Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1210: Cầu Hỉ Thước (1)

Khu vực Kinh quốc, Kiêu kỵ Đại đô đốc Hạ Hầu Liệt khẽ ấn trán, thở dài: "Đứa nhỏ giống cha mình thật! Sao không để cho người ta yên tâm? Đây là trận bán kết rồi, mà trong đầu vẫn toàn chỉ nghĩ linh tinh!"
Mộ Dung Long Thả lạnh lùng như cũ: "Suy nghĩ cái gì không quan trọng, thậm chí làm gì cũng không quan trọng, có thắng hay không, mới quan trọng. Thắng thì gọi là 'Không câu nệ tiểu tiết, thoải mái không gò bó' . nhưng thua sẽ thành 'Tự cao tự đại, tự tìm cái khổ'."
Bàn tay ấn trán của Hạ Hầu Liệt càng thêm nặng nề.
Mộ Dung Long Thả cái gì cũng tốt, chỉ có điều làm gì cũng nghiêm túc quá. Ta chỉ thuận miệng than phiền một câu, ngươi nghe cho có là được rồi, còn đi phân tích cho ta nghe làm gì!
Tuy nói trên Quan Hà Đài như quốc chiến, phải nghiêm túc và liều mạng, nhưng cũng đâu có cần phải nghiêm túc đến thế... Ngươi bây giờ chỉ là đi xem chiến thôi, chúng ta cũng chỉ là tán gẫu mà thôi!
Người trẻ tuổi bây giờ, thật là cứng nhắc, chẳng thú vị tí nào. Vẫn là các lão gia thú vị hơn. Nếu là Hoàng hòa thượng ở chỗ này, nói không chừng...
Nghĩ đến 'Hoàng hòa thượng', Hạ Hầu Liệt buông bàn tay đang ấn trán xuống, lắc đầu phản bác: "Không đúng, nếu Hoàng hòa thượng ở đây, nếu Xá Lợi thắng, sẽ nói rằng 'Có phong độ cường giả, có bản sắc thiên kiêu'. Nếu bị thua, sẽ nói là ‘đã làm hết sức rồi, còn muốn thế nào nữa?!’."
Mộ Dung Long Thả im lặng suy nghĩ, quả thực không thể không đồng ý. Vẫn là Đại đô đốc có trình độ hơn!
Trong lúc hai người trò chuyện hăng say.
Trung Sơn Vị Tôn ngồi một bên im lặng không nói lời nào.
Mặc dù sau khi bất chấp mọi giá để cứu chữa, thương tích đã chữa hết.
Nhưng ngực của hắn, vẫn mơ hồ đau...
Mỗi một câu đều như cây đao đâm vào lòng hắn.
Vì sao cùng là người mà số mệnh lại khác nhau?!
Hai nước Kinh Mục là hàng xóm nhiều năm, trong lịch sử có lúc "Dồn quân biên giới, muốn nước kia vong", cũng có lúc "thông gia giúp đỡ lẫn nhau, anh em láng giềng thân thiết".
Hợp tác và đối kháng chưa từng biến mất, quan hệ rất là phức tạp.
Vì có sự tồn tại của hoang mạc, sự uy hiếp của "Ma", con đường sinh tử dài đằng đẵng cần hai bên phối hợp nhau cùng phòng ngự. Đại chiến là không có khả năng, nhưng cùng nằm ở bắc vực, đều là nước bá chủ, lợi ích gây nên mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi.
Dĩ nhiên, phần lớn cả hai bên đều khắc chế.
Nhưng hạ nhau trên Quan Hà Đài, là chuyện có tình có lý.
Thường ngày không có cơ hội quang minh chính đại để oánh nhau mà.
Nhân dân cả hai nước đều rất mong đợi trận chiến này. Rốt cuộc ai mới là người mạnh nhất bắc vực, cãi nhau ồn ào nhiều năm nay, dù gì cũng phải có một ít chiến tích thực tế để chứng minh.
Tuy Hội Hoàng Hà không thể hoàn toàn chứng tỏ quốc lực của các nước, nhưng ở một trình độ nào đó, nó thể hiện tiềm lực của các nước trong tương lai.
Đệ nhất thiên kiêu các nước tới đây đấu với nhau, thứ họ đại diện không chỉ là bản thân, mà còn đại diện cho chỗ dựa sau lưng của mình, cho giới đồng lứa của mình, những người trẻ tuổi bị họ đánh bại.
Hách Liên Vân Vân nhìn Hoàng Xá Lợi trên Diễn võ đài, rất không thích cái mỹ nhân nước ngoài có màu da màu đồng này. Tuy trên đài hai người là đối thủ, nhưng nhìn kiểu gì cũng có cảm giác, ánh mắt của Hoàng Xá Lợi Mục quốc kia cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Nhữ Thành người ta vậy!
Đáng ghét, lúc nào cũng có điêu dân muốn cướp Nhữ Thành của cô nương !
Nàng ngồi đây, ngoài mặt thì không chút cảm xúc, nhưng trong lòng, sóng cuộn ba đào.
Nữ ni mặc đồ đen ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi: "Vân điện hạ, Đặng Kỳ này là người thế nào? Nhìn thủ đoạn phong phú mà y có, hẳn là thuộc danh môn, nhưng sao trước giờ tiểu ni chưa bao giờ nghe thấy? ".
Hách Liên Vân Vân tự nhận mình là một nữ nhân có sự phân biệt rạch ròi tình cảm và sự nghiệp, là người lòng ôm chí lớn.
Nên sự cuồn cuộn trong lòng lập tức lắng xuống.
Không hề xê dịch tầm mắt, nhàn nhạt hỏi lại: "Sao? Tẩy Nguyệt Am thấy hứng thú với y?"
Vũ Văn Đạc ngồi cách đó không xa, ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng lỗ tai thì dựng thẳng. Là bạn tốt của Triệu Nhữ Thành, dĩ nhiên hắn phải để ý nghe xem Vân điện hạ và bạn khuê mật nói gì về Triệu Nhữ Thành.
Nhữ Thành ngốc nghếch không hiểu phong tình, Vũ Văn Đạc hắn phải lãnh trách nhiệm nặng nề giúp Nhữ Thành duy trì tình cảm, nghe ngóng được chuyện gì, phải lập tức báo tin... Tóm lại nhất định phải giúp Nhữ Thành nấu chín cái chén cơm mềm này!
Thì ra nữ tử này là ni cô, là người của Tẩy Nguyệt Am! Đã bảo mà, hèn gì có thể nói chuyện rì rầm với Vân điện hạ, còn được ngồi cạnh Vân điện hạ.
Dõi mắt Phật tông khắp thiên hạ, ngoài hai đại thánh địa Huyền Không Tự, Tu Di Sơn ở hai phía đông tây, chỉ có Tẩy Nguyệt Am là có nội tình thâm hậu nhất, thuộc hạng tông môn thế lực nhất lưu.
Chỉ không biết cái ni cô Tẩy Nguyệt Am này sao lại quen biết Vân điện hạ, hai người là quan hệ như nào?
Nghe Hách Liên Vân Vân hỏi vậy, nữ ni im lặng mấy giây mới đáp: "Vân điện hạ yên tâm, Tẩy Nguyệt Am không thu nam đệ tử."
Giọng nói thánh khiết, ấm áp, nhưng vào tai Vũ Văn Đạc lại cứ cồng cộc khô khan như tiếng thanh gỗ gõ vào nhau.
Vũ Văn Đạc lạnh toát, biết mình nghe lén đã bị phát hiện.
Vội thu hồi thính giác, thành thật chuyển sự chú ý trở về trong diễn võ trường.
Hách Liên Vân Vân chẳng những không 'Yên tâm', ngược lại càng thêm cảnh giác: "Ngọc Chân sư thái, ta nhớ đệ tử Tẩy Nguyệt Am các ngươi, không được lập gia đình đúng chứ?"
Nữ ni "Ngọc Chân" im lặng thật lâu, cuối cùng không nhịn được đáp trả: "Vân điện hạ, tiểu ni chỉ là tò mò hỏi một câu mà thôi. Ngài không cần phải đề phòng như vậy. Tiểu ni là người xuất gia!"
"Ừ, nên như vậy!" Hách Liên Vân Vân cười híp mắt: "Có câu, đàn ông ở dưới núi là con cọp, sư thái ngươi đừng để rối loạn Phật tâm!"
Ngọc Chân không đáp, nhưng lớp lụa đen gắn trên vành nón rộng bay bay, cho thấy trong lòng không hề bình tĩnh.
Hách Liên Vân Vân lại cười: "Nhắc tới mới nhớ, sao sư thái lại thấy hứng thú với Hội Hoàng Hà? Lúc Ngọc Hoa nói có vị sư muội muốn tới dự lễ, ta còn thấy ngạc nhiên. Nàng là người tâm định như gương, ta còn tưởng, môn nhân Tẩy Nguyệt Am đều là như vậy."
Từ cách gọi là nhìn ra được, cái vị "Ngọc Hoa" kia mới là người quen của Hách Liên Vân Vân, còn Ngọc Chân sư thái này thì là mới biết.
Hơn nữa Hách Liên Vân Vân cũng không giấu giếm sự nghi ngờ của mình. Dù chỉ là mới quen, nhưng rõ ràng nàng đã đưa ra kết luận, Ngọc Chân và Ngọc Hoa là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đấu bồng đen che khuất tất cả mọi thứ, Ngọc Chân nữ ni chỉ đáp nhẹ nhàng: "Hồng trần lịch luyện, cũng là tu hành. Anh hùng thiên hạ trên Quan Hà Đài, bách thái chúng sinh, mỗi một câu chuyện, là một phần chìm nổi. Tiểu ni được đến xem, đối với tu hành rất là có ích. Mà cũng phải cảm ơn đã làm phiền Vân điện hạ chiếu cố."
"Một cái nhấc tay mà thôi, không cần để ý!"
Hách Liên Vân Vân phóng khoáng khoát tay, vô cùng khí thế.
Rồi hạ thấp giọng: "Hồng trần lịch luyện của các ngươi, không bao gồm tình yêu nam nữ đấy chứ?"
Ngọc Chân cạn lời.
Người ngoài sân thi đấu có chuyện riêng của người ngoài sân thi đấu.
Người trong sân thi đấu có chuyện riêng của người trong sân thi đấu.
Hoàng Xá Lợi căm tức nhìn Triệu Nhữ Thành, đương nhiên là chỉ thấy hình khắc trên cái mặt nạ đồng xanh. Toàn bộ gương mặt đối phương đều ẩn kín dưới tấm mặt nạ, cả con mắt cũng chỉ lộ một lỗ tròn nhỏ, không hiện cả con mắt.
Nàng siết chặt vũ khí trong tay.
Một cây Hàng Ma xử dài ba thước ba.
Một đầu hình Phật thủ, một đầu là đầu trùy nhọn ba cạnh.
Thân xử khắc hình một nhóm triều thánh.
Hướng nhìn của "Thánh", chính là Phật thủ ở một đầu xử.
Toàn thân xử, chính là đường hướng thánh.
Có tổng cộng ba triều thánh giả, theo thứ tự là một người ăn mày, một thường dân, một quý tộc.
Hình nhóm triều thánh được khắc suốt thân xử, chỉ chừa hai vị trí cầm chuôi xử.
Hai chỗ chuôi cầm, vừa vặn chia tách ba triều thánh đồ ra, chia Hàng Ma xử thành ba đoạn.
Điểm đáng để ý, chính là Phật thủ ở đầu xử, không phải là Phật nào trong các phái Phật tông chủ lưu.
Đây là một "Hoàng Diện Phật".
Vị Phật này, chưa từng xuất hiện trong bất kỳ truyền thuyết hay Phật điển nào, vì đây là Phật do Hoàng Long Vệ Đại tướng quân Hoàng Phất tự tạo ra.
Hoàng Long Vệ xuất xứ từ Kinh quốc, nên có thể tưởng tượng được nó không theo Phật môn chính thống đến cỡ nào.
Xử này được đặt tên là "Phổ Độ".
Vốn là binh khí tùy thân của Hoàng Phất, sau nhiều năm chinh chiến, năm Hoàng Xá Lợi sinh nhật mười tuổi, đã tặng nó cho Hoàng Xá Lợi, còn mình thì mời người đánh một cây Hàng Ma xử khác, dùng đến bây giờ.
Ở Kinh quốc có một lời truyền lưu rất rộng rãi, là "Thà ghẹo Sát Thần, chớ chọc Phổ Độ."
Sát Thần là binh khí tùy thân của Ưng Dương Vệ đại tướng quân Trung Sơn Yến Văn, trong thất vệ của Kinh quốc, Ưng Dương vệ là thứ nhất.
Trung Sơn Yến Văn mạnh, là điều không thể nghi ngờ.
Chỉ cần nghe cái tên gọi "Sát thần" này, cũng có thể cảm nhận được binh khí của Trung Sơn Yến Văn hung đến mức nào.
Nhưng mặc dù như vậy.
Ở trong lòng mọi người, nó vẫn không hung bằng "Phổ Độ".
Bây giờ, một thanh hung khí như vậy.
Được Hoàng Xá Lợi cầm trong tay, lại chẳng hề mang tới chút cảm giác ác liệt nào, ngược lại còn có một cảm giác từ bi.
Ngay cả con mắt đang trừng lên dữ dằn của Hoàng Xá Lợi, cũng chỉ giống một cô bé con đang phùng mang trợn má mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận