Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 651: Nhà người có tiền

Chiến xa hoa lệ vọt vèo vèo trên sơn đạo, từ đầu đến cuối không hề chạm đất.
Phong cảnh hai bên đường lóe lên rồi biến mất, nếu không phải Khương Vọng có tu vi không tầm thường, thì khó mà nhìn rõ được mình vừa đi qua cái gì.
Trên Trì Vân sơn đúng là có không ít trở ngại, phần lớn là vân thú.
Rất giống với bí thuật vân thú của Diệp Thanh Vũ, khác chăng là hoàn toàn không bị Diệp Thanh Vũ khống chế. Nói cách khác, bí thuật vân thú của Lăng Tiêu Các, vốn chính là từ Trì Vân Sơn mà có.
Đám vân thú trên núi này, đương nhiên cường đại hơn vân thú do Diệp Thanh Vũ gọi ra rất nhiều, lại còn xuất quỷ nhập thần, tập kích từ đủ mọi góc độ không tưởng được.
Nhưng đối với chiếc chiến xa cắm cờ bảy màu này, chúng đều thành vật trưng bày.
Thường khi vân thú nhảy ra, chiến xa đã chạy qua mất rồi, cơ bản là ngay cả cái bánh xe cũng chưa chạm được tới. Nếu không phải mắt của Khương Vọng tốt, có lẽ còn chưa biết mình không ngừng bị tập kích.
Thỉnh thoảng cũng có vân thú trùng hợp đụng vào được chiến xa, phát động công kích. Nhưng từ đầu chí cuối, màn hào quang màu xanh da trời kia chẳng hề suy suyển.
Khương Vọng thậm chí còn nghi ngờ, nếu màn hào quang màu xanh da trời này được mở đến cực hạn, hắn toàn lực xuất thủ không biết có đánh vỡ được nó hay không, và cần thời gian bao lâu .
Chỉ nói riêng về tốc độ, một khi chiếc chiến xa này bắt đầu chạy, trừ phi liên tục sử dụng Diễm Lưu Tinh, nếu không cũng khó mà đuổi kịp.
Hèn gì Diệp Lăng Tiêu yên tâm để Diệp Thanh Vũ vẫn chưa mở Nội Phủ tới Trì Vân Sơn! Chỉ mỗi chiếc chiến xa này thôi, chắc cũng đủ để nàng đứng vào thế bất bại.
Thực lực không đủ, thì cộng pháp khí vào.
Thấy nét mặt cảm khái của Khương Vọng, Diệp Thanh Vũ có chút ngượng ngùng: "Đây là Thất Sắc Kỳ Vân Xa, cờ xí bảy màu đại biểu cho bảy loại công dụng, phụ thân ta hồi đó lấy được, để cho ta hộ thân."
"Bảo bối tốt." Khương Vọng khen.
Diệp Thanh Vũ lại lôi trong ngọc bội trữ vật ra một cái lồng chim có hình dạng rất kì lạ, nhẹ nhàng mở cửa lồng, những con Vân tước nhỏ từ trong lồng chim thi nhau bay ra, số lượng kéo dài không hết, thực làm người ta không hiểu nổi, một cái lồng chim nhỏ thế này, sao chứa được nhiều vân tước đến thế.
"Vân tước lung." Diệp Thanh Vũ tiếp tục giải thích: "Những vật nhỏ này rất có linh tính, có thể giúp chúng ta tìm được mấy người kia và Thần Thông quả."
Từ lúc vào Trì Vân Sơn tới giờ, Khương Vọng theo bản năng đã luôn chiếm vị trí chủ đạo.
Bởi vì chiến lực của hắn hơn xa Diệp Thanh Vũ, kinh nghiệm từng trải cũng phong phú hơn Diệp Thanh Vũ luôn sống trong nhung lụa. Hắn đến với suy nghĩ giúp đỡ Diệp Thanh Vũ, và hắn tin mình có thể đưa ra những quyết sách chính xác hơn.
Nhưng không ngờ, Diệp Thanh Vũ cũng đã sớm có chuẩn bị, chỉ vì nghĩ đến cảm nhận của Khương Vọng, nên mới cứ để mặc cho hắn phát hiệu lệnh.
Đến khi thấy tình hình tiến triển chậm chạp, Khương Vọng cũng có chút do dự, nàng mới đứng ra.
Theo nàng thấy, một thiên kiêu có tiếng tăm ở nước Tề như Khương Vọng, dù tính tình có ôn hòa thế nào, cũng khó tránh khỏi có chút tự kiêu. Cũng vì nghĩ vậy, nên mới có sự nhân nhượng dành cho bằng hữu trong lòng. Dù gì Khương Vọng cũng đến Trì Vân Sơn là để giúp nàng.
Đương nhiên Khương Vọng không phải loại người tự cao tự đại, không biết lắng nghe người khác. Hắn làm việc rất có chủ kiến, nhưng cũng rất biết lắng nghe ý kiến.
Diệp Thanh Vũ ứng phó tốt, hắn rất vui.
Thấy vân tước lung, lại khô khan khen một câu: "Bảo bối tốt."
Chỉ thế thôi, không nói gì thêm. Thế giới của người có tiền, hắn đúng là không hiểu được.
Hắn chỉ biết phải nên cẩn thận, bước từng bước một, phải dựa vào thực lực và cơ biến để đối phó nguy hiểm.
Còn chuyện kiểu điều khiển một chiếc chiến xa xa hoa vừa an toàn vừa tốc độ cao càn quét qua nơi nguy hiểm, trong đầu hắn thật sự không hề có thứ khái niệm ấy.
Người tu hành chú trọng không dùng nhiều ngoại vật, nếu dựa vào ngoại vật quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến cái tâm cầu đạo của bản thân. Nhưng lúc này Khương Vọng lại nghĩ, nếu có đủ "Ngoại vật", thì dù không có tâm cầu đạo, có vẻ cũng không sao.
Thất Sắc Kỳ Vân Xa nhanh như điện chớp, trên Trì Vân Sơn xông ngang đánh thẳng.
Một lúc sau, Diệp Thanh Vũ chợt nói: "Vân tước nhi tìm ra rồi! Hai người Linh Không Điện và Vân Du Ông, một ở núi bắc, một ở núi nam."
Tay nàng giơ vân tước lung, mắt nhắm lại, vẻ đang chia sẻ thị giác với vân tước: "Phía nam núi, trong một cái đình nhỏ sụp một nửa, hình như Đấu Miễn đang tìm cái gì đó. Phía bắc, trong một cái đầm nhỏ, Vân Du Ông đang tiêu diệt vân tước nhi."
Diệp Thanh Vũ mở mắt ra: "Vân Du Ông có vẻ cũng đang tìm gì đó trong đầm nước. Chúng ta đi đâu trước?"
“Mục tiêu của họ rất rõ ràng, có vẻ họ rất hiểu biết nơi này, hơn nữa còn có chuẩn bị trước, nên mới nhanh như vậy. Không giống chúng ta." Khương Vọng có chút không biết làm sao: "Diệp các chủ là cố ý tạo độ khó cho chúng ta ư? Nên mới cái gì cũng không nói."
Diệp Thanh Vũ cũng có chút khổ não: "Có lúc ta cũng không biết cha nghĩ gì, giống như con nít vậy."
Khương Vọng chỉ là thuận miệng than một câu cho có mà thôi, hắn ngẫm nghĩ một lúc: "Sớm muộn đều phải giải quyết, chúng ta đi núi bắc trước. Ta đã có ước lượng đại khái về thực lực của Đấu Miễn, còn Vân Du Ông quá thần bí, cần thăm dò hắn trước thì hay hơn."
Cùng ở trong nước Sở, thực lực của Đấu Miễn, đương nhiên là lấy Tả Quang Thù để làm tiêu chuẩn so sánh. Thiên phú của Tả Quang Thù cũng là đứng hàng đầu, Tả thị và Đấu thị cũng ngang ngang nhau, Đấu Miễn không lớn hơn Tả Quang Thù bao nhiêu, dù có mạnh, cũng phải có giới hạn.
Đương nhiên phán đoán này chưa chắc là chính xác, Khương Vọng chỉ là không yên tâm lắm về Vân Du Ông cứ giấu đầu lòi đuôi.
"Cũng được." Diệp Thanh Vũ đồng ý, điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa chuyển hướng.
"Mà khoan." Thất Sắc Kỳ Vân Xa đang tiến về phía trước với tốc độ cao, Diệp Thanh Vũ chợt kêu lên: "Vân tước nhi thấy Thần Thông quả, ở trên đỉnh núi!"
Khương Vọng ngạc nhiên, không ngờ lại tìm được Thần Thông quả dễ dàng như vậy.
Với lại, nếu Thần Thông quả ở trên đỉnh núi, vậy Đấu Miễn và Vân Du Ông mò mẫm ở hai chỗ kia là tìm cái gì? Trì Vân Sơn còn có kỳ trân khác? Hay là, thật ra bọn họ cũng không hiểu biết về Trì Vân Sơn?
"Ngươi nghĩ nên đi bên nào?" Diệp Thanh Vũ hỏi.
"Lấy Thần Thông quả trước!" Khương Vọng quyết định rất nhanh.
Mặc xác hai người kia đang tìm cái gì! Nếu Diệp Thanh Vũ đến đây là vì Thần Thông quả, vậy đương nhiên phải lấy Thần Thông quả làm ưu tiên. Lấy được Thần Thông quả, hoàn tất mục tiêu đặt ra rồi, mới nghĩ sang chuyện khác.
Thất Sắc Kỳ Vân Xa lại chuyển hướng, chạy thẳng lên đỉnh núi.
Trì Vân Sơn rất cao, ngay cả với tốc độ của Thất Sắc Kỳ Vân Xa, mà cũng phải chạy hồi lâu.
Càng đi lên cao, càng nhìn thấy gió ở ngoài núi thổi rất chậm, chậm đến mức cứ như là không có. Phải kết hợp với khoảng cách di động cực nhỏ của mây trôi, mới biết thật ra có gió tồn tại.
Trì Vân Sơn như có một lằn ranh vô hình, tách rời hai dòng thời gian hoàn toàn khác biệt.
Đến đỉnh núi.
Đỉnh Trì Vân Sơn gần như trơ trọi, chỉ có một thân cây.
Cây này rất lớn, gần như chiếm hết một phần ba đỉnh. Lạ lùng là, lúc ở dưới chân núi, và cả ở sườn núi, lại không hề nhìn thấy cái cây này.
Cứ như ngươi tới đỉnh núi rồi, nó mới đột nhiên mọc ra, "xuất hiện" trong tầm mắt ngươi.
Thất Sắc Kỳ Vân Xa dừng lại trước cái cây, ngước mắt nhìn lên, ngọn cây cao vút như nối tới tận trời, khá là nguy nga.
Cái cây này không phải tên là Thần Thông thụ đấy chứ?
Thần Thông quả chính là mọc ra ở trên cây?
Khương Vọng nghĩ thầm trong bụng. Nếu Thần Thông thụ lớn như này, thì ít nhất cũng phải kết cả một hai trăm Thần Thông quả nhỉ.
Tựa như cảm ứng được suy nghĩ của Khương Vọng.
Cái cây to chợt rung lên bần bật, một luồng khí tức kinh khủng bùng nổ, một giọng nói rất uy nghiêm hùng hậu vang lên.
"Ta là thủ sơn linh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận