Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2844: Đêm không say giấc nổi (2)

"Không phải ta không muốn tha cho Trần Toán, mà là nguyên tắc Thái Hư không cho, là thiên hạ muôn dân trăm họ không cho được!"
Khương Vọng nói với ngữ khí kiên quyết, chém đinh chặt sắt:
"Trần Toán đã nhận tội, còn công khai từ chối lệnh bắt, ta phải nhượng bộ làm sao?! Thiên Sư đại nhân, hôm nay hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta giết Trần Toán, e là không có lựa chọn thứ ba."
"Rất can đảm, rất hào khí!"
Tống Hoài khen hai tiếng, rồi thở dài:
"Đáng tiếc tuy ngươi nói năng dữ dội như thế, bản tọa lại không nhìn thấy chí lớn, mà chỉ nhìn thấy thâm hận."
Ông ta hiền lành nhìn chăm chú vào Khương Vọng, ánh mắt như trưởng bối nhìn hậu bối:
"Khương Vọng à, ngươi là thành viên Thái Hư Các, gánh vác trách nhiệm thiên hạ, gánh vác vạn quân! Nếu để mình sa vào chuyện cũ, nghiêng về thù riêng, thiên hạ thương sinh sẽ thế nào?"
"Từ trước đến nay ta luôn tôn trọng Thiên sư, nhưng lời này của ngài, ta nghe không hiểu. Ta và Cảnh quốc sao lại có thù riêng được?"
Khương Vọng lộ vẻ kinh ngạc:
"Khi trước tuy có vu cáo thông ma, sau đó lại có thiên tử Trang Cao Tiện ở Đạo Môn phối hợp nhiều người khác xâm nhập vào Yêu giới hãm hại... những chuyện cũ ấy, sau này Cảnh quốc đều tha thứ cho ta rồi."
"Ở ngoài thành Phong Lâm, ta với Bán Hạ thượng chân nói chuyện rất là vui vẻ, cũng bắt tay nói chuyện rất vui vẻ với Phó Đông Tự ở Tinh Nguyệt Nguyên!"
Hắn hỏi ngược lại:
"Hôm nay, cả Tiêu Lân Chinh, Chung Tri Nhu, Vương Khôn, Trần Toán, chúng ta trước đây đều hầu như chưa từng cùng xuất hiện với nhau. Có thể nói ngày xưa không oán, sau này cũng không cừu. Hôm nay đến Trung Vực, đều là vì giải quyết theo công sự, theo luật mà làm. Ngài nói hai chữ thù riêng này, là từ đâu ra thế?"
Tống Hoài ý vị thâm trường nhìn hắn:
"Ngươi với Tĩnh Thiên Lục Hữu, cũng không có thù riêng sao?"
"Chẳng qua chỉ là bị từ chối gặp mặt ở Tĩnh Thiên Phủ, bị họ lấy một túi nguyên thạch vũ nhục mà thôi. Không đến mức hận đâu, làm gì nghiêm trọng như vậy!"
Khương Vọng không hề đề cập tới lão tăng mặt vàng, chữ nào cũng cắn chặt là chỉ vì điều tra Thiên Hạ thành, chậm rãi nói:
"Dù sao thì năm nay ta cũng mới chỉ hai mươi bảy tuổi, trẻ tuổi nóng tính, không chịu nổi uất ức. Cơn giận trong lòng này không thả ra được, đêm ta không chợp mắt nổi!"
"Ồ, là vậy!"
Tống Hoài nói:
"Người trẻ tuổi nhiệt huyết nóng tính, ai cũng hiểu được. Nếu nói chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ, vậy cần gì phải làm ra thành cảnh diện khó coi! Bổn tọa có thể sắp xếp cho các ngươi gặp nhau, giáp mặt nói chuyện, hóa giải mâu thuẫn."
"Không, ta đã đến Tĩnh Thiên phủ, đã cho bọn họ đủ mặt mũi, là bọn họ không tiếp!"
Khương Vọng chậm rãi:
"Bây giờ không phải là ta muốn gặp họ nữa, mà họ phải tới đây, tới thành Thiên Kinh gặp ta!"
Tống Hoài buông tay, thả Trường Tương Tư ra, thản nhiên:
"Hiểu lầm là do bọn họ mà ra, bọn họ tới cửa giải thích rõ ràng cũng là chuyện đương nhiên."
Lúc này Khương Vọng mới nói:
"Lại nói tiếp, tội của Trần Toán, mặc dù chứng cứ vô cùng xác thực, hắn lại dám công khai chống lệnh bắt. Song có Đông Thiên Sư vì đại nghĩa diệt thân, tự tay bắt giữ Trấn Toán, nên bản các không cần ra tay nữa. Sau này tự có các viên Kịch Quỹ xem lại vụ án, Thái Hư Đạo Chủ giám sát, hẳn kết quả sẽ được xử lý phù hợp."
Tống Hoài nhìn hắn thật sâu:
"Vậy ngươi đợi ở đây một chút."
Khương Vọng nhẹ nhàng thi lễ:
"Đa tạ chiêu đãi, Khương mỗ trà gì cũng uống được, Vụ Sơn long ngâm là được."
Tống Hoài khẽ vẫy tay, tự có người đi chuẩn bị.
Đông Thiên Sư lúc này mới quay qua nhìn Trần Toán:
"Ngươi vừa chứng Động Chân, tìm một chỗ tĩnh tọa vài năm, tĩnh tâm củng cố tu vi cho tốt. Mấy chuyện phức tạp ở Ngự Sử Đài đang xử lý đều dừng lại hết, cho ngươi đủ thanh tịnh ! ý ngươi thế nào?"
Chui vào kẽ hở Thái Hư, khiêu chiến phép tắc Thái Hư, đương nhiên là trọng tội. Nhưng không đến mức phải giết chết Trần Toán. Vào tù ở vài năm, là kết quả tương đối công bằng.
Trần Toán thi lễ:
"Theo sư tôn sắp xếp."
Tống Hoài lại nói:
"Sau này đừng có chuyện gì cũng nhận lời đồng ý, trước khi làm việc phải suy nghĩ cho thật kĩ. Có một số người trong lòng chỉ quan tâm đến thắng bại sau cùng, không quan tâm sống chết của một quân cờ. Ngươi mất đi hay bị hóa thành bột mịn, ngoài sư tôn ngươi, không có ai để ý đâu!"
Ông ta nói lời này không hề tránh đi, ngay cả Khương Vọng đang ở ngay đó cũng nói thẳng, đủ thấy bên dưới nét mặt hiền hòa là thật sự tức giận.
Hồi ấy, sau khi kết thúc trận chiến ở Tinh Nguyệt Nguyên, cũng chính ông ta đích thân đến chỗ Ngọc Hành, giận dữ mắng hành vi "không công bằng" khi Ngọc Hành Tinh Quân gia trì cho Khương Vọng, ra mặt cho Trần Toán.
Vị thiên sư này, từ trước đến nay lúc nào cũng bao che khuyết điểm.
Trần Toán chậm rãi đáp:
"Đệ tử đã biết."
"Yên tâm."
Tống Hoài vỗ vai hắn:
"Tự do của ngươi không hề rẻ, không ai có thể khiến đệ tử Tống Hoài ta phải hy sinh vô ích. Chờ ngươi trở về, những kẻ nên trả công đạo cho ngươi, một kẻ cũng sẽ không thiếu."
Trần Toán cúi đầu:
"Đệ tử vô năng, đã khiến sư tâm nhọc lòng!"
Tống Hoài khẽ xoa gáy hắn, như xoa đầu đứa trẻ con năm xưa, không nói gì thêm.
Khương Vọng yên lặng ngồi trở lại đình nghỉ mát, không quấy rầy đôi sư đồ, ngồi đó một mình.
Một bình trà, một thanh kiếm, một người.

Tĩnh Thiên Lục Hữu tới rất nhanh.
Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều vì bọn họ mà ra, bọn họ mặc kệ Khương Vọng, cứ ngồi trong Tĩnh Thiên phủ, khiến Vương Khôn bị đánh đến đầu rơi máu chảy, Trần Toán suýt nữa bị giết.
Giờ Đông Thiên Sư đã bày tỏ sự bất mãn, bọn họ cần phải ra mặt thu dọn tàn cuộc của mình.
Nhóm sáu người nối đuôi nhau đi vào, lập tức khiến sân nhỏ trở nên chật chội.
"Thiên sư!"
"Thiên sư!"
Không cần biết đang cảm xúc thế nào, trong lòng đang nghĩ cái gì, chuyện đầu tiên sáu người làm khi vào Thiên Sư Phủ, vẫn là thi nhau hành lễ với Đông Thiên Sư.
Tống Hoài xua tay:
"Nghe nói vị Khương các viên này có chút hiểu lầm với các ngươi, oan gia nên giải không nên kết, hai bên tâm sự một chút tóm lại cũng không có gì không tốt... Tự các ngươi tán gẫu đi."
Thế là sáu người cùng quay người, nhìn về phía Khương Vọng trong lương đình.
Ánh mắt giao nhau này!
Khương Vọng không hề cảm thấy áp lực, ngược lại còn cảm thấy quen thuộc.
Trong số mệnh của Khổ Giác, trong thị giác của Khổ Giác, ông ấy cũng từng bị sáu người này nhìn chăm chú như vậy.
"Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt!"
Khương Vọng nói.
Hắn đang nói với Tĩnh Thiên Lục Hữu, nhưng giống như đang nói với lão tăng mặt vàng kia.
Âm điệu của hắn rất phức tạp.
Tính tình Thương Tham lão đạo trước giờ đều khó chịu, càng không có ý kiên nhẫn với Khương Vọng, chỉ tay mắng luôn:
"Đồ nhãi ranh! Chúng ta đã nhiều lần khoan dung, sao ngươi cứ mãi giở trò, không biết chừng mực! ".
Kẻ thù gặp mặt, vô cùng đỏ mắt, Khương Vọng lại bình tĩnh nói:
"Thương Tham đạo trưởng, sao ngươi không tôn trọng Thái Hư Các như vậy?"
Bán Hạ đưa tay lên ngăn Thương Tham đang nổi trận lôi đình ở phía sau, nhìn Khương Vọng:
"Da hổ của Thái Hư các, ngươi muốn kéo đến khi nào?"
"Ừm, ta là thành viên nội các Thái Hư, được chọn vào tháng chín năm 3926 Đạo lịch..."
Khương Vọng nghiêm túc nhẩm tính, trả lời:
"Còn kéo được thêm hai mươi chín năm."
Hắn quan tâm nhắc nhở:
"Hai mươi chín năm này các ngươi nên cực kì cẩn thận, nhất định đừng để Tĩnh Thiên phủ dính dáng gì đến Thái Hư, bản các nghiêm khắc lắm đấy."
Bán Hạ nhíu mày:
"Đã cho ngươi đi qua Tĩnh Thiên phủ, chúng ta cũng đã tự mình đến kinh thành Thiên Kinh gặp ngươi, là chúng ta đã quá dễ dãi với ngươi rồi, mà ngươi cũng đã lăn lộn đủ rồi! Còn ăn nói ngông cuồng như thế, ngươi là đang đại diện cho ai? Tề quốc? Hay Sở quốc? Ngươi cảm thấy Cảnh quốc sẽ khoan dung mãi cho ngươi hả? Cảm thấy bọn họ sẽ ủng hộ ngươi mãi mãi hả?"
"Nếu nhất định phải trả lời câu hỏi bản các đại diện cho ai, thì bản các đại diện cho quy tắc Thái Hư, đại diện cho Thái Hư đạo chủ, và cũng đại diện cho một người tên là Khương Vọng!"
Khương Vọng bình tĩnh đáp:
"Cảnh quốc không cần khoan dung với ta, các ngươi cũng vậy. Chỉ cần hiểu phải tôn trọng minh ước Thái Hư là đủ rồi. Nếu hai chữ "công chính" quá sắc bén, đâm vào châm chích các ngươi, bảo Cảnh quốc dùng hai chữ "Tha thứ" có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận