Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2036: Tô môi đỏ (1)

"Nếu chàng không hỏi, thiếp chẳng cần đáp lời. Nếu chàng nhắc đến, ngày gặp lại nào có định..."
Hai năm qua, Trúc Bích Quỳnh ngây thơ trong vắt như một tấm giấy trắng thuở nào, nay đã kinh lịch những gì, Khương Vọng cũng không rõ.
Nhưng từ thái độ của vị Lục Thứ Vụ sứ của Điếu Hải lâu này, có thể ít nhiều đoán được đôi phần.
Xếp hạng thứ nhất trên Phó bảng Hải Huân bảng hiện nay, cũng phần nào hé lộ câu chuyện ẩn ở phía sau.
Tiểu cô nương từng bị Hồ Thiếu Mạnh lừa chạy quanh, nay đã trở thành nhân vật khó lường nơi hải ngoại. Tiểu nữ hài từng nương náu dưới cánh chim của tỷ tỷ, chẳng biết nhân gian phong ba bão táp, giờ đây một lời cũng đủ khuấy động phong vân ở quần đảo Cận Hải này...
Thời gian đối với mỗi người đều công bằng như thế. Võ An hầu Đại Tề, chân truyền Tĩnh Hải của Điếu Hải Lâu. Thiên hạ đều biết những gì bọn họ đạt được. Những gì bọn họ đánh mất, chỉ có thể chôn sâu đáy lòng. "Xin chuyển cáo nàng thay ta..." Khương Vọng có chút ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói:
"Đa tạ." Lục Thứ Vụ sứ cung kính lui ra. Khương Vọng cũng không nán lại đảo Hải Mô, lập tức quay về Tề quốc. Không có tin tức của Thập Tứ, hắn không thể truyền tin cự ly xa cho Trọng Huyền Thắng, lo sợ đối phương sẽ phát điên. Chỉ là... biên quận không thấy tung tích, cũng không ở hải ngoại, rốt cuộc Thập Tứ đang ở đâu? ... Cài hoa đỏ, mặc váy dài. Thoa son phấn, điểm tô môi hồng. Thập Tứ đã lâu không trang điểm xinh đẹp như vậy. Hoặc có thể nói, nàng chưa từng trang điểm... Cho nên động tác có phần vụng về. Hôm đó nàng đến cửa hàng son phấn nổi tiếng ở Lâm Truy, mua về rất nhiều đồ trang điểm. Rồi mới một mình ngồi trong phòng, lặng lẽ trang điểm thật lâu. Không nói chuyện không phải là có gì đó khó chịu, mà do nàng vốn ít nói. Bởi vì giọng nói của nàng bẩm sinh mềm mại, không hề đủ hung ác, để duy trì uy nghiêm thị vệ dưới lớp áo giáp, nàng cố gắng kìm cho bản thân không lên tiếng. Lâu dần, nàng gần như không mở miệng trước mặt người khác. Nhưng bên tai thiếu vắng giọng nói huyên thuyên không ngừng kia... nàng lại không thể quen thuộc được. Trọng Huyền Thắng là người rất giỏi che giấu tâm sự, gặp ai cũng cười trước ba phần, mười câu nói thì chín câu không thật. Nhiều năm như thế trôi qua, chỉ khi ở một mình với nàng, gã mới thường xuyên nói không ngừng. Dù là những mưu mô quỷ kế, những tranh giành lợi ích, phần lớn nàng đều không hiểu. Nhưng nàng vẫn nguyện ý lắng nghe. Trong nhà cũng không có vật như kính trang điểm, nàng dùng đạo thuật ngưng tụ thành thủy kính. Nàng cảm thấy đạo thuật của mình thi triển không tệ, thủy kính rất ổn định, rất rõ ràng, phân phối Đạo nguyên cũng rất hợp lý... Chỉ là vẽ mày tô môi gì đó thực sự quá phức tạp, khiến cho nàng luống cuống tay chân. Cửa hàng son phấn có tặng kèm bức họa hướng dẫn, nàng phải xem rất lâu mới hiểu. Nàng thật ngốc. Nhưng nàng muốn trang điểm thật đẹp, muốn cho Thắng ca nhi xem. Không có lý do gì khác, chỉ là muốn cho Thắng ca nhi nhìn. Nhìn nàng tỉ mỉ trang điểm ra sao, xem đôi môi đỏ mọng, bộ y phục xinh đẹp mới mua của nàng là biết. Tiếc là nàng không thể cho Thắng ca nhi ngắm được. Nàng đương nhiên biết thân phận của mình. Từ khi còn rất nhỏ đã có người nói cho nàng, liên tục nhắc nhở nàng... nàng là ai, trách nhiệm của nàng là gì, số phận của nàng ra sao. Thực ra về những lời huấn luyện đó, nàng không nhớ nhiều, bởi vì trí nhớ nàng không quá tốt. Nàng chỉ nhớ duy nhất một điều - nàng phải bảo vệ Thắng ca nhi... bằng bờ vai mỏng manh và trái tim dũng cảm của mình. Đó là... chuyện của rất lâu, rất lâu về trước. Lúc đó nàng khoảng hai tuổi, còn chưa đến ba tuổi. Hôm ấy nàng cùng mười mấy đứa trẻ khác bước vào một gian Phật đường. Nàng nhìn thấy một người nam nhân đẹp trai nhưng tiều tụy. Trong ký ức, người đó cài trâm nhưng lại mặc tăng bào. Trong lòng ôm một đứa bé bụ bẫm, quỳ gối trước tượng Phật. Người nam nhân kia nhìn nàng một lúc lâu. Nàng vẫn nhớ ánh mắt ấy. Rõ ràng là đôi mắt mệt mỏi, chán ghét, đau khổ, nhưng lại có ánh nhìn từ bi như vậy. Người nam nhân kia nói:
"Chính là nàng đi?" Vận mệnh của nàng từ đó thay đổi. Nàng bắt đầu tiếp nhận sự dạy dỗ tốt nhất, bắt đầu chuẩn bị thích ứng với Khai Mạch đan, bắt đầu có được khả năng Siêu Phàm. Chỉ duy nhất phải ghi nhớ một điều - bảo vệ đứa trẻ kia. Bảo vệ đứa trẻ kia. Từ khi mọi người còn nhỏ, cho đến khi mọi người đều trưởng thành như bây giờ. Nàng cho tới bây giờ chưa từng có nhiều suy nghĩ, tâm tư nàng luôn đơn giản. Nàng chỉ vụng về muốn bảo vệ tên mập mạp nọ. Đó là một loại chấp niệm, một loại tâm tình, một loại lý tưởng sống. Nhưng từ khi nào, mọi thứ bắt đầu biến hóa một cách vi diệu vậy? Hiện tại nghĩ lại. Có lẽ là ngày hôm đó, từ Đông Nhai khẩu đi ra, nàng chết đi sống lại, mà gã lần đầu tiên rơi lệ. Bọn họ dìu nhau, bước đi trên đường phố Lâm Truy. Hoàng hôn chói lọi, bầu trời rực rỡ. Lúc đó nàng rất muốn cứ đi mãi như thế. Hoặc có lẽ là sớm hơn. Vào những khoảnh khắc mà nàng chưa từng nhận ra. Chẳng hạn như nàng từng lần lượt kéo gã từ dưới đất dậy, chẳng hạn như nàng mặc giáp sắt, cầm thiết kiếm, vô cùng hung dữ chắn trước mặt gã. Chẳng hạn như những ngày nàng im lặng lắng nghe, gã lại nói không ngừng... "Ngươi cũng rất chán ghét ta phải không?" Tên mập mạp kia đã từng một lần mắt đỏ hoe hỏi, tức giận nói:
"Ngươi cũng là bất đắc dĩ mới luôn theo ta đúng không?" Lần đó nàng lấy hết dũng khí, véo đôi má phúng phính của gã:
"Ta thấy ngươi rất đáng yêu." Nghĩ đến những điều này, Thập Tứ không kìm được mỉm cười. Nhưng sau khi cười xong lại có chút buồn bã. Khổ sở cũng không phải mới bắt đầu từ hôm nay. Cũng không phải bắt đầu từ cuộc nói chuyện với lão Hầu gia lần đó. Vào một lần đối chiến với Vương Di Ngô kia, lúc nàng dốc hết sức lực nhưng ý thức lại dễ dàng bị đánh tan. Lúc đó ý nghĩ cuối cùng của nàng là - Thắng ca nhi phải làm sao? Khi Trọng Huyền Thắng hái được thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, lấy được thần thông Trọng Huyền, nội tình của danh môn Trọng Huyền thị ngày càng thể hiện rõ trên người gã. Khi nàng phát hiện dù mình có cố gắng thế nào, khoảng cách giữa bọn họ vẫn một mực bị kéo xa. Trên chiến trường phạt Hạ, Khương Vọng có thể rút kiếm đấu Thần Lâm, nàng chỉ có thể ẩn mình trong quân trận, cống hiến Đạo nguyên và khí huyết của mình... Nàng cảm thấy vô cùng khổ sở. Hoá ra... ta đã không còn bảo vệ được gã nữa. Ý nghĩa nhân sinh của nàng không còn rõ ràng, lý tưởng sống của nàng dần trở nên xa vời. Đây là một sự thật tàn nhẫn biết bao! Hoặc là không thông minh, hoặc là cố ý trốn tránh. Nàng nhận ra những điều này, nhưng lại giấu tất cả vào bên trong bộ giáp sắt của mình. Cho đến ngày hôm đó, lão Hầu gia triệu nàng đến phủ, nói cho nàng biết, nàng là người rất trọng yếu đối với Trọng Huyền Thắng... Mà Trọng Huyền Thắng sắp kế thừa tước vị Bác Vọng Hầu, cần phải có lựa chọn tốt hơn, tương lai xán lạn hơn. Lão Hầu gia miêu tả cho nàng hiểu, thế giới này vận hành như thế nào, lịch sử đã để lại cho con người những giáo huấn ra sao. Lão Hầu gia nói cho nàng biết, phu nhân của Bác Vọng Hầu đời tiếp theo nên là một nữ tử như thế nào, nên có gia thế ra sao, nên mang đến cho Trọng Huyền Thắng trợ lực như thế nào... Bộ thiết giáp bị nàng lột bỏ. Tựa như trở về rụt rè thời thơ ấu, ôm đầu gối run lẩu bẩy. Trước khi đứng ra bảo vệ Trọng Huyền Thắng, nàng thực ra cũng rất sợ hãi. Hiện tại nàng nhất định phải nhìn thấy thế giới hiện thực, phải đối mặt với sự tàn khốc của thế giới này. Bộ thiết giáp kia đã bảo hộ nàng và Trọng Huyền Thắng, cũng che giấu đi sự khiếp đảm của nàng. Nàng trang điểm xinh đẹp mặc áo quần màu đỏ đợi Trọng Huyền Thắng, nhưng trước khi trời sáng đã một mình rời đi. Dũng cảm cuối cùng nhất là dùng một đêm dài dằng dặc để nói lời từ biệt. Nàng đã hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ dũng cảm xông xáo thiên hạ, nỗ lực tu hành. Nhưng lúc này… Nàng nhìn cảnh sắc lạ lẫm xung quanh, có chút mê mang. "Đi nhiều ngày như vậy, ta hẳn là đã ra biển..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận