Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2400: Phù Châu

Ngoài lầu gió thổi chuông, trong lầu người ngồi một mình.
"Rượu này..."
Đầu Phương Nguyên Du ló ra từ một bên vò rượu, ngơ ngác nhìn sang.
Khương Vọng vung vung tay ra ngoài, nhắm mắt lại, tự mình điều chỉnh hơi thở.
Phương Nguyên Du "à" một tiếng, ôm vò rượu đùng đùng đi xuống lầu.
Chẳng bao lâu.
"Hầu gia!"
Phương Nguyên Du vội vàng bước lên lầu.
Khương Vọng mở mắt, đưa ánh nhìn dò hỏi về phía y.
Vò rượu trên tay Phương Nguyên Du đã biến mất, hắn chỉ bẩm báo ngắn gọn:
"Trên đảo có hai người đến, nói là đang thực thi nhiệm vụ Thái Hư quyển trục tại nơi này, muốn đến gặp ngài."
Hắn lại tiến lên phía trước vài bước, nhỏ giọng nói:
"Đệ tử Hạo Nhiên thư viện."
Thống lĩnh thân vệ Hầu phủ Phương Nguyên du biết rõ Khương Vọng đang an dưỡng vẫn đến xin chỉ thị có đồng ý gặp mặt hay không, thân phận người đến tất nhiên không đơn giản.
Hạo Nhiên thư viện này có phân viện ở cả Tống quốc, Trịnh quốc, Lý quốc, quy mô không nhỏ, có ảnh hưởng nhất định đến triều đình. Ba phân viện này không phân chia chủ thứ, đều có thể coi là tổng bộ.
Bọn họ áp dụng chế độ luân phiên đảm nhiệm Viện trưởng, mười năm một nhiệm kỳ, thay phiên làm Viện trưởng.
Nội bộ có thể gọi là:
"Tống Chính", "Trịnh Chính", "Lý Chính".
Ba nhà vốn là một nhà, thực lực không thể khinh thường, vốn có mỹ danh "Thiên hạ đệ ngũ thư viện".
Đương nhiên, chúng sinh đều biết, trên đời này chỉ có bốn thư viện có thể chen chân vào thiên hạ đại tông, có địa vị ngang hàng với các đại tông môn đỉnh cấp. Cần Khổ, Long Môn, Thanh Nhai, Mộ Cổ, xếp hạng theo trước sau.
Cái gọi là "thiên hạ đệ ngũ thư viện", mỹ danh ấy vẫn luôn ở đó, thư viện mang mỹ danh ấy cũng đã thay đổi không biết bao nhiêu lần.
Mưa xuống măng mọc khắp nơi, ai ai đều muốn tiến bộ.
"Hạo Nhiên thư viện, Thái Hư quyển trục..."
Khương Vọng có phần khó hiểu:
"Bọn họ tìm ta có việc gì?"
Phương Nguyên Du lắc đầu:
"Việc cụ thể chưa nói rõ, chỉ bảo muốn đích thân gặp mặt ngài để trò chuyện."
Thực ra người dưới đã báo cáo với hắn, nói hai đệ tử Hạo Nhiên thư viện đến phù đảo bái kiến, thái độ vô cùng kiêu ngạo. Nhưng hắn không định tố cáo lên Hầu gia. Hắn là quân nhân từng lăn lộn trên lưỡi đao, không hiểu đạo lý lớn lao gì, chỉ biết Hầu gia thu nạp hắn dưới trướng là để sai khiến hắn làm việc, không phải để hắn gây chuyện.
Trước kia ở Lâm Truy cũng vậy, hắn hầu như chưa từng xung đột với ai. Có lúc trên bàn tiệc ai uống quá chén mà phát cuồng, hắn cũng chỉ cười trừ.
"Hai người kia hiện đang ở đâu?"
Khương Vọng hỏi một câu.
Phương Nguyên Du đáp:
"Vẫn còn ở ngoài phù đảo. Không có lệnh của ngài, các huynh đệ không cho bọn họ vào."
Thế lực Hải tộc ở giới vực Đinh Mão đã bị tiêu diệt, bắt đầu xây dựng doanh trại Nhân tộc, tướng sĩ trấn thủ giới hà cũng không ngăn cản tu sĩ Nhân tộc ra vào.
Nhưng phù đảo nơi đây lại khác, đặc biệt là phù đảo nơi Võ An hầu đang ở, có thể nói là trọng địa quân cơ, không phải ai muốn đến là đến được.
"Cứ để bọn họ vào đi."
Khương Vọng lại muốn tìm hiểu thêm về những thư viện này, dù sao đây cũng là học thuật nổi tiếng hiện nay, các học phái Nho môn rất có giá trị tìm hiểu. Ngoài ra hắn cũng cảm thấy hứng thú với sự phát triển của Thái Hư quyển trục.
Lần đầu tiên Hư Trạch Minh nhắc đến Thái Hư quyển trục với hắn là khi hắn trên đường đi sứ Mục quốc. Chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, theo như lời Phù Ngạn Thanh nói, Thái Hư quyển trục đã có thể ảnh hưởng đến cục diện Mê giới.
Tốc độ phát triển này quả thực không thể nói là không nhanh.
Phương Nguyên Du bước đi vội vã, hai vị khách của Hạo Nhiên thư viện còn đến vội vã hơn.
Không đợi Phương Nguyên Du dẫn đường gõ cửa, đã có âm thanh cực kỳ hùng hồn vang lên bên ngoài lầu:
"Hạo Nhiên thư viện Kiều Hồng Nghi, Giang Thúy Lâm, bái kiến Tề quốc Võ An hầu!"
Khương Vọng ngước mắt nhìn lên, rồi thấy một cặp nam nữ cưỡi gió đi đến.
Nam tử dung mạo bất phàm, chính khí lẫm liệt, nữ tử thân thể mềm mại, ngũ quan đoan chính.
Một người tim nhân ngọc tủy, một người chiếu rọi Tinh Lâu, có thể nói đều không thể coi là kẻ yếu.
"Lại đây, mời ngồi!"
Khương Vọng không kiêu ngạo, đứng dậy mời chào.
Kiều Hồng Nghi xem ra tuổi tác không lớn, khoảng chưa đến ba mươi. Tuổi này đã chứng Thần Lâm, tất nhiên là nhân vật thiên tài, giữa hai hàng lông mày khó che giấu vẻ kiêu ngạo. Nhưng người này vẫn rất lễ phép với Khương Vọng:
"Đường đột đến thăm, kính xin Hầu gia chớ trách."
"Ngươi xem ngươi kìa."
Giang Thúy Lâm hờn dỗi đánh vào cánh tay y một cái:
"Võ An hầu là nhân vật bậc nào, còn quan tâm đến những lễ nghi thế tục này làm gì? Nên miễn thì cứ miễn đi thôi!"
Tình cảm giữa hai người bọn họ tình cảm có vẻ rất tốt, lúc đến liên tục nắm tay nhau, mãi đến khi bước vào quán rượu mới buông ra. Tuy đã buông tay, ánh mắt của hai người vẫn quấn quýt lấy nhau không rời.
"Giang cô nương nói đúng lắm, chúng ta đang ở bên ngoài, không cần câu nệ mấy thứ đó."
Khương Vọng cười ôn hòa, hắn không phải là người thích lãng phí thời gian nên đi thẳng vào vấn đề chính:
"Hai vị đặc biệt tới gặp ta, chăng hay có điều gì chỉ giáo?"
Kiều Hồng Nghi chắp tay:
"Chắc hẳn Hầu gia đã được thuộc hạ tâu báo, ta và sư muội nhận nhiệm vụ Thái Hư quyển trục nên mới đến đây."
Khương Vọng khẽ nhíu mày, nhưng không nói lời nào.
Kiều Hồng Nghi lại mỉm cười hỏi:
"Không biết Hầu gia có hiểu rõ Thái Hư quyển trục, có hiểu rõ Thái Hư Huyễn Cảnh hay không?"
"Xin rửa tai lắng nghe."
Khương Vọng nhẫn nại nói.
Giọng nói của Kiều Hồng Nghi vang dội, có vẻ vô cùng tự hào:
"Thái Hư Huyễn Cảnh là tạo vật văn minh vĩ đại nhất từ trước đến nay, là kỳ tích được sinh ra khi dòng lũ nhân đạo chảy đến nơi đây! Nó đại diện cho ánh lửa của nhân đạo đã không thể ngăn cản được, cũng gánh vác sứ mệnh quan trọng tô điểm cho nền văn minh của Nhân tộc.
Mà Thái Hư quyển trục, là bộ phận cấu tạo vô cùng quan trọng của Thái Hư Huyễn Cảnh. Nó có thể điều động lực lượng của vạn vạn người chúng ta, cùng nhau suy tính thế giới này đến mức càng hoàn mỹ.”
“Thậm chí ta có thể nói một cách đầy trách nhiệm rằng, Thái Hư quyển trục tồn tại chính là để xây dựng Thái Hư Huyễn Cảnh. Chúng ta chấp hành nhiệm vụ của Thái Hư quyển trục, cũng tức là đang xây dựng tương lai của Nhân tộc!"
Loại giọng điệu cuồng nhiệt mà tự hào này, nghe thật quen thuộc.
"Nghe qua không tệ."
Khương Vọng gật đầu như đang suy tư:
"Cho nên ta vẫn chưa biết, ngươi tìm ta là vì...?"
Kiều Hồng Nghi cười nói:
"Ta là sứ giả Thái Hư, cũng là chủ nhân của phúc địa sáu mươi mốt Trường Tại sơn."
Khương Vọng cung kính đứng dậy:
"Cho nên?"
"Nói đến việc thành lập Thái Hư quyển trục, Hạo Nhiên thư viện ta cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Bản thân ta, từ nhỏ đã có một loại trách nhiệm, muốn thúc đẩy sự tiến bộ của Nhân tộc..."
Kiều Hồng Nghi dường như rất muốn trò chuyện thật lâu, nói được một nửa lại quay đầu nhìn Giang Thúy Lâm:
"Bảo bối, sao nàng cứ đá ta hoài vậy?"
Khương Vọng bị tiếng "bảo bối" này làm giật mình hít sâu một hơi... cảm giác ngọt ngào đến choáng váng này quả thực rất mới mẻ.
Giang Thúy Lâm đỏ mặt nói:
"Khương Hầu gia quý nhân bận rộn, chàng đừng chậm trễ thời gian của ngài ấy, mau nói chuyện chính đi!"
Kiều Hồng Nghi rất khó hiểu:
"Chúng ta trò chuyện rất vui vẻ mà, hắn cũng đâu có nói ta làm lỡ thời gian của hắn đâu. Bảo bối à, nàng đừng lúc nào cũng suy nghĩ nhiều như vậy, như thế rất mệt mỏi."
"Cái này..."
Khương Vọng vỗ ngực nói:
"Ta hơi không được thoải mái."
"Hầu gia có chỗ nào không thoải mái vậy?"
Kiều Hồng Nghi nhiệt tình tỏ vẻ quan tâm:
"Y thuật của tại hạ không tệ đâu!"
Y lại dùng bả vai cọ cọ Giang Thúy Lâm:
"Bảo bối, nàng nói cho hắn biết, có phải hay không?"
Giang Thúy Lâm có phần xấu hổ che mặt, cũng đáp "Phải".
"Y thuật của ta cũng khá, thân thể không đáng ngại, chỉ là cần tĩnh dưỡng..."
Khương Vọng Vạn không ngờ tên này lắm lời vô ích như vậy, lại còn quanh co lòng vòng, vội vàng nói:
"Kiều huynh, có việc gì cứ nói thẳng."
"Vậy ta sẽ nói ngắn gọn, chuyện là như vậy..."
Kiều Hồng Nghi tự có một loại khí chất đông ài, điều này làm cho khuôn mặt vốn coi là tuấn lãng của y cũng có một loại cảm giác khó chịu:
"Ngươi biết ta là người Trịnh, khi đó ta ở Mãng Thương sơn... Ta gặp được... Chúng ta có... Cứ như vậy, ta tiếp nhận nhiệm vụ này, đến Mê giới bắt giữ hải thú."
Khương Vọng thề sẽ không ngồi xuống trò chuyện lần thứ hai với người này .
Bắt một con hải thú mà ngươi còn nói đến kỳ ngộ của ngươi lúc mười tuổi.
Sao ngươi không nói từ khai quốc hoàng đế của Trịnh quốc đi!
"Đối với Kiều huynh, việc bắt giữ hải thú hẳn không phải là vấn đề gì."
Khương Vọng nói:
"Cần số lượng rất nhiều sao?"
"Cần ba vạn con!"
Kiều Hồng Nghi hưng phấn nói:
"Đương nhiên không chỉ một mình ta làm nhiệm vụ này, nhưng ta muốn cống hiến lớn nhất!"
Từ trước đến nay quần đảo gần biển vẫn có hành động bắt giữ hải thú để thuần hóa sử dụng, điểm này thì Khương Vọng đều biết. Từng vì cứu dân chúng miền biển, hắn đã giết một con hải thú mất khống chế của Nộ Kình bang, còn bị tìm tới tận cửa.
Khi đó bản tướng Hải chủ của Hải tộc vừa mới diễn hóa đến cảnh giới thần hồn, dẫn đến toàn bộ hải thú mà quần đảo gần biển sử dụng đều mất khống chế.
Trần Trị Đào còn nghiên cứu ra phương pháp cấm chế hoàn toàn mới nhằm vào thần hồn hải thú, cũng chia sẻ vô điều kiện cho tất cả dân chúng miền biển, hành động này đã giành được danh vọng to lớn cho hắn...
Trên Thái Hư quyển trục có nhiệm vụ bắt giữ hải thú cũng rất bình thường, nhưng một lúc cần ba vạn con hải thú có phải quá nhiều rồi không?
Khương Vọng không nhịn được hỏi:
"Bắt nhiều hải thú như vậy, rốt cuộc có trợ giúp gì đối với việc xây dựng Thái Hư Huyễn Cảnh?"
Kiều Hồng Nghi thần bí nhìn trái nhìn phải, Phương Nguyên Du đã lên lầu, đứng phía sau bọn họ, người mặc giáp, tay đặt trên chuôi đao im lặng không nói gì.
Suy nghĩ một chút, y mới nói:
"Chuyện này ta chỉ nói cho ngươi biết..."
Khương Vọng ngắt lời y:
"Nếu là những chuyện không tiện nói như vậy thì đừng nói . Đừng để huynh khó xử."
"Tiện tiện."
Kiều Hồng Nghi vội nói:
"Có thể nói với Võ An hầu!"
Khương Vọng lặng lẽ nhìn y, ra hiệu cho y nói tiếp.
Kiều Hồng Nghi nói:
"Trước đây Thái Hư quyển trục trước đây có nhiệm vụ tạo đảo, huy động một lượng lớn tài nguyên, xây dựng một hòn đảo mới ở gần biển, đặt tên là 'Phù Châu'. 'Phù' là con thiêu thân, vật nhỏ bé của trời đất, số mệnh ngắn ngủi tạm bợ. Lấy tên này để đặt tên, ngụ ý muốn dùng sinh mệnh ngắn ngủi, sáng tạo nên khả năng vĩ đại, cảnh tỉnh chúng ta..."
Giang Thúy Lâm ở bên cạnh thấy được vẻ không kiên nhẫn của Khương Vọng, vội tiếp lời:
"Nói trắng ra chính là Hư Trạch Minh đã xây một cối xay thiên địa ở Phù Châu đảo, cần đổ vào đó một lượng lớn hải thú, phân tích cơ sở của tộc Hải, đảo ngược phá giải nguyên hình Hải chủ!"
Khương Vọng thoáng kinh ngạc một. Hắn không kinh ngạc việc này có liên quan đến Hư Trạch Minh, mà kinh ngạc là thủ bút của Hư Trạch Minh.
Có thể làm được chuyện như vậy, chỉ dựa vào Hư Trạch Minh là không đủ. Thái Hư phái còn có ai ra trận? Có bao nhiêu người ủng hộ hắn? Trưởng lão, môn chủ, thậm chí vị Hư Uyên Chi chủ đạo dựng Thái Hư Huyễn Cảnh?
Kiều Hồng Nghi lại bổ sung:
"Tính chất của Phù Châu đảo này gần giống với Quyết Minh đảo của các ngươi. Đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ là lãnh địa kiên cố trên biên giới biển của Nhân tộc ta!"
"Ồ?"
Khương Vọng nói:
"Cái này thì ta không biết. Chẳng hay vị trí Phù Châu đảo này là ở nơi nào, do những cường giả nào trấn thủ, đóng quân bao nhiêu, lại chủ trì mấy lần chiến tranh với Hải tộc?"
"Trước mắt Phù Châu đảo chủ yếu nghiên cứu Hải tộc là chính..."
Kiều Hồng Nghi không khỏi ngượng ngùng nói:
"Vị trí ở phía nam cách Tinh Châu đảo không xa."
Nói đoạn, y lại ngẩng đầu lên:
"Nhưng có Thái Hư quyển trục tại đây, cường giả trong thiên hạ đều có thể dùng được!"
Bản thân Khương Vọng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng với thân phận quốc hầu Đại Tề, hắn không khỏi nghĩ thầm: Ngươi nói cường giả trong thiên hạ đều có thể dùng, nhưng liệu lục đại bá quốc có chấp thuận hay không?
Việc này không do hắn quản, nên chỉ nói:
"Cho nên rốt cuộc ngươi tìm ta là muốn..."
“Vừa nhìn Hầu gia là biết người sảng khoái, Kiều Lang chàng không cần vòng vo ."
Giang Thúy Lâm khéo léo cười nói:
"Là như vậy, chúng ta nghe nói ngài vừa mới quét sạch giới vực Đinh Mão, bắt đầu xây dựng doanh trại Nhân tộc... cho nên tới xin ngài một ít tù binh!"
Sau khi Hải tộc hiện ra bản tướng, cũng có thể bị sai khiến như hải thú, điều này không phải hiếm thấy ở quần đảo gần biển.
Khương Vọng không ngạc nhiên, chỉ nói:
"Cần bao nhiêu?"
Một hai tù binh Hải tộc nhàn rỗi, tặng ân tình cũng được. Binh lính dưới trướng bởi vậy mà bớt chia lãi, hắn bỏ tiền túi ra bổ sung là được.
"Ta đã nói mà! Sinh ra làm người, trước đại nghĩa của Nhân tộc, ai mà lặng im cơ chứ?"
Giang Thúy Lâm cười đến rạng rỡ, nghiêm túc nhìn Khương Vọng:
"Có bao nhiêu thì chúng ta muốn bấy nhiêu."
"Không phải là không thể thương lượng!"
Khương Vọng vừa định ra giá.
Bên kia Kiều Hồng Nghi lại vô cùng đương nhiên bổ sung thêm:
"Còn nữa, không phải bên ngươi đã đánh trận xong rồi sao, quân đội nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, sao không điều một bộ phận binh mã cho ta, cùng ta thúc đẩy sự tiến bộ của Nhân tộc! Hải thú ở vùng đất hoang này thật sự không dễ bắt, cần một số người giúp ta chặn đường..."
Khương Vọng im lặng không nói.
Hóa ra hai tên này chẳng muốn bỏ ra bất cứ điều gì, thuần túy là tới xin ăn!
Còn không phải chỉ muốn một hai miếng ăn, mà mở miệng đã đòi lương thực một tháng của chủ nhà, lại còn muốn cuỗm luôn cả nồi niêu xoong chảo.
"Hầu gia có điều gì e ngại chăng?"
Kiều Hồng Nghi quan sát sắc mặt, giọng điệu sục sôi:
"Chúng ta đều vì đại nghĩa của Nhân tộc, tuyệt đối không có tư tâm!"
Nhưng bản hầu là một người có tư tâm. Khương Vọng thở dài một tiếng:
"Lần này bản hầu xuất chinh Mê giới, mang theo ba ngàn binh sĩ. Lương thực nguyên thạch, lúc nào cũng phải tiêu hao. Công huân danh lộc, người người muốn lấy. Huống hồ lấy được doanh trại Nhân tộc này, là công lao của mấy vạn tướng sĩ từ trên xuống dưới, bản hầu có thể tự ý ném đi được sao?"
Hắn nghĩ hắn đã gần như nói rõ.
Nhưng dường như Kiều Hồng Nghi hoàn toàn không hiểu:
"Một đám phàm phu thậm chí còn không đẩy nổi Thiên Địa Môn, nhiều lắm chỉ lấy mạng đi lấp, chúng thì có công lao gì chứ! Chẳng phải đều dựa vào Hầu gia ngài sao? Ngài là nhân vật trên đỉnh mây, ngại gì ý nghĩ của đám người nhà quê ấy?"
Giang Thúy Lâm bên cạnh hờn dỗi nói:
"Ngài là quốc hầu Đại Tề, chủ soái tam quân... Đây chẳng phải là chuyện một câu nói của ngài hay sao?"
Khương Vọng đưa tay bưng chén trà:
"Thất lễ, ta hơi mệt mỏi."
"Hầu gia!"
Kiều Hồng Nghi cuống quít:
"Ngài là thiên kiêu của Nhân tộc, hạng nhất Hoàng Hà, đại nghĩa của Nhân tộc ở đây, chúng ta còn không tiếc sinh tử, sao ngài có thể từ chối?"
Khương Vọng đặt chén trà xuống bàn, lặng lẽ nhìn hắn.
Nhìn tâm trạng kích động của hắn cứ thế lạnh lẽo tan biến.
"Nghe thấy tiếng chuông gió bên ngoài chăng?"
Khương Vọng hỏi.
Gió thổi qua.
Đinh linh linh ! đinh linh linh !
Kiều Hồng Nghi và Giang Thúy Lâm vô thức gật đầu.
"Cái này gọi là Chiêu Hồn linh."
Khương Vọng nói:
"Ở mỗi tòa phù đảo trong Mê giới đều có một cái chuông như vậy. Chúng ta đều biết, chết chính là chết, sau khi chết vạn sự đều thành không. Nhưng các chiến sĩ chém giết đẫm máu ở đây đều muốn vào lúc tan thành mây khói có thể tới gần nhà hơn một chút. Dùng cái chuông vô dụng này để tự an ủi mà thôi."
"Những người liều mạng ở chỗ này, mỗi một người đều gánh vác đại nghĩa Nhân tộc trong lời ngươi nói. Không có bất kỳ ai trả giá ít hơn ngươi, gánh vác nhẹ hơn ngươi. Ngươi không phải một đứa trẻ ba tuổi, ngươi không có tư cách đòi hỏi bất cứ điều gì từ bất kỳ ai, ngươi có hiểu ý của ta không?"
Hắn không có động tác hay biểu cảm nghiêm khắc gì, chỉ là âm thanh hạ thấp đi vài phần. Kiều Hồng Nghi và Giang Thúy Lâm lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn!
Giết Ngư Nghiễm Uyên, phá Ngao Hoàng Chung, những việc này cũng mới vừa xảy ra mà thôi!
"Quấy rầy rồi."
Kiều Hồng Nghi khó khăn nói, kéo tay Giang Thúy Lâm định rời đi.
Khương Vọng chậm rãi nói:
"Ngươi có thể đến hỏi ý kiến của ta, không phải trực tiếp kéo tù binh của ta đi, điều này cho thấy về cơ bản ngươi vẫn có thể nói lý lẽ một chút. Cuối cùng ta cho ngươi một lời khuyên, ngươi có muốn nghe không?"
Kiều Hồng Nghi ngây ngốc gật đầu một cái.
Khương Vọng nói:
"Ít nói, làm nhiều. Ít đòi hỏi, cho đi nhiều ."
Kiều Hồng Nghi có lẽ phục, có lẽ không phục, cũng chỉ có thể gật đầu.
Lúc này bên ngoài lầu truyền đến tiếng gấp gáp!"
Quân lệnh khẩn cấp!"
Kế đuổi khách đến chậm khiến Khương Vọng có phần dở khóc dở cười.
Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được đây không phải kết quả sau khi hắn nháy mắt ra hiệu cho Phương Nguyên Du.
Một bước đạp đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài:
"Quân lệnh đi đâu vậy?"
Cờ quan vội vã bay trên không trung:
"Quân lệnh khẩn cấp của Kỳ soái! Truyền lệnh cho quân đội dưới trướng Võ An hầu lập tức xuất phát, tiến về phía Sa Bà long vực!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận