Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 607: Phòng trong phòng

Khương Vọng đã hẹn với Hướng Tiền họp mặt lại ở tiểu thành Trịnh Quốc này, trước kia khi đi chu du khắp thiên hạ, Hướng Tiền và sư phụ y đã từng tới đây.
Trùng hợp là lúc trước khi Khương Vọng từ Vân Quốc đến Tề Quốc, cũng từng đi qua tiểu thành này.
Lúc đi vào cổng thành, Khương Vọng đúng lúc nhìn thấy hai vệ binh nhân lúc trời tối xé bố cáo trên tường xuống.
Lấy nhãn lực hiện tại của Khương Vọng thì đương nhiên nhìn thấy rõ ràng. Đó là mấy phần công văn truy nã, đối tượng truy nã rõ ràng là Địa Ngục Vô Môn!
Trên công văn truy nã có vẽ mấy cái mặt nạ Diêm La của Địa Ngục Vô Môn và bức họa của La Doãn Quan. Trong những bức họa của Địa Ngục Vô Môn thì chỉ có Doãn Quan là để lộ gương mặt thật.
Địa Ngục Vô Môn đã từng ám sát đại tướng trấn biên của Khúc Quốc, cho dù Địa Ngục Vô Môn phương chưa bao giờ tuyên bố ra thân phận của kẻ mua hung, nhưng lời đồn vẫn luôn nhắm thẳng vào Trịnh Quốc.
Cho nên trong mắt người sáng suốt, lần ám sát này của Địa Ngục Vô Môn rõ ràng có ý gây khơi dậy tranh chấp giữa hai quốc gia Khúc và Trịnh. Nếu kẻ làm chủ sau lưng không bại lộ, vậy thì Khúc, Trịnh đều đặt mục tiêu chủ yếu lên người Địa Ngục Vô Môn.
Từ nay về sau Địa Ngục Vô Môn luôn nằm trên công văn truy nã của hai nước Khúc, Trịnh.
Chỉ là chung quy Địa Ngục Vô Môn quá cường hãn, cường giả dưới Thần Lâm ra tay đều là đi tìm chết. Mà tiểu quốc gia như Khúc, Trịnh thì có cường giả hữu hạn, tu sĩ Thần Lâm Cảnh của họ không có khả năng đuổi theo Địa Ngục Vô Môn chạy khắp thiên hạ. Cho nên qua thời gian dài như vậy, hiệu quả vẫn luôn cực nhỏ. Chỉ bắt được mấy tên tiểu lâu la chẳng ra tích sự gì bên ngoài Địa Ngục Vô Môn.
Nhưng vì tỏ lòng quyết tâm, lệnh truy nã Địa Ngục Vô Môn vẫn luôn treo ở cổng thành các đại thành trì của hai quốc gia này.
Trọng Huyền Thắng đã sớm nói về chuyện này với Khương Vọng.
Nhưng mà hiện tại... Phía Trịnh Quốc đã bắt đầu im hơi lặng tiếng xé công văn truy nã xuống.
Theo Khương Vọng thấy, Nhạc Lãnh tự tay bắt lấy Thái Sơn Vương, mở ra đợt đột phá lùng bắt, cuối cùng toàn bộ Địa Ngục Vô Môn cũng chỉ chạy thoát có hai người, hành động lùng bắt của đội Thanh Bài không thể coi là thất bại.
Mà Địa Ngục Vô Môn ám sát một đại phu Lễ Bộ Ngoại Lâu Cảnh, vĩnh viễn để lại bốn gã Diêm La đỉnh cao Ngoại Lâu Cảnh, nhìn thế nào cũng không có lời.
Nhưng hắn đã quên xét đến việc Tề Quốc là con quái vật khổng lồ như thế nào.
Cả ở thủ đô Tề quốc mà Địa Ngục Vô Môn còn có thể hoàn thành ám sát, hơn nữa thành công thoát đi. Cho dù cuối cùng chỉ chạy thoát hai Diêm La, nhưng đó cũng là sự tích đáng để ghi lại.
Trải qua trận chiến này, thanh danh của Địa Ngục Vô Môn cũng dâng trào. Không chỉ nổi tiếng ở Đông vực, nghiễm nhiên còn có khả năng cạnh tranh vị trí tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhất.
Trịnh Quốc từ bỏ truy nã, chẳng khác nào càng chứng minh sự cường đại của Địa Ngục Vô Môn.
Gây dựng một tổ chức sát thủ đến thanh danh truyền xa, hình như không phải một lựa chọn lý trí.
Nhưng Khương Vọng hiểu vì sao Doãn Quan làm như vậy - Bản thân y thoát đi Hữu Quốc, biểu muội y lại còn ở Hữu Quốc.
Y càng nổi danh, biểu muội y sẽ càng an toàn.
Vì sao toàn bộ Diêm La của Địa Ngục Vô Môn chỉ có y vẫn để lộ gương mặt thật ra kia chứ?
Bởi vì y muốn để quốc sư Hữu Quốc biết mình còn sống, hơn nữa càng ngày càng cường đại!
Có lẽ là ánh mắt của Khương Vọng dừng lại quá lâu, vệ binh xé bố cáo hung thần ác sát rống lên một câu:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Tìm chết hả!"
Khương Vọng cũng không so đo, hắn dời ánh mắt đi, đi thẳng vào trong thành.
Quân nhân thường là người có cảm giác vinh dự mạnh nhất của một quốc gia. Bọn họ làm quân nhân Trịnh Quốc, lại không có cách nào đối phó với một tổ chức sát thủ, chỉ có thể thừa dịp trời tối trộm xé công văn truy nã xuống, đó chẳng khác nào là một sự sỉ nhục, cho nên khó tránh khỏi cảm xúc táo bạo.
Khương Vọng có thể lý giải.
Hắn đã nói trước với Hướng Tiền, họ sẽ họp mặt ở khách điếm nhìn thấy đầu tiên sau khi vào thành.
Khách điếm này tên là "Nghênh Tân Lâu".
Cái tên rất thường thấy, đương nhiên, hoàn cảnh của khách điếm cũng rất bình thường.
Khương Vọng đi đến quầy: "Chưởng quầy, làm phiền hỏi một chút. Hướng Tiền ở trong phòng nào? Ta là bằng hữu của hắn, đã hẹn trước với hắn chạm mặt ở chỗ này."
"Hướng Tiền?" Trung niên chưởng quầy phiên phiên danh lục:
"Có phải tiểu huynh đệ ngươi tìm lầm chỗ hay không? Bổn tiệm không có người này."
Khương Vọng suy nghĩ một chút:
"Ta tìm một người trung niên mặt cá chết, cả ngày như không tỉnh ngủ được ấy."
Thật ra tuổi thật của Hướng Tiền cũng mới hai mươi mà thôi, nhưng nếu y không nói thì tuyệt đối không ai nhìn ra được cả.
Chưởng quầy bừng tỉnh:
"Ngài nói là Khương Vọng tiên sinh đúng không?"
"Đúng, chính là hắn."
Thì ra tên của mình bị "mượn" là loại cảm giác này.
Khương Vọng suýt đã khụ ra tiếng, cũng may là ngừng lại kịp.
"Phòng Bính chữ Thiên." Chưởng quầy trung niên lại cúi đầu nhìn nhìn, sau đó có chút ngượng ngùng mà nói: "Ngài là bằng hữu của hắn, có thể hỗ trợ tính tiền một chút không? Hắn chỉ thuê phòng một ngày, nhưng đã ở ba ngày rồi."
Còn về chuyện vì sao Hướng Tiền chỉ tốn tiền phòng một ngày mà lại có thể ở ba ngày mà không bị đuổi đi... Người thường sao có lá gan đuổi cổ tu sĩ siêu phàm ra ngoài.
“Đã gây phiền toái cho ngươi." Khương Vọng rất xấu hổ lấy ra một ít Đao tệ thanh toán nợ.
Đao tệ Tề quốc có thể sử dụng rộng rãi ở toàn bộ Đông vực.
Thật ra vàng bạc đều có thể dùng ở các nơi, nhưng trong hộp trữ vật của Khương Vọng không có chuẩn bị quá nhiều, vẫn nên giữ lại để sau khi ra khỏi Đông vực lại sử dụng.
Rốt cuộc vật lưu thông cấp bậc hiện tại hắn tiếp xúc đều là đạo nguyên thạch.
Tới bên ngoài cửa phòng, Khương Vọng cũng không gõ cửa, mà trực tiếp chấn mở chốt cài, đẩy cửa đi thẳng vào.
Quả nhiên, Hướng Tiền đang nằm dài trên giường, cắm đầu ngủ.
Nhìn dáng vẻ này là biết ba ngày cũng không nhúc nhích ra khỏi ổ chăn.
Đương nhiên Khương Vọng biết rõ, chỉ cần mình lộ ra địch ý thì Hướng Tiền sẽ lập tức bừng tỉnh.
Nhưng điều này không thể chứng minh Hướng Tiền cảnh giác đến mức nào, chỉ là do phi kiếm của y nhanh nhạy mà thôi.
Khương Vọng đi lên trước, thò một tay xốc chăn lên: "Phải đi rồi!"
Hướng Tiền choáng váng mở to mắt, vừa thấy là Khương Vọng thì lập tức nhắm lại.
"Không phải trời vừa mới tối sao? Ngủ tiếp một chút đi!"
Ban ngày ngủ, buổi tối cũng ngủ. Với y mà nói, bất kể đến nơi nào cũng là đổi một nơi để ngủ mà thôi.
Khương Vọng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, không có nói cái gì nữa. Hắn tùy tiện tìm một cái ghế dựa trong phòng rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu đợt luyện tập buổi tối vào hôm nay.
Đã khai mở Nội Phủ, nhưng Thiên Địa Cô Đảo vẫn cần trông nom, có điều sau khi tu vi từ từ tăng trưởng, đã không cần tốn nhiều thời gian như trước nữa.
Mà thứ hắn tốn công nhiều nhất là nằm ở bên trong Nội Phủ.
Dọn dẹp thăm dò Nội Phủ vừa là trải nghiệm thăm dò bảo khố nhân thân, vừa là quá trình nhận thức chính mình.
Các bậc tiền bối có nói: "Nội Phủ giả, thân ở trong thân, phòng ở trong phòng".
Nhìn câu này có thể thấy được Nội Phủ mang ý nghĩa gì đối với người tu hành.
Trải qua khoảng thời gian "dọn dẹp" này, Khương Vọng đã cảm nhận được hình dáng bí tàng của nhân thân, có khả năng khai quật ra vào bất cứ lúc nào.
Đối với tu sĩ Nội Phủ mà nói, hạt giống thần thông đương nhiên là theo đuổi tối cao.
Nhưng hạt giống thần thông có thể gặp không thể cầu, trong một trăm tu sĩ Nội Phủ Cảnh cũng chưa chắc có một người có thể hái được.
Đối với tu giả không có duyên với thần thông mà nói, khai quật bí tàng nhân thân chính là mục tiêu phấn đấu lớn nhất trong Nội Phủ Cảnh này. Mục tiêu trong giai đoạn hiện giờ của Khương Vọng cũng là bí tàng.
Trong quá trình tu hành, thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua.
Khương Vọng mở bừng đôi mắt, tất cả mọi thứ trong phòng vẫn như ngày hôm qua, cả tư thế ngủ của Hướng Tiền cũng chưa từng điều chỉnh.
Nếu dùng sự kiên trì này vào chuyện tu hành thì có lẽ tiểu tử này đã có thể tái hiện Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh...
"Thức dậy!" Khương Vọng hô.
Khương Vọng xác định tiếng quát này của mình đã đánh thức Hướng Tiền, bởi vì hô hấp của y hơi gián đoạn một chút.
Nhưng Hướng Tiền vẫn im lặng không lên tiếng, chắc là muốn giả bộ ngủ tiếp.
Khương Vọng không nói nhiều nữa, bấm tay bắn ra một đóa Diễm Hoa, để nó bay bổng trên đầu Hướng Tiền, sau đó lấy tốc độ cố định hạ xuống.
Hướng Tiền yên lặng trong chốc lát, biết không còn đường nào để giãy giụa tiếp, y lập tức lăn một cái rồi bò dậy, tài tình tránh thoát khỏi đóa Diễm Hoa kia.
Nhìn y như chưa từng xảy ra chuyện gì, không buồn rửa mặt mà nói thẳng:
"Đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận