặt đứt hi vọng thừa kế ra, cũng không có quá nhiều khác biệt so với các Hoàng tử còn lại.
Nhưng ở năm thứ sáu lại có ngự sử tấu cáo, Thái tử bị phế trong lòng thầm có oán hận.
Đế quân bởi vậy giận dữ, nhốt gã ở trong Thanh Thạch cung, làm cho gã chết già cả đời ở nơi này.
Chỉ đếm trên đầu ngón tay, Khương Vô Lượng ở nơi đây đã mười chín năm!
Mười chín năm qua, đừng nói quyền quý gì lui tới, ngay cả bướm ruồi chim chóc cũng không bay về phía này.
Mà vào buổi tối ngày Trung thu, có một văn sĩ áo xanh đứng bên ngoài Thanh Thạch cung.
Mười tám năm trước y danh mãn Lâm Truy, mười tám năm sau lại không một ai nhận ra.
Thân thể y dường như có chút suy yếu, cũng nhìn không ra tu vi, ngay cả bước chân đã có chút không ổn định.
Nhưng khí độ của y làm cho người ta không thể bỏ qua.
Mỗi bước đi của y đều rất chậm chạp, nhưng lại vô cùng kiên quyết. Chuyện này tuy có vẻ mâu thuẫn, nhưng lại cho thấy rằng mỗi một bước là hai lần suy nghĩ, mỗi bước đã được quyết định.
Nơi này là góc hẻo lánh của cung điện Đại Tề, sớm đã bị thế nhân lãng quên. Thậm chí ngay cả hộ vệ canh cửa cũng không thấy.
Giam cầm Khương Vô Lượng cũng không phải là vệ sĩ, mà là lệnh chỉ của Tề đế.
Văn sĩ áo xanh ở trên đường đá lạnh như băng tiến lên phía trước, tường cung cao cao vây quanh Tề cung nguy nga ở phía sau, mà Thanh Thạch cung cao vút ở ngay cuối đường đá, bây giờ đã hiện lên trước mắt.
Đường đã hết, văn sĩ áo xanh dừng bước, nhìn cửa cung đã phủ bụi bặm mười chín năm.
Cả người phủ phục xuống, nằm sấp trên mặt đất, bằng tư thái dập đầu ti tiện, với thanh âm khiêm tốn nhất, gõ cửa.
Một con chim sẻ đậu trên mái hiên, nghiêng đầu khó hiểu nhìn người này, có lẽ cảm thấy xa lạ mà quái dị.
Cảm giác Hứa Phóng mang đến cho cả vương cung Đại Tề lẽ ra là như thế.
Y cực kỳ xa lạ và quái dị. Cũng đột ngột và ồn ào.
Nhưng y vừa mới cất lời, chính là long trời lở đất!
"Tội nhân Hứa Phóng, đến đây nhận tội với Thánh Thái tử!"
Đó là một loại khàn khàn, nhưng cố gắng hết sức để gào thét.
Không có tu vi trợ giúp, lại quán chú toàn bộ lực lượng sinh mệnh, khàn cả giọng.
Mà "Thánh thái tử"...
Tính cả thời gian Khương Vô Lượng bị phế, gã rời khỏi trung tâm quyền lực đã tròn hai mươi lăm năm.
Suốt hai mươi lăm năm, danh vị Thái tử đã không còn liên quan gì đến gã.
Đại Tề hiện giờ, Thái tử điện hạ là Khương Vô Hoa, cư trú ở bên trong Trường Nhạc cung!
Khương Vô Lượng bị nhốt ở đây, nơi này đương nhiên cũng có "ngục tốt", chỉ là không hiện ra ngoài sáng.
Mười chín năm, Khương Vô Lượng chưa hề ra khỏi một tấc, "ngục tốt" nơi này đã đổi mấy chục lượt.
Đó là mấy thái giám có tu vi không tầm thường.
Mười chín năm gió thổi mưa sa, đá xanh bên ngoài cung đã mọc rêu, mái hiên đầy mạng nhện giăng khắp.
Không có nhiều người sẽ chú ý đến nơi này, bao gồm cả những "cai ngục" tự mình canh giữ nó.
Hiện giờ người có uy hiếp đối với vị trí Thái tử Khương Vô Hoa là Tam Hoàng nữ Khương Vô Ưu, cửu Hoàng tử Khương Vô Tà, cùng với thập nhất Hoàng tử Khương Vô Khí.
Rất nhiều người thậm chí còn quên, Khương Vô Hoa không phải Hoàng trưởng tử. Hoàng trưởng tử chân chính sớm đã bị phế bỏ.
Cho nên khi văn sĩ áo xanh chậm rãi đi đến, mấy "ngục tốt" đều lười chú ý chuyện này.
Cho đến khi y quỳ xuống, phủ phục, cho đến khi y hét lên "Thánh Thái tử".
Mấy tên thái giám mới giật mình động dung!
Có chuyện lớn rồi!
Bọn họ không rõ ràng chuyện gì đã phát sinh, nhưng trong lòng đều có chung một nhận thức như vậy.
Mà bọn họ cũng không dám ngăn cản.
Khi một tiếng "Thánh thái tử" kia ra khỏi miệng, bọn họ đã không còn tư cách hô ngừng tất cả những chuyện này.
Hứa Phóng khóc nức nở, ai oán thê lương: "Năm xưa Hứa Phóng cuồng nghịch, không hiểu thiên thời, không rõ từ tâm. Bị gian nhân mê hoặc, vọng động ba tấc lưỡi. Dùng lời xuyên tạc vô sỉ, bôi cứt lên thân người đường hoàng!”
“Kéo dài tới hơn hai mươi sáu năm!”
"Thiên đạo có thường, báo ứng xác đáng. Lôi phạt cừu nghiệt, khổ sắc ác tràng!”
“Thiên địa tuyệt Hứa Phóng ta, báo ứng này liên lụy đến người một nhà, tội lỗi xứng đáng!”
“Lại mười tám năm sống không bằng chết, mỗi đêm đều chịu đựng tâm can giày xéo!”
"Nhìn lại năm xưa, ăn năn hối hận, mới biết tài đức sáng suốt không quá thánh Thái tử. Mà Hứa Phóng vô đức, khiến quốc gia mất người tài.”
“Xin tội với trời, mổ lấy chân thành!”
Hứa Phóng năm đó tức giận mắng Khương Vô Lượng, chấn động triều đình. Khi lật lại tiền sự, chuyện này thường được coi là một dấu hiệu sụp đổ hoàn toàn của Khương Vô Lượng.
Năm đó là năm Nguyên Phượng thứ hai mươi tám lịch Tề, cũng chính là năm 3892 theo Đạo lịch.
Mà ngay năm sau, năm Nguyên Phượng thứ hai mươi chín, Khương Vô Lượng liền bị phế truất, chính thức rời khỏi trung tâm quyền lực Tề quốc.
Năm nay là năm Nguyên Phượng thứ năm mươi tư, cho nên Hứa Phóng nói hơn hai mươi sáu năm.
Danh sĩ Hứa Phóng ngày xưa nổi tiếng là "cuồng", hôm nay lấy tư thái ti tiện nhất thỉnh tội.
Từng chữ thương tâm, thanh âm khóc máu.
Càng ngày càng có nhiều thái giám, cung nữ như chạy trốn giữa các cung.
Các loại thủ đoạn truyền tin gần như phát huy tác dụng cùng một lúc.
Chuyện này phát sinh ở bên ngoài lãnh cung Thanh Thạch hẻo lánh, lấy tư thái như bão nổi, nhanh chóng bao trùm Lâm Truy!
......
Mạng nhện bên ngoài Thanh Thạch cung rất giống với vương cung Đại Tề dày đặc này. Một chút gió thổi cỏ lay đều có thể bị kẻ săn mồi trên "mạng nhện"phát hiện trước tiên.
Vì sao nói cuộc tranh giành chức quân vương Đại Tề chỉ ở trong mấy người Thái tử Khương Vô Hoa, Tam Hoàng nữ Khương Vô Ưu, cửu Hoàng tử Khương Vô Tà, thập nhất Hoàng tử Khương Vô Khí?
Ngoại trừ bọn họ đều tu tập hai bộ thiên kinh địa vĩ bên trong Chí Tôn Tử Vi Trung Thiên điển ra.
Một dấu hiệu rất rõ ràng khác là trong Hoàng tử Hoàng nữ của Tề Quân, chỉ có mấy người bọn họ còn ở trong vương cung Đại Tề, hơn nữa mỗi người đều có một cung riêng.
Trong Hoa Anh cung, một nữ tử anh khí lăng nhân đột nhiên dừng chuyện luyện binh lại, tiện tay ném một cây họa kích trong tay ra, "Không luyện nữa! Đi xem kịch hay!”
Cây họa kích kia liên tục lăn lộn ở trên không trung, phát ra thanh âm vù vù.
Một lão ẩu đưa tay đỡ lấy nó, nâng nặng như nhẹ, ầm ầm khàn khàn. Dường như cũng thành thói quen đối với sự tùy hứng của nàng, bà chỉ lấy ra một cái túi vải hoa lệ, cẩn thận bọc lấy họa kích phía trước.
......
Dưỡng Tâm cung.
“Hắc hắc hắc, ha ha ha, thú vị, thú vị!”
Nam tử diện hoa phục gương mặt âm nhu nở nụ cười quái dị, tiện tay đẩy thị nữ quần áo mỏng manh trong ngực ra: "Lấy rượu đi!”
......
Lão thái giám vội vàng đi vào Trường Sinh cung.
Một bóng người gầy gò ngồi ngược sáng, đang còn luyện chữ.
Lão thái giám nhẹ nhàng đến gần, ghé tai nói cái gì đó.
Thiếu niên này bộ dạng tuấn tú, đáng tiếc sắc mặt quá mức tái nhợt. làm cho gã mang theo một chút bệnh trạng. Thế nhưng lại trầm tĩnh nghe vào tin tức, ngay cả bàn tay cầm bút viết chữ cũng chưa từng dừng lại chút nào.
Sau khi xong một bức chữ viết này.
Gã mới dùng thanh âm trong vắt dễ nghe nói: "Lại nhìn Trường Nhạc cung như thế nào đi.”
......
Tất cả ánh mắt đều đang nhìn chăm chú vào Trường Nhạc cung.
Thái tử Khương Vô Hoa - chủ nhân Trường Nhạc cung hiện tại từ trước đến nay đều khiêm tốn nội liễm. Thế nhân có nhiều lời đồn đại, nói gã chỉ là nhặt tiện nghi của Thái tử cũ mà thôi. Chẳng qua sinh sớm hơn một chút, Khương Vô Lượng lại phạm sai lầm lớn nhiều lần, cho nên mới được làm chủ được Đông cung.
Đối với dị động của Thanh Thạch cung, Trường Nhạc cung hẳn là nơi đầu tiên tỉnh ngủ.
Nhưng trong Trường Nhạc cung lúc này...
Vị Thái tử điện hạ kia sắc mặt bình tĩnh ôn hòa còn đang bận rộn trong phòng bếp.
Các chưởng trù thái giám đứng thành một hàng, mặt mày ủ rũ nhìn gã.
Chỉ thấy Thái tử điện hạ xắn tay áo lên cao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thế lửa, trong miệng chỉ hô: "Nương tử, nương tử! Ta cần giò phải mềm một chút, chớ bảo là không nói trước đấy!"
Xa xa chỉ truyền về một tiếng quát yêu: "Có thể!”
Mà bên trong Thanh Thạch cung.
Trong cung điện vẫn luôn luôn im lặng này.
Thật lâu sau chỉ vang lên một tiếng khẽ thở dài.
Không yêu hận, không hối tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận