Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2302: Khách từ phương xa tới

Bốn phía vuông vức của thần tiêu mật thất, lúc này tựa như một quan tài khổng lồ.
Vùng đất Thần Tiêu đã mở rộng cửa đợi khách mời vào ngồi. Tuy gia chủ không ở đây nhưng đã chuẩn bị chiêu đãi rất nhiều năm.
Đương nhiên là khách, bọn họ cần thay giày ở cửa, cất kỹ đồ che mưa, rũ bụi phong trần, giữ lễ nghi của khách.
Một trong số họ, có lẽ cũng có khả năng, được sự công nhận từ rất lâu trước đó, kế thừa gian "nhà" gần như đã thất lạc trong thời gian này.
Nơi này đã trống rỗng không biết bao nhiêu năm, từ trước đến nay đã chồng chất bụi bặm, không giống với hậu thế. Hiện giờ tuy rằng phủi đi bụi bặm, nhưng quá trình sinh cơ khôi phục, bị ngoại lực khủng bố cắt ngang... lọt vào tầm mắt vẫn không khỏi có chút lụi tàn.
Sau cánh cửa mở rộng là cây già lá úa, rừng sâu ẩn hiện.
Sáu con đường nhỏ quanh co kéo dài đến chốn xa xôi chưa biết, tựa như sáu gian phòng thần bí đang chờ đợi lựa chọn.
Nói là đường mòn trong rừng, nhưng chẳng có gì tốt đẹp. Trái lại cành khô rụng rời, lá úa chất chồng, tỏa ra một mùi hương cổ xưa...
Chung quy là mảnh đất Thần Tiêu này tự thân đã bị thời gian ăn mòn đến quá lạnh lẽo cô tịch.
Nhưng Thần Tiêu mật thất này náo nhiệt, vẫn vượt xa dự liệu của rất nhiều khách khứa.
Bên ngoài Thần Tiêu bí tàng có bao nhiêu Thiên Yêu canh giữ, có bao nhiêu tồn tại khủng bố, lúc này bọn họ không hay biết, chỉ có thể dựa vào chuẩn bị của mình và thân phận của những người cạnh tranh để đưa ra phán đoán sơ bộ.
Mà cho dù đã phong bế trong ngoài, chỉ riêng ở chốn này... thế cục hiện tại cũng đã đủ phức tạp.
Hùng Tam Tư, Vũ Tín, Chu Lan Nhược, Chu Canh, Dương Du, Khuyển Hi Hoa.
Linh Cảm Vương Lộc Thất Lang, Xích Nguyệt Vương Xà Cô Dư, Hắc Liên tự Thử Già Lam.
Thái Bình Quỷ Sai Trư Đại Lực, Tật Phong Sát Kiếm Sài A Tứ.
Đúng mười một tên yêu quái.
Bọn chúng xuất thân từ các thế lực khác nhau, mỗi kẻ đều có mưu đồ riêng, giữa bọn chúng với nhau còn có ân oán riêng.
Thiên Tức hoang nguyên, Tử Vu khâu lăng, Thần Hương hoa hải ba phương thế lực dây dưa ân oán, Cổ Nan sơn và Hắc Liên tự tranh giành Phật thống, thậm chí là mấy đại gia tộc nội bộ Ma Vân thành âm thầm đấu đá, Lộc Thất Lang đuổi giết Xà Cô Dư, hơn nữa Thái Bình đạo cố ý nhúng tay, Sài A Tứ thần bí khó lường...
Loạn thành một nồi cháo thập cẩm!
Có thể nói những đầu mối rối rắm này, nếu như ai đó chỉnh lý sắp xếp được, thế thì đi khắp thiên hạ cũng được.
Nhưng mặc dù thế cục đã phức tạp như thế, khi Thần Tiêu chân bí từ hư ảo triệt để đánh xuyên xuống mặt đất, ẩn vào chốn không biết, một nhịp thở trước khi hoàn toàn phong bế trong ngoài, lại có một yêu quái cứng rắn chen vào!
Trực tiếp làm cho yêu quái trong phòng đều có tâm tư giật nảy mình.
Thực tế là tình cảnh một vị tồn tại khủng bố nào đó cưỡng ép xâm nhập vùng đất Thần Tiêu quá mức kinh khủng, lúc đó vùng đất Thần Tiêu cũng đã bắt đầu tự hủy, quy tắc gây dựng lung lay sắp đổ, bọn họ thiếu chút nữa táng thân toàn bộ!
Đợi khi thấy rõ người tới là Viên Mộng Cực, mới hoặc nhiều hoặc ít thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để vị tồn tại khủng khiếp kia chen vào mà chẳng hề để ý đến tính mạng của bọn họ, bọn họ cũng chẳng cần tranh cái gì nữa, quỳ xuống cầu xin tha là được.
Khuyển Hi Hoa và Chu Tranh liếc nhau, trong lúc giương cung bạt kiếm thù địch chưa tan, lại hiếm khi đạt thành nhất trí - tuy không biết tên ngốc nhà họ Viên này vào bằng cách nào, nhưng chắc không có uy hiếp gì quá lớn.
Là người tham dự cuối cùng của bữa tiệc này, trở thành tiêu điểm của toàn trường, Thật ra trong lòng Viên Mộng Cực cũng là sóng lớn vỗ bờ, rất lâu sau không thể bình phục.
Được! Được! Được! Chúng ta thật sự là huyết thống của Viên Tiên Đình?
Mặc dù chưa từng nghe nói vị đại yêu này có con nối dõi... Nhưng chẳng lẽ ta chính là cháu ruột thất lạc nhiều năm của vị này?
Bằng không sao lão nhân gia lại chiếu cố ta như vậy?
Gia gia à, có ngài ở đây, ta không đến bí địa này cũng được, cái gì mà bí tàng Vũ Trinh, truyền thừa Vũ tộc, có gì đáng để ý? Ngài truyền cho ta hai ba ngón nghề không phải tốt rồi sao? Ta cần gì tranh đoạt với những tên nhà quê này, sao phải khổ cực một phen kia chứ?
Tộc trưởng thật quá khiêm tốn, chỗ dựa lớn như vậy mà không chịu cho nói với bên ngoài, một mực che che giấu giấu! Rốt cuộc đang nghĩ như thế nào? Đúng là chẳng truyền lại nửa điểm khí phách của Thiên Yêu đại tổ... còn phải dựa vào hậu sinh như ta!
Sống lưng của Viên Mộng Cực càng thẳng tắp. Đứng ở nơi này như cây tùng xanh. Tuy là người đến muộn nhất, nhưng tuyệt đối không phải là không kịp giờ, không có đường đi, mà là nhân vật chính xuất hiện cuối cùng trong tất cả câu chuyện, là bậc vương giả tuyệt đối tiếp nhận chúng yêu triều bái.
Ánh mắt của hắn quét qua bốn phía, trong thời khắc hăng hái này, lại không khỏi nghĩ tới yến hội ở Phi Vân lâu. Các ngươi âm thầm mưu tính, nhằm vào, xa lánh, nói mấy lời ám chỉ mà ông đây nghe không hiểu... thì đã sao nào?
Ta vẫn đến đây!
Đối với việc Viên Mộng Cực trở thành người tham dự cuối cùng của vùng đất Thần Tiêu, trong lòng Vũ Tín nghi hoặc không thôi, gương mặt vẫn cố gắng tươi cười rạng rỡ:
"Viên huynh, ngươi cũng tới rồi? Ta vừa mới nói hôm nay là đại hội chưa từng có, trọng bảo trước mặt, trong số những tuấn kiệt trẻ tuổi của Ma Vân thành chúng ta, chỉ thiếu mỗi ngươi thôi!"
Trong lòng Viên Mộng Cực đã ấp ủ câu từ đã lâu, theo bản năng cười ha hả đáp:
"Ngươi cũng biết là Đại Tổ Viên Tiên Đình tự mình đưa ta vào sao?"
Nói xong mới phát hiện là Vũ Tín đang bắt chuyện, bèn hừ lạnh một tiếng:
"Tiểu yêu hèn hạ kia, đừng nói chuyện với ta!"
Bọn Chu Lệ, Khuyển Hi Hoa âm hiểm kia thì cũng thôi đi, Viên Mộng Cực rất khó giấu hỉ nộ không lộ ra ngoài, thái độ lại thiếu hữu hảo như vậy, khiến Vũ Tín càng thêm khó hiểu.
Nhưng ba chữ Viên Tiên Đình này, thật sự đinh tai nhức óc.
Cưỡng chế nỗi lòng không vui, Tiểu Vũ Trinh tiếp tục cười xòa thăm dò:
"Viên huynh bị sao vậy? Trước kia chúng ta đâu có khách khí như vậy, ta còn mời ngươi đi chơi gái cơ mà! Không biết huynh đệ có chỗ nào đắc tội với ngươi, có thể nói ra nguyên do, cũng tiện để ta chịu đòn nhận tội được chăng?"
"Nói bậy bạ gì đó? Ai đi chơi gái với ngươi!"
Viên Mộng Cực lén lút liếc nhìn Chu Lan Nhược một cái, tức giận đến giậm chân mắng to:
"Hay cho tên tặc tử hạ vô sỉ nhà ngươi, sau lưng đã mắng ta, ngay trước mặt rồi mà còn dám bôi nhọ ta!"
Khuôn mặt tuấn tú của Vũ Tín đỏ bừng, biểu hiện hết sức oán giận:
"Viên Mộng Cực, ngươi nói rõ ràng cho ta! Vũ Trinh ta làm việc chính trực, có chuyện đều nói ngay mặt, chưa từng mắng sau lưng ngươi!"
Lời này vừa nói ra, chúng yêu trong mật thất Thần Tiêu đều cười khẩy.
Chỉ là tiếng cười hoặc châm biếm hoặc mỉa mai hoặc lạnh lùng, mỗi cái đều khác nhau.
Cười đến nỗi trong lòng Vũ Tín tự tin loạn cả lên, nhưng không biết có chỗ nào không ổn. Ta diễn không có vấn đề gì mà? Chi tiết rõ ràng rất chuẩn xác, cũng mang đầy cảm xúc!
Duy chỉ có Viên Mộng Cực đứng trước mặt tức giận mắng:
"Vừa rồi ngươi và Hùng Tam Tư đứng trong mật thất mắng ta những gì? Cổ Nan sơn Tri Văn chung đã đánh thức cả thành, ai ai cũng nghe thấy! Mới qua bao lâu mà ngươi đã quên sạch rồi sao?"
Vẫn là Viên Mộng Cực thật thà, có ý kiến thì nói ý kiến. Không giống những yêu quái khác, cả đám che che giấu giấu, cất kỹ trong lòng.
Nhưng nói thật thà cũng có phần quá thật thà...
Vũ Tín rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, lại mong Hùng lão ca có thể hoàn toàn che khuất tầm mắt nhìn của ngươi.
Lúc này hắn mới hiểu ra, vì sao mấy yêu quái khác vừa bước vào, cái mũi chẳng còn là mũi, con mắt chẳng còn là mắt, mỗi người đều chẳng nể mặt hắn.
Hóa ra lũ khốn kiếp này nhìn chằm chằm ở bên ngoài!
Ai biết cái gì chuông rách ấy chứ! Dương Dũ trọc đầu chết bằm, ta và ngươi không đội trời chung!
"Ta có một câu nhắc nhở."
Thử Già Lam đột nhiên lên tiếng.
Vũ Tín nhiệt tình nhìn sang, chờ mong hòa thượng này nói điều gì đó ngã Phật từ bi, không so đo lời nói vô tâm, chẳng phải hòa thượng chuyên làm những chuyện này sao?
Bèn chỉ nghe Thử Già Lam nói tiếp:
"Tri Văn chung là của Hắc Liên tự, chẳng qua tạm thời bị Cổ Nan sơn chiếm đoạt. Tuy ngoại giáo các ngươi không biết nhưng không thể lẫn lộn. Mặt khác..."
Hắn nhìn Vũ Tín, hung dữ nói:
"Ngươi có thể mắng ta không có đầu óc, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận đầu óc của ngươi."
Vũ Tín miễn cưỡng nhếch khóe miệng.
"Nam Mô Quang Vương Phật!"
Dương Dũ niệm Phật một tiếng:
"Lời này của hòa thượng to con, ta không thể đồng ý. Thái Cổ lịch vẫn chưa gián đoạn, lịch sử đều có lưu lại vết tích. Ngàn vạn năm tháng, chưa từng nghe thấy Hắc Liên tự có Phật thống. Sử bút như đao, chẳng lẽ không đáng tin cậy hơn lời nói miệng đen răng vàng của ngươi hay sao? Phật thống và Hắc Liên tự của ngươi chưa từng có quan hệ, Tri Văn chung càng là thế. Chớ có tự lừa mình dối yếu."
Nói xong những lời này, hắn cũng liếc nhìn Vũ Tín:
"Ngoài ra, bần tăng cũng hy vọng ngươi có thể sửa sang nhận thức của mình đối với Cổ Nan sơn."
Biểu cảm của Vũ Tín cứng ngắc.
Rất muốn giải thích một chút, nhưng lại sợ càng tô càng đen, khiến cho càng nhiều người tức giận.
Còn chưa đi vào vùng đất Thần Tiêu! Nếu bị đánh chết, thực sự là chết không nhắm mắt...
Mấy yêu quái khác vẫn còn mắc kẹt trong tin tức do chính Thiên Yêu Viên Tiên Đình đưa Viên Mộng Cực vào.
Quả thật sau lưng mỗi người bọn họ đều có tồn tại cấp bậc Thiên Yêu chống đỡ, nhưng nói thật lòng... kẻ nào đủ hung hãn bằng Viên Tiên Đình?
Thanh danh của vị Thiên Yêu này quả thực quá lớn!
Do vậy không thể tránh khỏi sinh ra e ngại đối với Viên Mộng Cực.
Nhưng đối với Vũ Tín, ai nấy đều nóng lòng muốn thử.
Tròng mắt Chu Tranh xoay một cái, đang muốn mở miệng.
"Thôi được rồi."
Hùng Tam Tư đứng chắn trước người Vũ Tín, giọng nói khàn khàn:
"Chư vị tụ tập ở đây, chắc không phải vì mấy câu cãi vã. Hiện giờ điều quan trọng nhất chính là, nên đi vào vùng đất Thần Tiêu này thế nào, phân chia ra sao?"
Chu Bằng ôm đàn bất động, lặng lẽ ngậm miệng lại.
Lộc Thất Lang tay ấn chuôi kiếm, thản nhiên nói:
"Tam Tư huynh quy hoạch như thế nào vậy?"
Hắn cùng vẫn giữ khoảng cách tương đối với Xà Cô Dư, nhưng từ ngôn ngữ cử chỉ với Sài A Tứ, rõ ràng hắn càng kiêng kỵ vị Tật Phong Sát Kiếm này hơn.
Mà Sài A Tứ thần bí khó lường, dường như hoàn toàn không quan tâm loại đề phòng mơ hồ này, tư thế đứng lộ ra trăm chỗ sơ hở. Nhưng trong thần sắc lại không kìm nén được vẻ hưng phấn cùng vui mừng.
Vì sao mỗi yêu quái khác đều hết sức cảnh giác, chỉ có hắn thong dong tự tin như thế, tựa hồ Vũ Trinh truyền thừa đã nằm trong túi, hoàn toàn không để đối thủ cạnh tranh khác vào trong lòng?
Còn Thái Bình Quỷ Sai kia, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế vụng về hai tay khoanh lại, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, có phải đang lặng lẽ cảm ứng gì đó hay không?
Trong lòng Chu Lan Nhược suy nghĩ miên man bất định, ánh mắt còn mang vẻ bối rối kèm theo ba phần ngây thơ. Điều này khiến cho dung nhan ả vốn đã tuyệt sắc, càng tăng thêm chút đáng thương, làm cho Ma Vân tam tuấn tài động tâm không thôi, trái tim xao xuyến không ngừng.
So với những Yêu Vương khác động tác liên tục, Xà Cô Dư lại không nói một lời, chỉ hai tay cầm đao, nửa ngồi xổm ở góc.
Đôi mắt ả lạnh nhạt vô cùng, tựa hồ là loại sát thủ máu lạnh không để ý tới mọi việc, có thể làm ra mọi chuyện.
Nhưng Khương Vọng trong gương quan sát được, thật ra ả là người căng thẳng nhất trong toàn bộ mật thất Thần Tiêu. Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên liều mạng, tựa như coi tất cả yêu quái là đều đại địch sinh tử. Ả không tín nhiệm bất kỳ yêu quái nào, bất cứ chuyện gì. Tính cách thần hồn nát thần tính, hoài nghi tất cả như vậy, không biết hoàn cảnh gì mới tạo nên.
Khi ở một mình và không phải một mình, ả tựa như là hai yêu quái hoàn toàn khác nhau. Cái nào mới thật sự là ả?
Quá trình rơi vào mật thất Thần Tiêu quá đột ngột, Khương Vọng còn chưa kịp hiểu mọi chuyện đã theo Hồng Trang kính đến chỗ này.
Không có thời gian oán thán thiên ý, hắn dùng sự chú ý và cẩn thận lớn nhất, lợi dụng thị giác của Hồng Trang kính, để quan sát mỗi một yêu quái có mặt ở đây.
Bởi vì giờ phút này mỗi một người đứng ở chỗ này, đều là đối thủ của hắn.
Càng bởi vì hắn đã rõ ràng, nếu không thể tìm được đường ra trong vùng đất Thần Tiêu, hôm nay cũng đã là cục diện ắt phải chết.
Viên Mộng Cực vừa nhắc tới Viên Tiên Đình, đây là đại yêu trước đó tham dự chiến trường Nam Thiên, giao đấu với Quân Thần và Hoài Quốc công.
Cấp bậc lực lượng phía sau cục diện loạn cào cào này đã trải ra rõ ràng trước mắt.
Mà hắn căn bản là không chịu nổi tra xét!
Hắn có thể lừa gạt đám yêu Sài A Tứ, Trư Đại Lực kia, chẳng lẽ còn có thể làm gì dưới mí mắt của Thiên Yêu?
Không cần biết sao lại bị kéo vào vòng xoáy ác liệt này, thật ra con đường trước mắt của hắn chỉ có một ! đó chính là thắng được cuộc tranh đoạt liên quan đến bí tàng truyền kỳ của Vũ tộc bị các thế lực Yêu tộc khắp nơi chú ý, vả lại ngay trong bí tàng của Vũ Trinh này phải tìm kiếm biện pháp thoát ly ánh mắt quan sát của những Thiên Yêu kia.
Nghe có vẻ là chuyện không thể hoàn thành.
Gửi gắm hy vọng vào bí tàng của Đại Yêu Vũ Trinh, càng là hư vô mờ mịt.
Nhưng trong phạm vi hiểu biết, đã không còn biện pháp khác. Trừ cái đó ra, đều là đường cùng.
Những thiên kiêu Yêu tộc này nhiều nhất chỉ cần nhắc đến cạnh tranh với đối thủ khác, sau khi giành thắng lợi ở đây, tự có cường giả ở bên ngoài tiếp ứng.
Sau khi người họ Khương nào đó thắng ở đây, cũng có cường giả Yêu tộc ở bên ngoài chờ nhặt xác cho ngươi...
Trong mười hai yêu quái ở đây, Hùng Tam Tư, Dương Dũ, Lộc Thất Lang, Xà Cô Dư, Thử Già Lam đều có thực lực Thiên Bảng Tân Vương. Chu Lan Nhược ẩn giấu rất tốt, hắn không dám tra xét kỹ. Nhưng từ thái độ của Hùng Tam Tư và Dương Dũ, đại khái cũng có thể cảm thụ được một hai.
Nói cách khác, bỏ qua mấy kẻ như Vũ Tín, nơi đây có đến sáu vị Thiên Bảng Tân Vương Yêu tộc!
Hắn phải giấu kín thân phận, bảo vệ cẩn thận tấm kính đang náu mình, phải thắng trong cuộc cạnh tranh cuối cùng, phải tìm biện pháp đào tẩu trong kho báu của Vũ Trinh. Mà quân bài có thể sử dụng, chỉ có bản thân thương thế chưa lành hẳn, cùng với Sài A Tứ và Trư Đại Lực... chẳng qua chỉ miễn cưỡng xem như có chiến lực yêu tướng, thậm chí còn chẳng thể triển khai Yêu chinh, nắm giữ thần thông, không tính là yêu tướng chân chính.
Hai tên này là cọp bằng sứ, trước mắt gây dựng hình tượng uy phong, nhưng thật sự va chạm với ai đó sẽ lập tức vỡ nát.
Phải làm thế nào đây?
Khương Vọng hận không thể xách Trường Tương Tư nhảy ra khỏi gương, liều mạng tắm máu, lấy một địch mười hai, cũng đơn giản hơn so với suy nghĩ vấn đề khó khăn như vậy!
"Hà hà hà..."
Hùng Tam Tư khàn giọng cười vài tiếng, rồi sau đó có phần tự tin nói:
"Phía trước có sáu con đường, cuối đường không biết có cái gì. Hoặc là bây giờ chúng ta phân phối xong, sau khi đi vào đường ai nấy đi. Hoặc là bây giờ, đánh giết một trận... Xem xem cuối cùng ai có thể đi vào."
"Ta không có ý kiến, như thế nào cũng được."
Lộc Thất Lang nhún vai:
"Các ngươi thấy thế nào?"
Tuy hỏi tất cả mọi người ở đây, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Sài A Tứ.
Hiển nhiên đối với chuyện Sài A Tứ giả vờ quy phục, trong lòng rất có tính toán, thậm chí hoài nghi Sài A Tứ có mưu đồ gì đối với hắn; cho nên càng muốn dò xét.
Sài A Tứ nhe răng, lộ vẻ hung tợn.
Lúc trước Thượng tôn bảo hắn khiêm tốn, bảo hắn kiềm chế, hắn còn chưa hiểu, hiện tại đã hoàn toàn thấu triệt.
Thượng tôn chơi chiêu biến nặng thành nhẹ!
Giờ phút này mọi người đều trong mật thất, càng không có một Chân Yêu nào ở đây, đây chẳng phải là hổ vào bầy dê hay sao?
Trong lòng chỉ hỏi:
"Thượng Tôn, làm hay không?"
"Ta đối phó với tên Thái Bình Quỷ Sai kia, còn lại mười tên, ngài dùng mỗi đầu ngón tay ấn một tên đi!"
Thượng Tôn ôn hòa đáp:
"Ở đây đều là thiên kiêu của Yêu tộc ta, có thể không giết thì không nên giết, sẽ làm suy yếu thực lực tổng thể của Yêu tộc ta. Tương lai ngươi sẽ bước lên đỉnh cao tuyệt đỉnh, há có thể không xem xét thế cục?"
Sài A Tứ bị một lời kia giật mình tỉnh ngộ, hoàn toàn hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Lộc Thất Lang đã thân thiết hơn rất nhiều.
Tuy tên này dáng dấp đáng ghét, nhưng dù sao cũng là con dân của Sài Đại Đế ta... sao ta có thể không thông cảm?
"Theo bản yêu thấy" Hắn rất có trách nhiệm chủ động lên tiếng:
"Tại đây đều là thiên kiêu của Yêu tộc ta, có thể không tử thương thì đừng tử thương, một khi có suy yếu sẽ là mất mát cho thực lực tổng thể của Yêu tộc ta. Tương lai mọi người đều sẽ bước lên đỉnh cao tuyệt đỉnh, há có thể không xem xét thế cục?"
Lời này vừa nói ra, đám yêu đều cảm thấy kính nể.
Dè dặt như ruồi, hèn mọn như chó quả thật chỉ là mây bay, vẫn phải có góc nhìn bao quát như thế này!
"Nam Mô Quang Vương Phật."
Dương Dũ ôn hòa nói:
"Vị thí chủ này nói đúng, có thể nói chuyện đàng hoàng thì tốt nhất đừng chém giết lung tung. vùng đất Thần Tiêu lớn như vậy, ta đề nghị mọi người đi một vòng xem xét trước đã."
Thử Già Lam âm trầm nói:
"Nhưng trước mắt chỉ có sáu con đường, ở đây lại có mười hai yêu quái, làm sao chia đường đây?"
Hùng Tam Tư nói:
"Nếu bảo ta nói..."
Ầm ầm ầm!
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên toàn bộ mật thất Thần Tiêu thoáng hiện hào quang, vách tường màu trắng bạc đối diện cửa chính, đang chậm chạp mà kiên quyết đẩy ra bên ngoài.
Không làm tổn thương ai, chỉ là ôn hòa đẩy tất cả trong mật thất tới vùng đất Thần Tiêu...
Cuối cùng vách tường màu trắng bạc kia, triệt để trùng điệp với cánh cửa lớn đã mở ra. Toàn bộ mật thất Thần Tiêu, cứ như vậy bị ép thành một cánh cửa lớn, dựng ở sau lưng đám yêu.
Giờ phút này đám yêu đã trong rừng, mọi thứ dường như càng có sinh khí.
Mà phía trước bọn họ, trước sáu con đường rừng kia có một tảng đá lớn dựng đứng, có lẽ là bảng chỉ đường hay cột mốc biên giới.
Đến gần xem xét, trên tảng đá có khắc chữ.
Dùng chính đạo văn, ý vị kéo dài.
Viết rằng !
"Khách từ phương xa tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận