Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3064: May mắn đồng hành

Leng keng !
Rảnh rỗi, Tôn Tiểu Man thường đưa tay lên, lắc nhẹ chiếc vòng lục lạc trên cổ tay.
Âm thanh trong trẻo, như thể phụ thân đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lắc lắc gõ nhịp tuổi thơ.
Nàng nằm trên đỉnh ngọn núi duy nhất còn sót lại của Tam Sơn thành. Hai chân bắt chéo, một tay gối đầu, một tay giơ cao nghịch nắng, thi thoảng lại lắc lắc.
Nàng nheo mắt nhìn sắc trời.
Trong thành đang lúc náo nhiệt, trên núi có nàng, dường như cũng thêm phần huyên náo.
Với thực lực hiện tại của nàng, tất nhiên Đậu Nguyệt Mi lặng lẽ bám theo lên núi không thoát khỏi cảm nhận của nàng.
Nhưng nàng không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi vị mẫu thân cố chấp của mình.
Trong lòng mỗi người đều có một ngọn núi không thể lay chuyển. Nàng càng đi xa, càng hiểu rõ điều gì đã trói buộc mẫu thân.
"Bỏ chân xuống ngay!"
Đậu Nguyệt Mi vừa leo lên đỉnh núi đã lên tiếng:
"Con gái con đứa, ngồi kiểu gì thế hả!"
Tôn Tiểu Man bĩu môi, xoay người đáp đất, đổi sang tư thế ngồi xếp bằng.
Đậu Nguyệt Mi ngồi xuống bên cạnh nàng, vẫn chưa chịu ngừng lại, thậm chí còn bắt đầu động tay động chân:
"Nhìn lại cách ăn mặc của con xem! Ít ra cũng phải mặc váy chứ! Ngày nào cũng áo ngắn quần ngang gối, nhìn đâu ra dáng con gái?"
"Con gái thì phải thế nào?"
Tôn Tiểu Man cười hì hì:
"Nhất định phải tóc dài thướt tha, váy áo lộng lẫy, đi giày thêu, đeo trang sức, dịu dàng hiền thục, nữ công khéo léo?"
"Nữ công... không cần."
Bản thân Đậu Nguyệt Mi cũng chẳng phải người giỏi nữ công, tất nhiên không đồng ý điểm này. "Dù sao cũng phải chú ý cách ăn mặc một chút chứ? Cũng lớn rồi, phải biết yêu cái đẹp, suốt ngày lôi thôi lếch thếch như con nít."
Tôn Tiểu Man lắc đầu:
"Từ nhỏ con đã thế, bây giờ mẹ mới chê?"
"Con gái mười tám thay da đổi thịt."
Đậu Nguyệt Mi nhìn con gái:
"Con thì cứ như đóng băng vậy."
Tôn Tiểu Man lắc đầu:
"Không thay đổi được, không thay đổi được."
Đậu Nguyệt Mi nhíu mày:
"Sao lại không thay đổi được?"
"Con quá ưu tú, sớm tu thành Võ đạo nhị thập nhất trọng thiên, khí huyết luyện thành Thần tính, đã trường sinh bất lão rồi, không cao thêm được nữa."
Tôn Tiểu Man cúi đầu nhìn xuống, cười khà khà:
"Cũng không lớn thêm được nữa."
Đậu Nguyệt Mi không tin:
"Với khả năng khống chế thân thể của võ giả, muốn cao thêm một chút có khó gì?"
"Thay đổi máu thịt cốt cách tuy không khó nhưng chung quy không phải hình dạng ban đầu, sẽ ảnh hưởng đến chiến đấu."
Tôn Tiểu Man giơ cao nắm đấm chẳng mấy uy hiếp, đầy tự tin nói:
"Người luyện võ bọn con, nắm đấm cứng chính là chân lý duy nhất!"
"Cái tên sát tinh Vương Ngao kia dạy con cái gì không biết."
Đậu Nguyệt Mi day day trán than thở:
"Một đứa thì béo ú, một đứa thì gầy tong teo, nhan sắc của lão nương thế mà lại không truyền được cho các ngươi... đúng là đáng tiếc!"
"Tiếu Nhan mà giảm béo có khi lại đẹp..."
Tôn Tiểu Man thuận miệng nói:
"Tiếu Nhan đâu rồi?"
Nhắc đến Tôn Tiếu Nhan, Đậu Nguyệt Mi càng thêm đau đầu:
"Nó đang ở nhà mày mò chế tạo đấy. Nó muốn sáng tạo ra một loại đạo thuật lấy ăn làm chủ, ăn càng nhiều càng béo, càng béo càng khỏe."
Tôn Tiểu Man giơ ngón cái:
"Có chí khí!"
Đậu Nguyệt Mi ấn ngón tay nàng xuống, cười hỏi:
"Tiểu Man, gần đây con có kết bạn với ai không?"
"Đương nhiên là có!"
Tôn Tiểu Man đáp không chút do dự:
"Tứ hải giai huynh đệ, kết giao càng nhiều càng tốt. Sau này mẫu thân muốn đánh ai cứ việc nói với con một tiếng!"
Đậu Nguyệt Mi ghé sát vào, hạ hạ giọng:
"Ta muốn hỏi là, có người bạn nào cực kỳ thân thiết không."
"Đều rất thân thiết!"
Tôn Tiểu Man dứt khoát nói.
"Cái con bé này, còn giả ngốc với ta."
Đậu Nguyệt Mi đưa tay chọc chọc vào người nàng.
Tôn Tiểu Man không đổi chỗ, chỉ xoay người né tránh.
Đậu Nguyệt Mi tiếp tục công kích.
Đến cuối cùng, đầu ngón tay của bà gần như hóa thành tàn ảnh, thế mà vẫn bị né tránh dễ dàng.
Tôn Tiểu Man cười nói:
"Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?"
Đậu Nguyệt Mi hậm hực thu tay:
"Sắp ăn tết rồi, chẳng phải ai cũng hỏi thế hay sao?"
"Người là tu sĩ Siêu Phàm."
Tôn Tiểu Man nói:
"Phải thoát tục chứ!"
Đậu Nguyệt Mi nói:
"Ta đâu có ở trên núi, ta sống trong thành. Nhà nhà đều treo đèn lồng dán câu đối đỏ, sáng nào cũng có tiếng pháo nổ rợp trời."
"Vèo."
Tôn Tiểu Man thổi một hơi, luồng khí bay thẳng lên trời, hóa thành cầu vồng rực rỡ, rồi bùng nổ thành cơn mưa pháo hoa:
"Lại một năm trôi qua."
Mọi năm cứ đến dịp này, nàng đều sẽ đến dưới chân Thụ Bút phong, không làm gì, chỉ đi loanh quanh. Năm nay thì lại lên đến tận đỉnh núi. Tấm bia đá kia... nàng chỉ đi vòng qua, không dám đến gần.
Ngọc Hành phong sụp đổ, Phi Lai phong bay đi, thật ra không sao. Chỉ cần Thụ Bút phong còn đó là được.
Duy chỉ có Thụ Bút phong là tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào động vào.
Nàng đã để lại dấu quyền của mình trên núi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tuy nàng không cao hơn nhưng nắm đấm đã cứng cáp hơn rất nhiều.
Đậu Nguyệt Mi bỗng nhiên nói:
"Thật ra không phải Tiếu Nhanđang mày mò chế tạo gì đâu. Nó đang trùm chăn khóc nhè đấy."
Tôn Tiểu Man định cười nhạo đệ đệ một câu vô dụng nhưng rồi lại thôi.
Đậu Nguyệt Mi trông có vẻ bình tĩnh, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn:
"Lần trước nghe con nhắc đến Khương Vọng, hiện tại hai đứa thế nào rồi?"
"Rất tốt ạ. Bình thường không liên lạc, gặp mặt thì uống rượu."
Tôn Tiểu Man đáp:
"Đều là huynh đệ tốt!"
Đậu Nguyệt Mi khẽ hừ một tiếng cũng nhăn mũi:
"Cha con và ta, còn có sư phụ con, ban đầu cũng đều là huynh đệ tốt đấy."
Tôn Tiểu Man lập tức nói:
"Vậy người với sư phụ con cũng có thể..."
"Cái con bé này!"
Đậu Nguyệt Mi đánh yêu nàng một cái:
"Cha con đang ở suối vàng nghe lén đấy, ông ấy mà nghe thấy mấy lời này kiểu gì cũng nhảy dựng lên cho xem."
"Sẽ không đâu, cha thương con nhất mà."
Tôn Tiểu Man lắc lắc chiếc vòng, một lúc sau mới nói:
"Chắc chắn cha sẽ mong người được hạnh phúc."
Đậu Nguyệt Mi cười nói:
"Ta có lúc nào không hạnh phúc? Niềm vui khi ở bên cha con đủ để ta hồi tưởng cả đời rồi."
"Ôi chao."
Tôn Tiểu Man xoa xoa mặt:
"Nghe mà sâu cả răng."
Đậu Nguyệt Mi lại nói:
"Mẹ nói cho con biết điều này, sau này tìm đạo lữ, nhớ phải tìm người có thiên phú tu hành tương đương. Dù sao con đường tu hành rất gian nan, rất nhiều người chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo lữ già đi, cảm giác đó rất khó chịu. Ta mới góa bụa có mấy năm mà tóc đã bạc, da đã nhăn... Cũng may đời không dài lắm, chỉ có mấy chục năm thôi."
Tôn Tiểu Man nhìn mẫu thân, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.
Đậu Nguyệt Mi dừng lại, nói:
"Nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì? Lão nương không thích, cất ngay!"
Tôn Tiểu Man lập tức thu hồi vẻ mặt, cười nói:
"Mẹ, mẹ không già chút nào, vẫn xinh đẹp lắm!"
"Cái con bé này."
Đậu Nguyệt Mi lại đánh yêu nàng một cái:
"Ra ngoài không được thật thà như vậy, biết chưa? Dễ bị lừa lắm đấy!"
"Nhưng mà mẹ ơi."
Tôn Tiểu Man nhìn bà:
"Thiên phú tu hành của cha không bằng mẹ, sao lúc trước mẹ lại..."
Đậu Nguyệt Mi lại giơ tay lên:
"Đó gọi là bài học kinh nghiệm, hiểu chưa?"
Tôn Tiểu Man liên tục bị đánh, chỉ biết quay đầu nhìn ra xa:
"Sư phụ con không nói như vậy."
"Sư phụ con nói thế nào?"
Đậu Nguyệt Mi hỏi.
Tôn Tiểu Man đáp:
"Sư phụ nói, năm đó người từng hỏi ông ấy, nếu đã biết không thể bên nhau trọn đời, vậy thì bắt đầu có ý nghĩa gì?"
"Ta đã trả lời thế nào?"
Đậu Nguyệt Mi khoanh chân, ôm lấy đầu gối.
Tôn Tiểu Man nói:
"Người nói, may mắn được đồng hành còn quan trọng hơn cả việc bên nhau trọn đời."
Đậu Nguyệt Mi mỉm cười.
Nụ cười ấy đẹp đến nao lòng.
Thời đại này, được xưng tụng là ba người đứng đầu Võ đạo, thực ra có đến năm người. Tất cả đều dừng lại ở cảnh giới Võ đạo nhị thập lục trọng thiên, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đạt đến tuyệt đỉnh, chính thức vì võ lập đạo, khai sáng Võ đạo cho nhân gian.
Ngoại trừ Vương Ngao là người đứng đầu không ai phản đối, bốn người còn lại đều khó phân cao thấp.
Đó là: Đại tướng quân Ngụy Quốc Ngô Tuân, Kinh Quốc Hữu Hộ quân Xạ Thanh Đại đô đốc Tào Ngọc Hàm , Cảnh Quốc Tấn Vương tôn - Cơ Cảnh Lộc , Chân Nhân Mặc gia Thư Duy Quân.
Trong số đó, thực lực của Ngô Tuân được nhiều người công nhận hơn cả. Hơn nữa ông ta là người đã chấn hưng Võ đạo, huấn luyện binh sĩ cho Ngụy Quốc, là nhân vật tiêu biểu có cống hiến khổng lồ cho Võ đạo, xứng đáng đứng thứ hai sau Vương Ngao.
Tào Ngọc Hàm tuy là Binh chủ cao quý của một trong mười ba quân Kinh Quốc, thống lĩnh một phương; nhưng lại là người cực kỳ khiêm tốn. Bình thường hắn không lộ diện, chỉ đóng cửa luyện võ, cả Xạ Thanh phủ cũng là nơi có cảm giác tồn tại thấp nhất trong Kinh Quốc.
Thậm chí trong cuộc chiến tranh mở rộng bờ cõi về phía tây trước đó, Tào Ngọc Hàm tự mình dẫn quân, đánh đến tận kinh đô Cao Quốc mà vẫn hành động cực kỳ cẩn thận, như thể sợ kinh động đến ai đó, hoặc vô tình phá hỏng điều gì.
Phong cách dụng binh của ông ta được Hoàng Phất đánh giá là "tựa như ăn trộm đột nhập".
Hoàng Phất không chỉ nói miệng, mà trong tấu chương dâng lên cũng viết như vậy:
"Thần thấy Tào Ngọc Hàm dụng binh, như đầu trộm đuôi cướp."
Nhưng nếu nói về thực lực cá nhân, luận bàn võ nghệ, hay quyết đấu giữa cường giả, Tào Ngọc Hàm lại là người cực kỳ cương mãnh. Ông ta tự sáng tạo ra "Tam Thập Lục Lộ Toái Ngọc Quyền" vang danh thiên hạ, được mệnh danh là "chỉ cầu ngọc toái".
Đây cũng là một trong những bộ quyền pháp tuyệt đỉnh của thời đại này.
Trong số các vị Tông sư Võ đạo, Tấn Vương tôn Cơ Cảnh Lộc là người đặc biệt nhất.
Những Tông sư Võ đạo khác, có người xuất thân bần hàn, không có nhiều lựa chọn, như Vương Ngao. Có người lớn lên trong gia đình nghiêm khắc, bị kỷ luật thép trói buộc từ nhỏ, như Tào Ngọc Hàm. Dù là ai cũng đều phải tự mình nỗ lực, tôi luyện ý chí, mới có thể đạt đến cảnh giới như ngày hôm nay.
Riêng Cơ Cảnh Lộc lại là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, xuất thân hiển hách, được người người thờ phụng. Thế nhưng hắn không đi theo con đường đã được trải sẵn, từ bỏ cuộc sống giàu sang, lựa chọn con đường Võ đạo đầy chông gai.
Phải biết rằng, Cảnh Quốc là quốc gia có thể đại diện cho chủ lưu, Đạo môn cũng là môn phái đại diện cho con đường tu hành chính thống. Võ đạo là con đường "lạc lõng" không được nhiều người công nhận.
Đương nhiên, hắn là cháu trai của Tấn Vương - Cơ Huyền Trinh, hắn có tư cách lựa chọn con đường của riêng mình. Hắn cũng đã dùng thực lực để chứng cho cả thế giới thấy lựa chọn của hắn là đúng đắn.
Trong số các dòng họ hoàng thất Cảnh Quốc, Tấn Vương phủ là một trong những thế lực hùng mạnh nhất.
Tấn Vương Cơ Huyền Trinh là nhân vật đứng đầu thời đại, thực lực cường đại trấn áp thiên hạ bao năm. Tấn Vương tôn Cơ Cảnh Lộc là nhân vật kiệt xuất của Võ đạo, có hy vọng đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh.
Cảnh Lộc, Cảnh Lộc, hưởng hết cảnh lộc chốn nhân gian.
Cơ Cảnh Lộc sinh ra đã được định sẵn là phải gánh vác sứ mệnh trọng đại, có người nói hắn không thực sự yêu thích Võ đạo, hắn tu võ chỉ là vì Cảnh Quốc muốn đặt cược vào tương lai. Cũng có người nói, đường đường là Tấn Vương tôn lại từ bỏ Đạo môn mà đi theo con đường Võ đạo, đây chính là thái độ thăm dò của Cảnh Quốc đối với Đạo môn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trong bảng xếp hạng Võ đạo, vị trí của hắn vĩnh viễn không thể lay chuyển.
Người cuối cùng trong số ba người đứng đầu Võ đạo, chính là Thư Duy Quân của Mặc gia.
Hắn là người theo đuổi khổ tu, là người bảo thủ nhất trong Mặc gia, lấy giới luật của sư tổ Mặc gia làm kim chỉ nam cho cuộc đời. Tiền Tấn Hoa từng mắng hắn là "đồ cứng đầu" nói hắn nên đập đầu chết trên cột cờ cho rồi.
Thế nhưng, trong Mặc gia, nơi mà mọi người đều tôn sùng "lấy ngoại vật bù đắp khuyết điểm" giỏi về chế tạo và sử dụng cơ quan con rối, thậm chí còn dùng cơ quan cải tạo thân thể thì hắn lại là người không dựa giẫm vào bất kỳ ngoại vật nào, chỉ khổ tu rèn luyện bản thân, cuối cùng cũng đạt đến tuyệt đỉnh của Võ đạo.
Con đường phía trước của Võ đạo rộng lớn vô cùng.
Hiện tại, bọn họ chỉ còn cách tuyệt đỉnh một bước nữa mà thôi.
Trong màn sương mù dày đặc phía trước, đã có vô số võ giả ngã xuống, không biết còn bao nhiêu người nữa sẽ phải hy sinh.
Thật sự nói đến "đặt cược", thực ra trong thiên hạ người tập võ đã không ít. Trong lục đại bá quốc chỉ có Tề Quốc là không có Chân Nhân Võ đạo. Dù sao cũng là bá quốc thành tựu trễ nhất, nội tình có phần khiếm khuyết. Đương kim Tề Thiên tử đăng cơ cũng mới sáu mươi bốn năm, muốn đặt cược vào Võ đạo, thời gian sáu mươi bốn năm, dùng nhân tài có hạn để tạo ra một Chân Nhân Võ đạo đâu phải chuyện dễ dàng.
Càng không nói là muốn đi đến trước nhất, tranh đoạt với Vương Ngao.
Trong thời gian này, có thể tranh giành bước cuối cùng của Võ đạo cũng chỉ có năm người Vương Ngao, Ngô Tuân, Tào Ngọc Hàm, Cơ Cảnh Lộc, Thư Duy Quân.
Thiên hạ xưng "Đại Tông sư", đều là những người có kiến thức uyên thâm trong một lĩnh vực nào đó. Tu vi không rõ ràng nhưng đều ngầm thừa nhận là đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh. Nếu chưa đi đến cuối con đường Võ đạo, làm sao có thể khai tông lập phái, trở thành thầy của thiên hạ?
Nhưng năm người này đều chưa bước ra một bước cuối cùng mà đều được xưng là Tông sư Võ đạo, quả thật là đã đạt tới tuyệt đỉnh trong Võ đạo, tự mình khai sáng ra con đường riêng.
Nếu không phải phía trước không có đường, bọn họ đều có thể một ý niệm là thành.
Từ sau "Phượng Minh Thiên Tuyệt", Cự Thành không hề di chuyển nữa.
Cự tử tân nhiệm Lỗ Mậu Quan, thay đổi truyền thống "Cự Thành bất lạc", gần như neo Cự Thành lại Thiên Tuyệt phong, để Mặc gia có một cánh cổng cố định ở hiện thế, cũng phơi bày nòng cốt Mặc gia xưa nay vẫn luôn cơ mật ra trc ánh mắt thế nhân.
Đây là một loại thái độ, Mặc gia muốn đối mặt với tất cả, đúng sai, quá khứ, tương lai.
Đêm giao thừa, trong hội nghị 'Thượng Đồng' nội bộ Mặc gia, Lỗ Mậu Quan chính thức đưa ra "sửa đổi tận gốc rễ" !
Hắn muốn triệt để thanh tẩy tư tưởng 'Tiền Mặc', một lần nữa dựng nên tinh thần Mặc gia, tái tạo mục tiêu của đệ tử Mặc gia.
"Đây không phải là một chuyện đơn giản."
Lỗ Mậu Quan đứng trên giá sắt nói chuyện. Bên cạnh là một cái lò sắt lớn cao ba mươi ba trượng, bên trong không biết đang nung thứ gì, sóng nhiệt bập bùng tuôn ra từng đợt.
Cầu được đúc bằng phù văn huyền thiết, trải rộng quanh phần eo lò sắt lớn, thông suốt bốn phương tám hướng, kéo dài đến nơi tầm mắt không thể nhìn thấy.
Tổng cộng một ngàn hai trăm chín mươi sáu lò sắt lớn, chất thành không gian ngầm được đệ tử Mặc gia gọi là "Lô Sâm".
Đương nhiên nó thể hiện sức sản xuất của Cự Thành, cũng là nguồn động lực của phần lớn cơ quan bên trong Cự Thành.
Ở nơi sâu nhất của Lô Sâm, sắt nóng chảy lẳng lặng chảy xuống. Vùng biển sắt này vô cùng yên tĩnh.
Lấy vị trí Lỗ Mậu Quan đang đứng làm trung tâm, trong "Lô Sâm" có rất nhiều thân hình, tổng cộng chín người, hoặc đứng hoặc ngồi hoặc lơ lửng giữa không trung, hoặc là con rối thay thế, hoặc chỉ là hình chiếu.
Hội nghị 'Thượng Đồng' của Mặc gia, người tham dự đều là "Hiền giả" trong nội bộ Mặc gia, gọi là "Mặc Hiền".
Cho nên không có quy củ đẳng cấp sâm nghiêm gì, chỉ có điều sau hội nghị 'Thượng Đồng', tất cả mọi người đều phải nghiêm khắc chấp hành.
Từ khi Tiền Tấn Hoa nhậm chức đến nay, xung đột giữa Tân Mặc và Cựu Mặc ngày càng nghiêm trọng, hội nghị 'Thượng Đồng' rất ít khi được tổ chức.
Lỗ Mậu Quan tựa như một lão nông cần cù chăm chỉ, khác xa một vị thủ lĩnh thánh địa học thuyết nổi tiếng; nhưng khi hắn đứng đó lại cho người ta một loại cảm giác vững vàng và đáng tin cậy như bậc trưởng bối.
"Tuy Tiền Tấn Hoa đã chết nhưng 'Tiền Mặc' mà hắn đại diện sẽ không dễ dàng biến mất. Sở dĩ 'Tiền Mặc' khuếch trương nhanh chóng như vậy, sở dĩ được rất nhiều đệ tử Mặc gia tán thành, trên một phương diện nào đó mà nói cũng là lẽ tất yếu. Đó là con đường mà Mặc gia muốn thay đổi trong hoàn cảnh khó khăn trước kia, là biểu hiện của rất nhiều đệ tử Mặc gia muốn thay đổi hiện trạng."
Cách nói chuyện của hắn rất chất phác, dùng từ cũng rất thẳng thắn đơn giản:
"Chúng ta phải thay đổi nhưng không thể vừa phủ định 'Tiền Mặc', lại vừa không biết tương lai nên đi về đâu. Hoặc nên nói là có thể sẽ đưa ra một lựa chọn càng sai lầm. Chúng ta phải có cách giải quyết vấn đề, phá vỡ khốn khó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận