Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 121: Bạch Cốt đạo tử

Cốc cốc cốc ! cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa vang lên.
“Ai?”
Bạch Liên kéo cửa phòng, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một cặp mắt trắng dã.
Cô nháy mắt, tránh khỏi màu trắng đó. “Nhị Trưởng lão có gì muốn làm?”
“Không có chuyện gì thì lão phu không thể tới chào hỏi Thánh Nữ à?” Nhị trưởng lão mỉm cười, nụ cười trên gương mặt già nua ấy đáng lý nên được gọi là hiền từ, nhưng do đôi mắt chỉ còn lại lòng trắng nên ngược lại hết sức tà dị: “Tu vi của Thánh Nữ tiến bộ không ít, đúng là phúc cho Bạch Cốt đạo ta.”
“Đâu có. Đối với bản giáo thì trưởng lão ngài mới là cột bạch ngọc chống trời, xà tử kim đỡ biển.”
“Ha ha ha. Không định để lão phu vào ngồi một chút à?”
“Cái này...” Ánh mắt Bạch Liên lúng túng: “Dù sao người ta cũng là một cô nương, không tiện lắm!”
“Lão phu nhìn Thánh Nữ lớn lên từ nhỏ, ngươi có khác gì con gái lão phu, sao lại không tiện?” Nói xong nhị trưởng lão đã lắc người vào trong phòng.
Lại quan sát trái phải thêm vài lần, như vô tình hỏi: “Sao ở phòng của mình trong giáo mà Thánh Nữ còn đeo vải đen che mặt?”
Bạch Liên nháy mắt mấy cái: “Quyến rũ trời sinh, không thể không giấu bớt dung nhan.”
“Ha ha ha ha...” Nhị trưởng lão cười ha hả, tiếng cười bỗng ngưng bặt: “Âu Dương đã trở về, ta ngửi thấy mùi hắn.”
“Đây là chuyện tốt! Cũng không uổng phí tâm huyết của chúng ta, hi sinh nhiều gián điệp như vậy để che giấu cho hắn. Thế sao đại trưởng lão còn không hiện thân?”
“Ai mà đoán được suy nghĩ của hắn?”
“Ngài còn không đoán được, thế thì ta càng không biết.”
“Là không biết hay là không muốn biết?’.
“Người ta không cần biết.” Bạch Liên cười duyên nói: “Đại sự trong giáo phải do các trưởng lão quyết định. Ta cứ yên lặng chờ tin tức là được.”
Nhị trưởng lão nhìn nàng một hồi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lão bước ra tới cửa phòng rồi đột nhiên dừng bước: “Sao hôm nay Thánh Nữ dễ bắt chuyện vậy?”
Bạch Liên cười ha hả một tiếng: “Xem ngài nói kìa, người ta có lúc nào không dễ bắt chuyện? Cho dù thi thoảng hơi bốc đồng nhưng cũng là vì đại sự của bản giáo mà?”
Cuối cùng nhị trưởng lão cũng đi khỏi, cảm giác áp lực bao phủ trong phòng dường như cũng được cửa phòng ngăn cách.
“Có lẽ đây là đợt thăm dò cuối cùng.”
Bạch Liên nhỏ giọng thì thầm.
Nàng lẳng lặng ngồi một lúc, xác nhận không có ai tới quấy rầy, bấy giờ mới buông một trận bàn xuống, kéo tủ quần áo, xách Khương Vọng hai mắt nhắm chặt ra, ném lên trên giường.
Lúc này ngũ thức của Khương Vọng đang bị phong ấn, chỉ như vậy mới có thể né được cặp mắt trắng dã kia.
Bạch Liên bấm quyết niệm pháp, mở phong ấn ngũ thức.
Khương Vọng đột nhiên đứng dậy, nhìn Bạch Liên, đặt tay lên kiếm im lặng không nói gì.
Tuy ngũ thức của hắn vẫn luôn trong trạng thái bị phong ấn, không nghe được lời trò chuyện giữa Bạch Liên và nhị trưởng lão; nhưng trong lúc ngũ thúc không sử dụng được, hắn cũng ổn định lại tâm thần, không ngừng suy nghĩ về chuyện hôm nay.
“Ngươi muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi.” Bạch Liên đi tới cạnh bàn, ngồi thẳng xuống.
“Ngươi lại cứu ta thêm một lần.” Tiếng nói của Khương Vọng có vẻ khó nhọc.
Bạch Liên cười nói: “Có cần nói thế không?”
“Nơi này là hang ổ của Bạch Cốt đạo, ngươi là người của Bạch Cốt đạo?” Khương Vọng hỏi.
“Chúng ta đều là người trong Đạo môn.” Bạch Liên nói.
Trong lòng thầm hiểu có tranh luận với cô nàng chuyện Bạch Cốt đạo có phải chính thống trong Đạo môn hay không cũng hoàn toàn vô nghĩa, Khương Vọng lặp lại: “Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có phải người của Bạch Cốt đạo không?”
“Không phải là ta.” Bạch Liên giơ ngón tay ngọc điểm một cái vào Khương Vọng: “Là chúng ta.”
“Nghĩa là sao?”
“Vốn không định nói cho ngươi sớm vậy, vì ngươi còn chưa hoàn thành việc ‘lột xác’.” Bạch Liên thở dài một tiếng nói: “Nhưng hôm nay ngươi đã xuất hiện ở đây, không nhận được đáp án chắc ngươi không chịu bỏ qua, có đúng không?”
Khương Vọng không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi: “Tức là hôm nay Phương Hạc Linh tới Ngưu Đầu sơn là một cái bẫy? Nhắm vào ai?”
“Bạch Cốt sứ giả tiện tay đặt cờ, không phải nhắm vào ai, chẳng qua đêm nay bất cứ ai đuổi theo Phương Hạc Linh cũng phải chết tại nơi này. Dù sao chúng ta cũng chuẩn bị bỏ qua nơi này rồi, ngươi và kẻ theo dõi của Tập Hình ti chỉ là tình cờ gặp dịp mà thôi.”
Bạch Cốt đạo sẽ nhanh chóng rời khỏi Ngưu Đầu sơn.
Khương Vọng nhạy bén nắm được tin tức này, nhưng y vẫn tạm gác lại, chuyển sang hỏi: “Lột xác là sao? Vì sao lại là chúng ta?”
“Trên sống lưng ngươi có hoa sen bạch cốt, ngươi đột nhiên nắm giữ Nhục Sinh Hồi Hồn thuật... những điều này không đủ để ngươi liên tưởng ư?”
“Ngươi vẫn luôn hiểu rất rõ về ta, có lẽ những thứ này do ngươi bố trí. Hoa sen bạch cốt có thể là ngươi săm vào lúc ta hôn mê, Nhục Sinh Hồi Hồn thuật là có thể ngươi dùng một phương pháp nào đó truyền cho ta... Không thể có chuyện ta liên quan gì tới Bạch Cốt đạo!”
“Ta không có thần thông thay đổi ký ức.” Bạch Liên đột nhiên cười một tiếng: “Nhưng đúng là ta luôn chú ý tới ngươi, từ khi ngươi còn là một tên ăn mày...”
Khương Vọng giật mình sợ hãi!
Để tránh Phương Bằng Cử truy đuổi, hắn giả dạng làm ăn mày, sống tạm bợ ở Hoàn Chân quan, đó là chuyện khi còn chưa khai mạch. Bạch Liên đã quan sát hắn từ lúc đó?
Bạch Liên nhanh chóng giải thích: “Lúc đó đám ăn mày các ngươi nghỉ chân ở Hoàn Chân quan, chính là lựa chọn do chúng ta dẫn dắt.”
Giọng nói của nàng bỗng trở nên xa xăm: “Hoàn Chân quan là một nơi rất có ý nghĩa, cũng là địa điểm được tôn thần lựa chọn. Từ khi Tả Quang Liệt chiến tử ta đã thấy hiếu kỳ, vì sao đám ăn mày khác đều chết, chỉ mình ngươi không chết? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp hay sao?
Vì sao về sau ngươi trở lại đạo viện, tu hành ngày đi ngàn dặm?
Chắc ngươi cũng phát hiện ra chứ?
Sau khi khai mạch, tốc độ tu hành của ngươi vượt xa người thường.
Quan trọng nhất là ngươi có thể thôn tính Bạch Cốt đạo chủng, ngươi có thể thích ứng hoàn mỹ với bí pháp Bạch Cốt đạo, ngươi biết Nhục Sinh Hồi Hồn thuật! Ngươi không phải người bình thường, ngươi là Bạch Cốt đạo tử!”
Bạch Liên chốt lại: “Sau này ta mới hiểu, lý do ngươi xuất hiện ở Hoàn Chân quan là do tôn thần an bài.”
“Không, không đúng!” Khương Vọng lắc đầu, hắn tin việc tu hành của mình tới từ Thái Hư Huyễn Cảnh, hoàn toàn không liên quan gì tới Bạch Cốt đạo tử. Nhưng Thái Hư Huyễn Cảnh là bí mật lớn nhất của hắn hiện giờ, không thể lấy ra biện bạch được.
“Chỉ e ngoài miệng ngươi nói không đúng nhưng trong lòng lại khóc thầm.”
“Đạo tử cái gì!” Khương Vọng lùi lại một bước: “Ta đã nói rồi, ta không thể tha thứ cho hành động của Bạch Cốt đạo, ta cũng không thể thông đồng làm bậy với ngươi, chúng ta không phải người chung đường!”
“Đó là vì ngươi còn chưa thấy rõ chân tướng của thế giới này, chưa hoàn toàn loại bỏ cái giả nhân giả nghĩa của mình, chưa tìm được chân ngã.”
“Ta biết rõ ta là ai, không cần ngươi nhắc nhở.” Khương Vọng cố gắng khống chế suy nghĩ của mình, khiên tư duy của mình bình tĩnh trở lại.
“Bạch Cốt đạo chủng mà ngươi nói là cái gì?” Hắn hỏi.
“Đó là thứ rất quý giá, ta cũng chỉ có một viên. Nó có thể hấp thu chất dinh dưỡng từ người bị ký sinh để sinh trưởng, cuối cùng khống chế hoàn mỹ kẻ bị ký sinh. Nhưng không ngờ lại bị ngươi thôn tính... cho nên ngươi thấy rồi đó, đương nhiên đạo chủng không thể có tác dụng với đạo tử!”
Khương Vọng lạnh lùng nhìn cô: “Ngươi từng thử ký sinh ta?”
Ánh mắt Bạch Liên có vẻ áy náy hiếm thấy: “Lúc đó chúng ta còn chưa quen thuộc...”
“Bây giờ cũng không quen thuộc, ngươi khiến ta thấy cực kỳ xa lạ!” Khương Vọng lạnh lùng nói: “Không cần nói nữa! Ta tuyệt đối không tin mình là Bạch Cốt đạo tử gì đó, cho dù có là thật ta cũng quyết không thông đồng làm bậy với đám mặt người dạ thú các ngươi!”
Hai chữ “cho dù”, tuy bề ngoài thể hiện quyết tâm nhưng lại chứng minh dao động.
Bạch Liên không đi sâu vào điểm này mà hỏi ngược lại: “Rốt cuộc ai mới là loại mặt người dạ thú chăn nuôi hung thú, bất chấp sống chết của bách tính. Hay là mặt người dạ thú rút đạo mạch của thủy tộc luyện chế Khai Mạch đan?”
“Ngươi đừng hòng dùng lời nói dao động đạo tâm của ta!” Giọng nói của Khương Vọng vẫn kiên quyết, cứ như không làm vậy thì không đủ để chống chọi lại áp lực mà hắn đang phải chịu đựng.
Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, xác minh quyết tâm của mình: “Bạch Liên, đường đã không giống, vậy chúng ta mỗi người một ngả. Ta đã nói rồi, mạng của ta là ngươi cứu, bây giờ ngươi có thể lấy lại.”
Con mắt Bạch Liên cực kỳ mỹ lệ, như giận như oán, làn thu thủy uyển chuyển, nàng dùng cặp mắt đó chăm chú quan sát Khương Vọng.
“Làm sao ta nỡ giết ngươi cơ chứ?” Tiếng nói của nàng chậm lại đầy dịu dàng: “Nhưng chỉ cần ngươi phối hợp, ta có thể xóa ký ức đêm nay của ngươi, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Đợi tới lúc ngươi thức tỉnh triệt để mới nhớ lại chuyện tối hôm nay.”
“Bịt tai trộm chuông à?”
“Không, chẳng qua chỉ là thời cơ chưa tới.”
Bạch Liên đứng dậy tiến sát tới, trong lúc Khương Vọng còn chưa kịp phản ứng đã đặt hắn xuống giường.
“Nhìn vào mắt ta.” Cô nói: “Ta không có thần thông thao túng ký ức, chỉ dùng bí thuật tạm thời phong ấn quãng ký ức ngắn ngủi này, cho nên ngươi nhất định phải buông lỏng thể xác và tinh thần, dốc toàn lực phối hợp mới được. Một khi có bất trắc gì, nhẹ thì tinh thần thất thường, nặng thì hồn phi phách tán.”
Trong lòng Khương Vọng thầm hiểu, đây đã là lựa chọn tốt nhất.
Tối nay hắn đi nhầm vào Ngưu Đầu sơn, bước vào hang ổ giặc, đáng lẽ kết cục ban đầu là bỏ mạng.
Bạch Liên che giấu đủ đường mới cứu được mạng cho hắn, nhưng cho dù thế nào cũng không thể để hắn mang theo bí mật của Bạch Cốt đạo trở lại Phong Lâm thành.
Còn hắn thà chết cũng không chịu thông đồng làm bậy với Bạch Cốt đạo.
Bây giờ vừa có thể gác lại lựa chọn mà hắn buộc phải đối mặt, vừa có thể khiến hắn không chết.
Khương Vọng mở rộng tâm thần, để ý thức bị vô số cánh hoa sen bao phủ.
Hắn cảm thấy ấm áp, bao dung cùng với quyến luyến.
Tiếp theo trong biển cánh hoa vô biên này, hắn thấy một nụ hoa sen bay về phía mình.
Nó càng lúc càng dài, càng cao, cho tới khi đặt song song với ánh mắt Khương Vọng.
Sau đó hoa sen nở rộ, chính giữa đóa sen đang nở không phải nhụy hoa, cũng không phải hạt sen.
Mà là... một cây nến đen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận